Chương 2 - Sự Tỉnh Thức Của Áo Tuyết
4
Biệt thự nhà họ Thẩm nằm giữa lưng chừng núi.
Tường ngoài bằng đá cẩm thạch trắng, cổng sắt đen khắc hoa văn tinh xảo, trước cổng có hai cây tùng La Hán được tỉa tót ngay ngắn.
Trước kia tôi từng thấy ngôi nhà này thật sang trọng.
Giờ chỉ thấy nó giống như một ngôi mộ được trang trí cầu kỳ.
Xe taxi dừng trước cổng.
Tôi trả tiền, kéo vali đứng bên ngoài cánh cổng sắt.
Chiếc vali không lớn, chỉ đựng những thứ quan trọng nhất: giấy tờ, laptop, vài cuốn sách, và quần áo tôi tự mua bằng tiền của mình suốt mấy năm qua.
Đồ của nhà họ Thẩm, tôi không mang theo dù chỉ một món.
Bảo vệ Lão Trương nhìn thấy tôi, sững người một chút, vội bấm điều khiển mở cổng.
“Đại tiểu thư, cô về rồi ạ?”
“Tôi chỉ đến lấy ít đồ.” Tôi bình tĩnh nói. “Sau này sẽ không quay lại nữa.”
Lão Trương há miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn im lặng.
Con đường lát đá cuội, hai bên trồng đầy hoa hồng — loài mà Lăng Linh thích nhất.
Cửa phòng khách khép hờ.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Đèn chùm pha lê sáng rực, ánh sáng chói mắt.
Cha mẹ Thẩm ngồi trên ghế sofa kiểu Âu, Lăng Linh co người trong lòng mẹ, mắt sưng đỏ, khóc đến yếu ớt đáng thương.
Thấy tôi bước vào, cả ba người đồng loạt ngẩng đầu.
Không khí đông cứng vài giây.
“Áo Tuyết.” Mẹ Thẩm mở lời trước, giọng mang theo trách móc, “Sao giờ con mới về? Linh Nhi lo cho con muốn chết.”
Tôi buông tay kéo vali.
Chiếc vali đứng cạnh cửa, như một dấu chấm hết.
“Lo gì chứ?” Tôi hỏi, “Lo tôi chết luôn trên bàn mổ à?”
Mặt mẹ Thẩm tái nhợt.
Lăng Linh vừa khóc vừa nói: “Chị ơi, em xin lỗi… Em thật sự không biết Đông Lâm sẽ làm vậy… Em chỉ quá sợ hãi thôi…”
Cô ta vừa nói vừa đứng dậy, lảo đảo bước đến trước mặt tôi.
Rồi — “phịch” một tiếng, quỳ xuống.
“Chị, xin chị tha cho em.” Cô ta ngẩng mặt, nước mắt lăn dài, “Em sắp chết rồi… Chỉ có chị mới cứu được em…”
Mẹ Thẩm lập tức đứng dậy: “Linh Nhi, con làm gì thế! Mau đứng lên! Nền lạnh lắm!”
Nhưng Lăng Linh không chịu, vẫn nắm chặt ống quần tôi: “Chị, em sai rồi, em thật sự sai rồi… Chị cứu em với, em không muốn chết…”
Tôi cúi đầu nhìn cô ta.
Khuôn mặt này, tôi đã nhìn suốt sáu năm.
Trong sáng, yếu đuối, lúc nào cũng tỏ ra cần được che chở.
Trước kia tôi sẽ mềm lòng.
Giờ chỉ thấy ghê tởm.
Tôi rút chân ra, lùi một bước.
“Lăng Linh.” Tôi nói, “Bệnh thận của cô, rốt cuộc nặng đến mức nào?”
Cô ta khựng lại, nước mắt tuôn nhiều hơn: “Giai đoạn cuối rồi… Bác sĩ nói em chỉ còn sống được một tháng…”
“Bác sĩ nào?” Tôi hỏi, “Là bác sĩ Trần à?”
Mặt Lăng Linh thoáng biến sắc.
Cha Thẩm cuối cùng cũng lên tiếng, giọng mệt mỏi: “Áo Tuyết, chuyện đến nước này rồi, nói nữa có ích gì? Linh Nhi là em con, con không thể tha thứ cho nó sao? Chuyện của Hàn Đông Lâm nó không biết gì cả.”
“Không biết?”
Tôi cười nhạt.
Lấy điện thoại từ túi áo, mở một đoạn ghi âm, ấn phát.
Giọng nói của Lăng Linh vang lên rõ ràng qua loa — ngọt ngào, mưu mô.
“Anh Đông Lâm bên chị gái anh xử lý xong chưa?”
“Nhưng… lỡ cô ta không đồng ý thì sao?”
“Vậy thì khiến cô ta ‘đồng ý’. Thuốc em đã chuẩn bị rồi, đến lúc đó trói cô ta lên bàn mổ cũng được.”
“Liệu… có xảy ra chuyện không?”
“Chuyện gì chứ? Chỉ là một quả thận thôi, đâu chết người. Khi cô ta tỉnh lại, em sẽ nói rằng cô ta tự nguyện, vì cứu em dâu tương lai, cao cả biết bao.”
Ghi âm kết thúc.
Căn phòng chìm vào im lặng chết chóc.
Lăng Linh vẫn quỳ dưới đất, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Mẹ Thẩm ngơ ngác nhìn cô ta, rồi nhìn tôi, môi run rẩy: “Đây… đây là…”
“Đây là đoạn đối thoại hai tuần trước của Lăng Linh và Hàn Đông Lâm ở đình trong vườn.” Tôi bỏ điện thoại vào túi. “Tôi tình cờ đi ngang qua tình cờ ghi lại.”
“Tình cờ?” Lăng Linh đột nhiên hét lên, “Cô tính toán từ trước rồi! Cô luôn mưu tính hại chúng tôi!”
Tôi nhìn cô ta, ánh mắt bình thản.
“Sáu năm trước, cô trộn dị nguyên vào mỹ phẩm của tôi, khiến mặt tôi nổi mẩn, phải giấu mình một tháng.”
“Năm năm trước, cô ăn cắp bản thiết kế của tôi, nói là của cô, rồi giành giải Nhất cuộc thi nghệ thuật toàn quốc.”
“Bốn năm trước, cô làm giả chứng cứ tôi gian lận thi cử, suýt khiến tôi bị đuổi học.”
“Ba năm trước, cô bỏ thuốc vào rượu của tôi, định khiến tôi mất mặt ở tiệc chiêu đãi, may mà tôi không uống.”
“Hai năm trước, cô thuê người tung tin đồn, nói tôi sống buông thả, để cả trường bàn tán sau lưng.”
Từng chuyện, từng chuyện, tôi kể ra chậm rãi, rõ ràng.
Sắc mặt cha mẹ Thẩm ngày càng khó coi.
Còn hơi thở của Lăng Linh thì càng gấp gáp.
“Tôi cần kể thêm không?” Tôi hỏi, “Hay các người cho rằng những chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ?”
“Áo Tuyết…” Giọng mẹ Thẩm run rẩy, “Những… những chuyện đó… là thật sao?”
“Mẹ!” Lăng Linh nắm chặt tay bà, “Đừng tin cô ta! Cô ta ghen tị với con! Lúc nào cô ta cũng ghen vì ba mẹ thương con hơn!”
“Ghen tị?” Tôi bật cười, “Lăng Linh, cô nhầm rồi.”
“Tôi chưa từng ghen tị với cô.”
“Tôi chỉ thấy đáng thương.”
“Một người phải dựa vào ăn cắp hãm hại và giả dối để tồn tại — có gì đáng để ghen tị?”
Mặt Lăng Linh biến dạng, như bị tát một cái thật mạnh.
Cha Thẩm đứng lên, đi đến trước mặt tôi, ánh mắt phức tạp — vừa kinh ngạc, vừa hối lỗi, lại xen lẫn mệt mỏi.
“Áo Tuyết.” Ông nói, “Xin lỗi.”
Ba chữ đó, tôi đã đợi sáu năm.
Nhưng bây giờ nghe thấy, chỉ thấy châm biếm.
“Không cần.” Tôi lắc đầu, “Sáu năm qua tôi đã hiểu một điều — có những thứ tình thân, không thể cưỡng cầu.”
“Tôi đến đây hôm nay, chỉ để lấy đồ, và nói cho mọi người biết.”
“Từ hôm nay, giữa tôi và nhà họ Thẩm chỉ còn quan hệ pháp lý.”
“Hộ khẩu tôi sẽ chuyển đi sớm.”
“Còn về quyền thừa kế…” Tôi dừng lại, “Cái gì là của tôi, tôi sẽ không nhường. Còn cái gì không phải của tôi, tôi không cần.”
Mẹ Thẩm chạy đến nắm tay tôi: “Áo Tuyết, đừng như vậy… Đây là nhà của con mà!”
Tôi khẽ rút tay ra.
“Nhà?” Tôi nhìn quanh căn phòng khách xa hoa. “Nơi này chưa bao giờ là nhà của tôi.”
“Nó là nhà của mọi người, của Lăng Linh.”
“Còn tôi — chỉ là khách.”
Bánh xe vali lăn trên sàn đá cẩm thạch, vang lên tiếng khe khẽ.
Tôi đi đến cửa, dừng lại, quay đầu nhìn lần cuối.
Cha Thẩm ngồi gục trên ghế, hai tay ôm đầu.
Mẹ Thẩm nước mắt giàn giụa, không biết phải làm gì.
Lăng Linh vẫn quỳ dưới đất, ánh mắt oán độc nhìn tôi chằm chằm.
“À đúng rồi.” Tôi chợt nhớ ra. “Về bệnh của cô, Lăng Linh —”
“Tôi khuyên các người nên đổi bệnh viện, đổi bác sĩ, làm lại toàn bộ xét nghiệm.”
Nói xong, tôi mở cửa bước ra.
Gió đầu thu thổi tới, mang theo mùi cỏ cây trên núi.
Tôi hít sâu, kéo vali xuống bậc thang mà không ngoảnh lại.
Cánh cổng sắt sau lưng khép lại chậm rãi, vang lên tiếng “rầm” nặng nề.
Như khép lại trang cuối của một cuốn sách.
Tôi ra đường, lấy điện thoại gọi xe.
Trong lúc chờ, tôi ngẩng đầu nhìn căn biệt thự.
Dưới nắng, nó vẫn lộng lẫy, tinh xảo.
Nhưng chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Điện thoại rung.
Tin nhắn của Lâm Vi: “Thế nào rồi? Ổn chứ?”
Tôi trả lời: “Ổn. Đã lấy xong đồ, nói hết lời.”
“Họ phản ứng sao?”
“Đúng như dự đoán.”
Xe đến.
Một chiếc xe công nghệ màu trắng.
Tài xế giúp tôi bỏ vali vào cốp sau.
Tôi ngồi vào ghế, đóng cửa.
“Đi đâu?” anh ta hỏi.
Tôi nghĩ một chút.
“Bệnh viện thành phố.”
Tài xế liếc tôi qua gương: “Thăm bệnh à?”
“Không.” Tôi nói, “Đi xem một vở kịch.”
Xe khởi động, rời khỏi sườn núi.
Tôi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt.
Trong đầu lần lượt hiện lại cảnh trong phòng khách vừa rồi.
Cảnh Lăng Linh quỳ khóc.
Cảnh mẹ Thẩm luống cuống.
Cảnh cha Thẩm cúi đầu xin lỗi.
Không đau, không luyến tiếc.
Chỉ là sự bình thản sau khi mọi thứ rơi vào đúng chỗ.
Như nhổ một chiếc răng sâu.
Đã đau, đã sưng, nhưng nhổ đi rồi, mới có thể ăn ngon.
Điện thoại lại rung.
Lần này là Chu cảnh quan.
“Cô Thẩm, Lăng Linh đang ở bệnh viện. Chúng tôi đã tới, chuẩn bị đưa cô ta về cục để hỏi cung.”
“Cô ta hợp tác chứ?”
“Không lắm. Vừa khóc vừa la, nói cô hãm hại cô ta.”
Tôi bật cười.
“Cần tôi đến không?”
“Tạm thời không. Nhưng nếu cô có thêm chứng cứ…”
“Tôi có.” Tôi nói, “Tôi sẽ gửi ngay.”
Kết thúc cuộc gọi, tôi mở thư viện ảnh.
Lướt đến thư mục mật được mã hóa.
Nhập mật khẩu.
Bên trong là toàn bộ bằng chứng tôi âm thầm thu thập suốt sáu năm qua.
Tin nhắn Lăng Linh hối lộ bạn học bắt nạt tôi.
Bản scan tài liệu giả cô ta làm.
Các khoản chuyển tiền mờ ám trong tài khoản của cô ta.
Và thêm nhiều bản ghi âm bí mật giữa cô ta và Hàn Đông Lâm.
Trước kia tôi chưa đưa ra, vì vẫn còn ảo tưởng.
Ảo tưởng rằng một ngày cha mẹ sẽ nhìn ra sự thật.
Ảo tưởng rằng ngôi nhà này sẽ thật sự đón nhận tôi.
Giờ tôi hiểu.
Gọi là ảo tưởng — vì nó vĩnh viễn không thành hiện thực.
Tôi chọn tất cả tệp, nén lại, mã hóa, rồi gửi đến hòm thư công vụ của Chu cảnh quan.
Gửi thành công.
Xe dừng trước cổng bệnh viện thành phố.
Tôi trả tiền, không mang vali, bảo tài xế chờ ngoài đường.
Bước vào khu nội trú, mùi thuốc khử trùng nồng lên.
Thang máy dừng ở tầng tám, khoa Thận.
Hành lang yên tĩnh.
Tôi đi đến phòng 808.
Cửa khép hờ.
Bên trong vang lên tiếng Lăng Linh khóc thét: “Tôi không đi! Tôi bị bệnh! Các người không thể đối xử với tôi như thế!”
Còn có giọng mẹ Thẩm: “Cảnh sát à, con gái tôi bệnh nặng lắm, xin đừng đưa nó đi…”
Tôi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, hai nữ cảnh sát đứng cạnh giường, Lăng Linh co trong lòng mẹ, cha Thẩm đứng bên, mặt u ám.
Thấy tôi, tất cả đều sững người.
Ánh mắt Lăng Linh như dao tẩm độc: “Thẩm Áo Tuyết! Cô còn dám đến đây!”
“Tôi đến xem thôi.” Tôi bước tới, giọng điềm tĩnh. “Và nói với Chu cảnh quan rằng tôi đã gửi thêm chứng cứ.”
Cả người Lăng Linh run lên.
“Chứng cứ gì? Cô lại làm giả gì nữa?!”
“Có giả hay không, cảnh sát sẽ giám định.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta. “Lăng Linh, sáu năm rồi, vở kịch này nên hạ màn.”
Một nữ cảnh sát bước lên: “Cô Lăng Linh, xin cô phối hợp. Chỉ là về hỗ trợ điều tra, nếu cô thật sự vô tội, sẽ sớm trở lại.”
“Tôi không đi!” Lăng Linh gào lên, “Mẹ! Ba! Cứu con!”
Cha Thẩm cuối cùng cũng mở miệng, giọng khàn: “Linh Nhi, nếu con thật sự không làm gì sai, thì cứ đi nói rõ.”
Lăng Linh nhìn ông, không tin nổi: “Ba! Ngay cả ba cũng không tin con?”
Ông nhắm mắt, không nói thêm.
Mẹ Thẩm ôm con khóc: “Linh Nhi, đừng sợ, mẹ đi cùng con…”
“Phu nhân Thẩm.” Nữ cảnh sát cắt lời, “Hiện tại chỉ cần cô Lăng Linh.”
Lăng Linh bị kéo khỏi lòng mẹ.
Cô ta không chống cự nữa, chỉ trừng tôi, ánh mắt đầy độc hận.
“Thẩm Áo Tuyết.” Cô ta gằn từng chữ, “Tôi sẽ không tha cho cô.”
Tôi bước tới gần, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe:
“Câu đó, cô nên nói từ sáu năm trước.”
“Tiếc là, giờ không còn cơ hội.”
Hai nữ cảnh sát dẫn Lăng Linh đi.
Mẹ Thẩm đuổi theo, vừa gọi tên con vừa khóc nức nở.
Cha Thẩm đứng yên, nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.
“Áo Tuyết.” Ông nói, “Nhất định phải thế này sao?”
“Ông Thẩm.” Tôi bình thản đáp, “Con đường là cô ta tự chọn.”
“Tôi chỉ giao lại lựa chọn ấy cho pháp luật phán xét.”
Nói xong, tôi quay lưng bước ra.
Tiếng khóc của mẹ Thẩm dần xa, cửa thang máy khép lại, ngăn cách mọi âm thanh.
Tôi trở lại xe, nói với tài xế: “Về chỗ cũ.”
Xe rời khỏi bệnh viện.
Tôi tựa vào cửa kính, nhìn khung cảnh ngoài phố trôi qua.
Điện thoại rung.
Là Chu cảnh quan: “Tốt lắm.”
“Còn nữa… phía nhà họ Hàn đang tìm người vận động, muốn hòa giải riêng với cô.”
“Nói với họ.” Tôi đáp, “Gặp ở tòa.”
Kết thúc cuộc gọi, tôi nhắm mắt.
Chiếc vali trong cốp sau khẽ lắc.
Bên trong là toàn bộ tài sản của tôi.
Không nhiều, nhưng đủ.
Đủ để bắt đầu một cuộc đời mới.
Một cuộc đời không có nhà họ Thẩm, không có Lăng Linh, không có Hàn Đông Lâm.
Một cuộc đời hoàn toàn thuộc về tôi.
Xe dừng dưới chung cư.
Tôi trả tiền, kéo vali lên tầng.
Mở cửa, bật đèn.
Bốn mươi mét vuông không gian, yên tĩnh, ấm áp, an toàn.
Tôi đặt vali sát tường.
Đi vào bếp, đun một ấm nước.
Nước sôi, kêu sùng sục.
Tôi pha một tách trà, mang đến bàn làm việc.
Mở máy tính, đăng nhập hệ thống trường.
Thông báo xác nhận học
tiếp chương trình cao học đã đến.
Tôi bấm “chấp nhận”.
Rồi mở hòm thư, gửi cho giáo sư một email:
“Thưa thầy, về đề tài chẩn đoán sớm bệnh thận, em đã có ý tưởng sơ bộ. Tuần tới có thể gặp thầy trao đổi chi tiết được không ạ?”
Nhấn “gửi”.
Hương trà nhẹ bay lên.
Tôi nâng cốc, nhấp một ngụm.
Hơi nóng, nhưng ấm lòng.
5
Bảy giờ sáng, điện thoại của Lâm Vi đánh thức tôi.
“Áo Tuyết, xem hot search Weibo đi.”
Tôi dụi mắt ngồi dậy, mở điện thoại.
Đứng thứ ba trên bảng: **#Con gái ruột nhà họ Thẩm thấy chết không cứu#**
Bên trong là một bài viết dài.
Tiêu đề rất giật gân: *“Ân oán hào môn: Con gái ruột vì tranh gia sản, từ chối cứu em gái bệnh nặng.”*
Ngôn từ của bài viết “có vẻ khách quan”, nhưng từng câu đều đang dẫn hướng dư luận.
Nói rằng Lăng Linh bệnh nặng nguy kịch, cần ghép thận gấp.
Nói rằng tôi — người chị duy nhất có chỉ số phù hợp — không chỉ từ chối hiến thận, mà còn báo cảnh sát bắt “vị hôn phu tốt bụng” đưa vào đồn.
Nói rằng tôi từ lâu đã dòm ngó tài sản nhà họ Thẩm, lần này mượn cớ gây chuyện để chiếm đoạt một mình.
Phần bình luận bên dưới, thủy quân đã khống chế.
“Lạnh lùng quá, đó là em gái ruột mà!”
“Nghe nói cô con gái thật này lớn lên bên ngoài, đúng là không được dạy dỗ.”
“Tội nghiệp Hàn Đông Lâm anh ta chỉ muốn cứu vị hôn thê của mình thôi có gì sai?”
Tôi lướt qua các bình luận, mặt không chút cảm xúc.
Lâm Vi ở đầu dây bên kia nghiến răng: “Chắc chắn là nhà họ Hàn thuê bài PR! Họ muốn dùng dư luận ép cậu rút đơn!”
“Tớ biết.” Tôi nói, “Đoán trước được rồi.”
“Cậu định làm gì? Có cần tớ liên hệ bạn bên truyền thông giúp làm rõ không?”
“Không cần.” Tôi xuống giường, bước đến bàn làm việc, mở máy tính. “Tớ tự làm.”
Kết thúc cuộc gọi, tôi đăng nhập một tài khoản mạng xã hội mới tạo.
Ảnh đại diện là tôi trong phòng thí nghiệm của học viện y, mặc áo blouse trắng, buộc tóc đuôi ngựa, mỉm cười trước ống kính.
Phần xác minh: *Thẩm Áo Tuyết, sinh viên năm ba Học viện Y Đại học A.*
Rồi tôi bắt đầu viết.
Tiêu đề rất giản dị: **“Sáu năm của tôi: Từ con gái ruột đến món phụ tùng dự phòng.”**
Không bi kịch, không kể khổ.
Chỉ ghi lại sự thật.
**Phần một:** Ảnh chụp báo cáo xét nghiệm nhóm máu và bệnh án của Lăng Linh.
Tôi dùng bút đỏ khoanh các chỉ số chính, chú thích rõ ràng:
“Chỉ số lọc cầu thận: 45ml/phút, thuộc giai đoạn 3 bệnh thận mạn, còn xa mới đến giai đoạn cuối. Khuyến nghị chờ nguồn thận hợp pháp, không cần ghép sống khẩn cấp.”
**Phần hai:** Bản chép lời ghi âm vụ bắt cóc của Hàn Đông Lâm.
Tôi trích ba đoạn then chốt, tô đỏ in đậm:
“Chỉ cần em đổi thận cho Lăng Linh, phẫu thuật xong anh sẽ cưới em.”
“Bác sĩ bao giờ đến?”
“Đang trên đường rồi. Phẫu thuật rất nhanh, sau đó anh sẽ chăm sóc em.”
**Phần ba:** Bằng chứng Lăng Linh từng hãm hại tôi.
Kết quả xét nghiệm mỹ phẩm có dị nguyên.
Ảnh so sánh bản vẽ thiết kế gốc của tôi và tác phẩm đoạt giải của cô ta.
Hồ sơ nhà trường chứng minh tôi không gian lận thi cử.
Ảnh trích từ camera quán bar vụ bỏ thuốc (đã che mặt).
Tin nhắn lan truyền tin đồn và thư xin lỗi của bạn học sau đó.
**Phần bốn:** Sao kê tài khoản ngân hàng của bác sĩ Trần nhận hối lộ.
Do cảnh sát cung cấp, đã làm mờ thông tin quan trọng, nhưng vẫn rõ ràng: tài khoản của Hàn Đông Lâm chuyển cho bác sĩ Trần 500.000 tệ, ghi chú “phí sắp xếp phẫu thuật”.
Cuối bài, tôi chỉ viết mấy câu hỏi, không cảm xúc, không bình luận:
1. Nếu thật sự là cứu người, tại sao không làm theo quy trình hiến tạng hợp pháp?
2. Nếu bệnh thật sự nguy kịch, tại sao bác sĩ phải nhận tiền để phóng đại bệnh tình?
3. Nếu “không hề biết gì”, tại sao cô Lăng Linh lại có ghi âm cuộc nói chuyện giữa tôi và Hàn Đông Lâm?
4. Nếu thật sự có “tình chị em sâu đậm”, vì sao suốt sáu năm lại có nhiều “trùng hợp” đến vậy?
“Những bằng chứng trên, tôi đã nộp cho cảnh sát. Pháp luật sẽ phán xét.”
“Về suất học bổng cao học của tôi — đính kèm bảng điểm và thư tiến cử giáo sư. Nếu ai nghi ngờ, xin mời đến Học viện Y Đại học A, tôi có thể làm lại một bài thi tại chỗ.”
Nhấn “Đăng.”
Rồi tôi chia sẻ lại bài thông cáo của nhà họ Hàn, kèm dòng chữ: “Vu khống, phỉ báng — đã thu thập chứng cứ. Thư luật sư sẽ gửi sau.”
Làm xong, tôi tắt máy tính, đi rửa mặt.
Khi đang đánh răng, điện thoại rung liên tục.
Lượt thích, chia sẻ, bình luận nổ tung.
Khi tôi từ phòng tắm bước ra, bài đăng đã vượt mười nghìn lượt chia sẻ, leo lên top 1 hot search.
Dư luận đảo ngược hoàn toàn.
“Trời ơi, đúng là phiên bản đời thực của *Bạch Dạ Hành*!“
“Cô Lăng Linh này độc ác quá! Sáu năm hại người ta liên tiếp sao làm được?”
“Hàn Đông Lâm còn là người không? Dùng hôn nhân đổi thận à? Sao không hiến của mình đi!”
“Tội nghiệp cô Áo Tuyết… bị coi như kho nội tạng mà còn bị chửi oan.”
“Chỉ mình tôi chú ý cô ấy học xuất sắc toàn khoa à? Thần tượng học bá thật sự!”
“Đại học Y năm ba mà đã có bài đăng SCI? Quỳ luôn.”
Tôi xem bình luận, không biểu cảm.
Chỉ bấm “thích” vài bình luận hỏi về chuyên môn y học.
Điện thoại reo.
Là cha Thẩm.
Tôi do dự hai giây rồi bắt máy.
“Áo Tuyết.” Giọng ông mệt mỏi. “Bài viết đó là con đăng à?”
“Phải.”
“Con…” ông dừng lại, “nhất định phải làm ầm lên thế này sao?”
“Thưa ông Thẩm,” tôi nói, “khó coi chính là sự thật — không phải bàn tay vén màn sự thật.”
Đầu dây kia im lặng.
“Ông nhận tiền của nhà họ Hàn rồi à?” tôi hỏi.
“Không,” giọng ông trầm xuống, “nhưng Áo Tuyết, nhà họ Hàn thế lực lớn, con là con gái, một mình…”
“Cảm ơn đã lo.” Tôi cắt lời. “Nhưng tôi có luật sư, có cảnh sát, có pháp luật.”
“Tôi còn có…” — tôi dừng lại — “sự không sợ hãi.”
Kết thúc cuộc gọi, tôi nấu mì ăn sáng.
Vừa ăn được nửa bát, Lâm Vi lại gọi tới.
“Mau mở livestream! Lăng Linh đang phát trực tiếp!”
Tôi nhấn liên kết.
Lăng Linh mặc đồ bệnh nhân, ngồi trên giường bệnh, mặt trắng bệch, mắt sưng đỏ.
Cô ta khóc rưng rức trước ống kính:
“Tôi không hiểu sao chị tôi lại đối xử với tôi như vậy… Tôi chỉ muốn sống thôi…”
“Anh Đông Lâm chỉ vì thương tôi quá mà hồ đồ một lúc… Nhưng chị tôi đâu có sao, sao không thể tha thứ cho anh ấy…”
Dòng bình luận chạy nhanh.
Ban đầu, nhiều người thương cảm.
“Tội nghiệp thật, bệnh nặng thế mà còn bị mắng.”
“Nhà giàu thật phức tạp.”
Nhưng rất nhanh, có người nhận ra điểm lạ.
“Khoan đã, bệnh thận giai đoạn cuối mà livestream được sao? Da dẻ hồng hào thế?”
“Giọng nói khỏe quá, bà tôi bị suy thận giai đoạn cuối còn chẳng nói nổi.”
“+1, tôi là y tá khoa thận, bệnh nhân cuối kỳ không thể như vậy.”
Rồi có người tung ảnh.
Ảnh chụp Lăng Linh trong bar một tháng trước — mặc váy lấp lánh, cầm ly rượu, cười rạng rỡ.
Nền là nhạc DJ chát chúa.
Bức ảnh lan nhanh, chú thích: “Sắp chết? Thế sao nhảy bar tới 3 giờ sáng?”
Livestream của cô ta nổ tung.
“Lật xe rồi nhé!”
“Diễn cũng khéo đấy, cô Lăng!”
“Vừa khóc vừa kể khổ, sao giờ im như thóc vậy?”
Lăng Linh nhìn bình luận, mặt càng lúc càng trắng.
Cô ta muốn giải thích, nhưng nói lắp:
“Đó… là trước đây… Lúc đó tôi còn đỡ…”
“Tháng trước tôi vẫn… vẫn tạm ổn…”
“Không, các người nghe tôi nói…”
Nhưng chẳng ai nghe nữa.
Livestream bị tắt trong hỗn loạn.
Tôi tắt trang, tiếp tục ăn mì.
Điện thoại lại reo.
Số lạ.
Tôi bắt máy.
“Cô Thẩm Áo Tuyết phải không? Tôi là luật sư Vương, đại diện Tập đoàn Hàn.”
“Nói đi.”
“Về vụ của ông Hàn Đông Lâm chúng tôi hy vọng có thể hòa giải riêng. Bên Hàn sẵn sàng bồi thường năm triệu, chỉ cần cô rút đơn.”
“Năm triệu?” Tôi bật cười. “Sinh mạng tôi chỉ đáng chừng đó à?”
“Cô Thẩm, xin cô bình tĩnh. Kiện tụng rất tốn thời gian, mà kết quả chưa chắc có lợi. Bên Hàn có đội luật sư hàng đầu—”
“Tôi cũng có.” Tôi nói. “Và tôi không thiếu tiền.”
“Vậy cô muốn gì?”
“Tôi muốn Hàn Đông Lâm và Lăng Linh phải trả giá.”
“Cô Thẩm, làm người nên để đường lui…”
“Luật sư Vương.” Tôi ngắt lời. “Nếu người nằm trên bàn mổ hôm đó là con gái ông, bị bắt cóc, bị chuốc thuốc, suýt bị cắt thận, ông có còn nói ‘nên để đường lui’ không?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Tôi nói tiếp: “Nói với họ — gặp ở tòa.”
Ăn xong, tôi rửa bát, lau tay.
Màn hình điện thoại sáng lên, có email mới.
Là Chu cảnh quan gửi.
“Cô Thẩm, vụ án có bước tiến quan trọng. Bác sĩ Trần khai ra manh mối mới. Cô có thể tới cục một chuyến không?”
Tôi trả lời: “Tôi đến trong một giờ.”
Thay đồ, ra ngoài.
Trên đường tới đồn cảnh sát, nắng đẹp.
Đi ngang quán cà phê, tôi mua một ly Americano.
Nhân viên là một cô gái trẻ, vừa nhìn tôi liền sáng mắt:
“Chị… chị là cô Thẩm Áo Tuyết trên Weibo phải không?”
Tôi sững lại, rồi gật đầu.
Cô ấy phấn khích: “Em đọc bài viết của chị rồi! Chị dũng cảm quá! Cố lên nhé!”
Cô đưa ly cà phê cho tôi, khẽ nói: “Ly này em mời. Hãy khiến kẻ xấu phải chịu tội.”
Tôi đón lấy, mỉm cười.
“Cảm ơn.”
Bước ra khỏi quán, tôi cầm ly cà phê ấm trong tay.
Chợt cảm thấy, thành phố này thật ra cũng không quá lạnh lẽo.
Ít ra vẫn có người lạ sẵn sàng tặng bạn một ly cà phê.
Và vẫn có pháp luật sẵn sàng bảo vệ công lý.
Đến đồn, Chu cảnh quan đang đợi.
Sắc mặt ông nghiêm trọng.
“Cô Thẩm, bác sĩ Trần để được giảm án, đã khai ra điều rất quan trọng.”
Ông đưa tôi một tập hồ sơ.
“Bệnh thận của Lăng Linh — là giả.”
Tôi cầm lấy, mở ra xem.
Bên trong là kết quả kiểm tra thật, cùng báo cáo tái khám từ vài bệnh viện khác.
Tất cả đều ghi: chức năng thận hoàn toàn bình thường.
Cái gọi là “suy thận” — hoàn toàn là giả mạo.
Tôi ngẩng đầu nhìn Chu cảnh quan.
“Nghĩa là… cô ta chưa từng mắc bệnh?”
“Đúng vậy.” Ông gật đầu. “Hàn Đông Lâm biết rõ và cùng tham gia. Họ làm giả hồ sơ bệnh án, thổi phồng bệnh tình, mục đích là lừa tài sản nhà họ Thẩm, và…”
Ông dừng lại.
“Và gì nữa?”
“Và để lấy thận của cô.” Giọng ông trầm xuống. “Theo lời khai, họ định dàn xếp để cô ‘chết do biến chứng phẫu thuật’. Khi đó, Lăng Linh trở thành ‘con gái duy nhất’ nhà họ Thẩm, hưởng toàn bộ tài sản, rồi kết hôn với Hàn Đông Lâm.”
Tôi ngồi xuống, thấy toàn thân lạnh đi.
Dù đã mơ hồ đoán trước.
Nhưng nghe chính miệng nói ra, cảm giác vẫn khác.
“Nếu tôi không phòng bị,” tôi nói khẽ, “giờ chắc đã là một cái xác rồi, phải không?”
Chu cảnh quan im lặng.
Nhưng ánh mắt ông đã trả lời thay.
Tôi hít sâu, đứng dậy.
“Chu cảnh quan, tôi muốn gặp Hàn Đông Lâm.”
“Bây giờ à?”
“Bây giờ.”
Trong phòng thẩm vấn, Hàn Đông Lâm còn tiều tụy hơn ba ngày trước.
Râu ria lởm chởm, quầng mắt sâu hoắm, nhưng sự kiêu ngạo trong mắt vẫn còn.
Thấy tôi, hắn cười nhạt.
“Đến xem tôi thảm hả?”
Tôi ngồi xuống, ngăn tấm kính dày giữa hai người.
“Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu.”
“Câu gì?”
“Tại sao nhất định phải để tôi chết?”
Hắn khựng lại, rồi bật cười khan.
Tiếng cười chát chúa như bản lề sắt rỉ bị ép mở.
“Vì cô cản đường.” Hắn nói. “Lăng Linh cần tất cả của nhà họ Thẩm. Còn cô — là thứ thừa.”
*Thừa.*
Hai chữ ấy, gói gọn sáu năm đời tôi.
Tôi gật đầu.
“Hiểu rồi.”
Rồi đứng lên, quay người định đi.
Hắn gào theo:
“Thẩm Áo Tuyết! Cô thắng rồi! Giờ cô hài lòng chưa?!”
Tôi dừng bước, ngoái lại.
“Hàn Đông Lâm anh sai rồi.”
“Đây không phải chuyện thắng thua.”
Bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Chu cảnh quan đang chờ ngoài hành lang.
“Cần nghỉ chút không?”
“Không cần.” Tôi nói. “Tôi muốn về nhà.”
“Được, tôi đưa cô.”
Ngồi trong xe cảnh sát, tôi nhìn thành phố lướt qua cửa kính.
Trong đầu vẫn vang tiếng nói của Hàn Đông Lâm.
Tôi mở điện thoại, nhắn cho Lâm Vi:
“Giúp tớ tìm luật sư giỏi nhất.”
“Tớ muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.”
Gửi đi.
Xe dừng dưới chung cư.
Tôi xuống xe, nói cảm ơn.
Chu cảnh quan nhìn tôi, định nói gì, cuối cùng chỉ khẽ: “Bảo trọng.”
Tôi gật đầu, quay lên nhà.
Đóng cửa.
Tựa lưng vào cánh cửa, từ từ ngồi xuống sàn.
Điện thoại vẫn rung.
Lời mời phỏng vấn từ báo chí, tin nhắn hỏi thăm của bạn học, động viên của người lạ.
Tôi gạt qua tất cả.
Cuối cùng, mở danh bạ, tìm số của cha Thẩm.
Nhìn thật lâu.
Rồi thoát ra, mở ứng dụng tư vấn pháp luật.
Tìm kiếm: *Quyền thừa kế tài sản.*
*Tỷ lệ thừa kế giữa con nuôi và con ruột.*
*Người cố ý giết người thừa kế có bị tước quyền thừa kế không.*
Từng điều, từng khoản, tôi đọc kỹ.
Bầu trời ngoài cửa sổ dần tối.
Tôi đứng dậy, bật đèn.
Ánh sáng ấm áp trải khắp căn phòng.
Tôi bước đến bàn làm việc, mở sổ ghi chép.
*Những thứ phải giành lại.*
*Công bằng phải đòi.*
*Con đường phải đi.*
Từng
dòng kín đặc.
Viết xong nét cuối cùng, tôi gấp sổ lại.
Nâng cốc cà phê trên bàn — đã nguội.
Tôi đi vào bếp, đổ đi, pha lại một ly mới.
Hương cà phê lan ra.
Tôi nhìn dòng nước nóng chảy xuống, ánh sáng phản chiếu trong cốc, lòng bình tĩnh khác lạ.
Cuộc chiến này, tôi đã sẵn sàng.
6
Khi ly cà phê nguội ngắt, tôi nhận được điện thoại của Lâm Vi.
“Đã liên hệ được luật sư rồi, họ Lý, chuyên xử án hình sự kèm dân sự, tỷ lệ thắng rất cao.”
“Hẹn khi nào?”
“Mười giờ sáng mai, tại văn phòng luật của anh ta.”
“Được.”
Kết thúc cuộc gọi, tôi đổ ly cà phê nguội vào bồn rửa.
Tiếng nước ào ào cuốn trôi những vệt nâu bám trên thành cốc.
Tôi nhìn chúng vài giây, rồi mở tủ lạnh.
Bên trong trống trơn, chỉ còn vài chai nước và một hộp trứng.
Tôi lấy hai quả, đập vào bát, đánh tan.
Bật bếp, đổ dầu, trứng đổ vào chảo, vang lên tiếng “xèo” giòn.
Hương trứng chiên bốc lên — giản dị, nhưng vững chãi.
Điện thoại lại rung.
Lần này là mẹ Thẩm.
Tôi nhìn tên bà lóe trên màn hình thật lâu, cuối cùng vẫn nghe máy.
“Áo Tuyết…” giọng bà nghẹn ngào, “Linh Nhi bị cảnh sát đưa đi rồi…”
“Tôi biết.”
“Họ nói Linh Nhi không hề bị bệnh, là giả… Sao có thể được chứ? Con bé ngoan thế mà…”
“Thưa bà Thẩm,” tôi cắt lời, “ngoan ngoãn và phạm tội không mâu thuẫn.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nức nở đè nén.
“Áo Tuyết, mẹ xin lỗi con… Sáu năm nay mẹ thật sự không biết…”
“Giờ thì biết rồi.” Tôi nói bình thản. “Rồi sao nữa?”
“Rồi… rồi mẹ muốn bù đắp cho con… Con về nhà đi, mẹ nấu món con thích nhất — sườn xào chua ngọt…”
Tôi chợt thấy buồn cười.
Sáu năm trước, khi tôi mới về nhà, bà cũng nói như vậy.
Rồi hơn nửa đĩa sườn ấy, bà gắp cho Lăng Linh.
Vì “Linh Nhi sức khỏe yếu, cần bồi dưỡng.”
“Không cần đâu.” Tôi đáp. “Tôi không còn thích sườn xào chua ngọt nữa.”
“Vậy con muốn ăn gì? Mẹ nấu hết cho con!”
“Tôi muốn ăn… sự yên tĩnh.”
Bên kia im lặng.
Chỉ còn tiếng thở nặng nề.
“Bà Thẩm,” tôi nói tiếp, “nếu thật lòng muốn bù đắp, hãy hợp tác với cảnh sát. Nói hết những gì bà biết.”
“Đó mới là cách bù đắp tốt nhất cho tôi.”
Nói xong, tôi cúp máy.
Trứng trong chảo đã hơi cháy cạnh, viền vàng nâu.
Tôi tắt bếp, múc ra đĩa.
Ăn cùng cơm trắng, từng miếng một, sạch trơn.
Mặn, nhưng tôi vẫn ăn hết.
Đang rửa bát, điện thoại lại sáng.
Tin nhắn từ Chu cảnh quan:
“Cô Thẩm, đã tìm được cha mẹ ruột của Lăng Linh. Họ sẵn sàng làm chứng, xác nhận cô ta tống tiền nhà họ Thẩm và biết rõ việc làm giả bệnh án.”
Tôi lau khô tay, trả lời: “Họ đang ở đâu?”
“Ở đồn. Cô muốn gặp không?”
“Muốn.”
Tôi thay đồ, khoác áo ra ngoài.
Trời đêm hơi lạnh.
Đèn trong cục cảnh sát sáng rực. Cảnh sát trực gật đầu chào tôi: “Đội trưởng Chu ở phòng họp số hai.”
Tôi đẩy cửa vào.
Trong phòng có ba người — Chu cảnh quan và một cặp vợ chồng trung niên.
Họ ăn mặc quê mùa, da vàng bủng, ánh mắt lẩn tránh, bàn tay thô ráp, kẽ móng còn dính bụi bẩn.
Thấy tôi, cả hai ngẩng đầu, ánh nhìn lóe lên chút phức tạp.
“Đây là cô Thẩm Áo Tuyết.” Chu cảnh quan giới thiệu.
Người phụ nữ lập tức đứng dậy, môi run run: “Cô Thẩm… chúng tôi xin lỗi cô…”
Người đàn ông cũng cúi đầu: “Chúng tôi đáng chết… chúng tôi không phải người…”
Tôi kéo ghế ngồi xuống. “Ngồi đi.”
Hai người rụt rè ngồi lại.
Chu cảnh quan bật máy ghi âm: “Hai người nói rằng Lăng Linh biết rõ thân phận thật của mình?”
Người phụ nữ gật, giọng run: “Con bé… nó biết từ năm mười lăm tuổi. Nó lén đọc thư, biết chúng tôi mới là cha mẹ ruột.”
“Sau đó thì sao?”
“Nó đến tìm chúng tôi.” Người đàn ông nói, giọng khàn khô. “Nó bảo nhà họ Thẩm giàu lắm, nó vẫn muốn làm tiểu thư, nhưng cần chúng tôi phối hợp.”
“Phối hợp thế nào?”
“Thỉnh thoảng tới nhà họ Thẩm gây chuyện, nói muốn nhận lại con, đòi bồi thường,” người phụ nữ đáp. “Rồi Lăng Linh sẽ đứng ra ‘hòa giải’, khiến nhà họ Thẩm đưa tiền cho chúng tôi.”
Chu cảnh quan xem hồ sơ: “Theo sao kê, bảy năm qua nhà họ Thẩm đã chuyển cho hai người mười hai lần, tổng cộng hai triệu ba trăm nghìn tệ.”
“Đúng… đúng vậy.” Người đàn ông cúi thấp hơn. “Lăng Linh nói đó là khoản nhà họ Thẩm nợ chúng tôi, vì họ đã cướp con gái của chúng tôi…”
Tôi bật cười.
Tiếng cười vang lên lạc lõng trong căn phòng tĩnh lặng.
Ba người đều quay nhìn tôi.
Mặt người phụ nữ tái nhợt.
Người đàn ông cúi đầu sâu hơn.
“Tiếp tục đi.” Chu cảnh quan gõ bàn.
“Sau đó… Lăng Linh nói cô ta bị bệnh thận, cần ghép thận. Cô ta bảo con gái ruột của nhà họ Thẩm có chỉ số phù hợp,” người phụ nữ kể. “Cô ta dặn chúng tôi giả vờ không biết, cứ diễn theo kế hoạch.”
“Cô ta còn nói, sau khi ca phẫu thuật thành công, tài sản nhà họ Thẩm sẽ thuộc về cô ta, cô ta sẽ nuôi chúng tôi lúc về già.”
“Phẫu thuật gì?” tôi hỏi.
“Cắt thận…” người phụ nữ run rẩy, không dám nhìn tôi. “Cô ta nói, con gái thật của nhà họ Thẩm thừa thãi, mất một quả thận cũng chẳng chết được…”
“Nhưng cô ta không bảo sẽ giết ai!” người đàn ông đột ngột ngẩng lên, nói gấp. “Chúng tôi không biết họ định giết người! Thật sự không biết!”
Phòng họp im lặng.
Chỉ còn tiếng rè của máy ghi âm.
Tôi tựa lưng ghế, nhìn cặp vợ chồng kia.
Trên mặt họ là nỗi sợ và hối hận — nhưng không phải vì tôi.
Mà vì bản án đang chờ họ.
“Chu cảnh quan,” tôi hỏi, “họ có tính là đồng phạm không?”
Hai người cùng sụp xuống ghế.
Người phụ nữ bật khóc: “Chúng tôi sai rồi… chúng tôi sẽ trả lại tiền… xin hãy tha cho chúng tôi…”
Người đàn ông cũng cầu xin: “Chúng tôi sẵn sàng làm chứng! Chỉ cần được giảm nhẹ… xin hãy giúp chúng tôi…”
Tôi nhìn họ, bỗng thấy mệt mỏi.
“Chu cảnh quan, tôi về trước.”
“Được, tôi tiễn cô.”
Ra khỏi phòng, tiếng khóc vẫn vọng lại.
Hành lang vắng lặng.
Chu cảnh quan đưa tôi ra cổng.
“Cô Thẩm, sáng mai gặp luật sư, có cần tôi đi cùng không?”
“Không cần, tôi tự đi được.”
Ông gật đầu, ngập ngừng rồi nói: “Có chuyện này… liên quan đến nhà họ Thẩm.”
“Gì vậy?”
“Hai ông bà Thẩm hôm nay đến gặp tôi,” ông nói. “Họ đồng ý hợp tác, giao toàn bộ chứng cứ, nhưng… hy vọng cô có thể cho Lăng Linh một cơ hội.”
Tôi dừng bước, nhìn ông.
“Cơ hội gì?”
“Họ mong cô ta nhận tội, ăn năn, để được xử nhẹ.” Giọng ông nặng nề. “Dù sao… cũng nuôi hơn hai mươi năm.”
Tôi cười nhạt.
Gió đêm thổi qua lạnh buốt.
“Chu cảnh quan, nếu người nằm trên bàn mổ hôm đó là con gái ông, ông có cho hung thủ ‘một cơ hội’ không?”
Ông im lặng.
Tôi tiếp: “Tôi thì không.”
“Không phải vì thù hận.”
“Mà vì pháp luật.”
“Nếu pháp luật cho giảm nhẹ, tôi không phản đối. Nhưng nếu pháp luật buộc phải trừng phạt nặng, tôi sẽ không xin tha.”
“Đó là lập trường của tôi.”
Chu cảnh quan nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, cuối cùng khẽ gật.
“Tôi hiểu rồi.”
Khi tôi về đến nhà, trời đã khuya.
Tôi mở máy tính, kiểm tra email.
Có vài thư mới.
Một thư từ phòng giáo vụ — xác nhận chính thức suất học bổng cao học.
Một thư từ giáo sư — hẹn tuần tới bàn đề tài nghiên cứu.
Và một thư lạ, tiêu đề: **“Chứng cứ phạm tội của nhà họ Hàn.”**
Tôi mở ra.
Người gửi ẩn danh.
Tôi tải tệp nén, bên trong là vô số tài liệu:
Báo cáo tài chính, sao kê chuyển khoản, hợp đồng dự án, và vài bức ảnh mờ.
Trong ảnh, cha Hàn đang trò chuyện với vài người ngoại quốc trong câu lạc bộ riêng, xung quanh là tiền mặt, trang sức, tranh quý.
Tôi tựa lưng ghế, tim đập nhanh.
Nếu thật, những tài liệu này đủ khiến nhà họ Hàn sụp đổ.
Nhưng nguồn không rõ, cần xác minh.
Tôi nhắn cho Lâm Vi:
“Giúp tớ tra email ẩn danh này. Và tìm kế toán, luật sư đáng tin để phân tích loạt tài liệu tài chính.”
Lâm Vi đáp nhanh: “Biết rồi. Nhưng Áo Tuyết, cậu thật muốn đụng đến nhà họ Hàn à? Họ rất có thế lực.”
“Họ càng có thế lực, càng làm ác.” Tôi gõ. “Và đây không phải đụng vào.”
“Là tự vệ.”
Gửi xong, tôi tắt máy.
Vào phòng tắm, mở vòi sen.
Nước nóng trút xuống, cuốn trôi cả mệt mỏi lẫn lạnh lẽo của một ngày dài.
Ra khỏi phòng, tôi lau tóc, thay đồ ngủ, soi gương.
Trong gương, ánh mắt tôi sáng rõ, gương mặt hơi tái, nhưng sống lưng vẫn thẳng.
Tôi lên giường, tắt đèn.
Màn hình điện thoại sáng lên.
Tin nhắn từ cha Thẩm:
“Áo Tuyết, ba biết con chịu nhiều ấm ức. Mai về nhà nói chuyện thừa kế. Cái gì của con, ba sẽ không để thiếu.”
Tôi nhìn dòng chữ rất lâu.
Rồi trả lời: “Luật sư của tôi sẽ liên hệ với ông.”
Gửi.
Tắt máy.
Nhắm mắt.
Trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh —
Phòng khách sáu năm trước, Lăng Linh nắm tay tôi.
Bữa tiệc sinh nhật ba năm trước, Hàn Đông Lâm tặng tôi sợi dây chuyền rẻ tiền.
Buổi kiểm tra sức khỏe một tháng trước, Lăng Linh nép trong lòng mẹ làm nũng.
Ba ngày trước trong bệnh phòng, Hàn Đông Lâm nói thản nhiên: “Chỉ cần em hiến thận cho Lăng Linh, anh sẽ cưới em.”
Và hôm nay —
Cô gái ở quán cà phê nói: “Cố lên.”
Chu cảnh quan nói: “Bảo trọng.”
Cặp vợ chồng kia nói: “Chúng tôi đáng chết.”
Như một bộ phim dài, cuối cùng cũng chiếu đến đoạn kết.
Còn tôi, cuối cùng cũng đứng dậy, bước ra khỏi rạp chiếu.
Ánh đèn đường xuyên qua rèm, rọi xuống sàn một vệt sáng nhạt.
Tôi trở mình, hướng mặt về phía ánh sáng ấy.
Yếu ớt thôi, nhưng đủ soi sáng một góc tối nhỏ trước mắt.
Thế là đủ.
Tôi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng.
Sáng hôm sau, tôi bị chuông báo thức gọi dậy.
Bảy giờ rưỡi, nắng đẹp.
Tôi dậy rửa mặt, làm bữa sáng: trứng ốp, bánh mì nướng, sữa nóng.
Ăn xong, thay đồ.
Áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày da thấp gót.
Tóc buộc gọn gàng.
Trong gương, người phụ nữ phản chiếu trông gọn gàng, tỉnh táo, ánh mắt kiên định.
Tám rưỡi, tôi ra khỏi nhà.
Ghé tiệm in, in ba bộ tài liệu tài chính nhà họ Hàn, đóng bìa gọn gàng.
Rồi đến ngân hàng, gửi một bản vào két sắt.
Chín rưỡi, tôi tới văn phòng luật sư.
Lâm Vi đang chờ dưới sảnh.
“Luật sư Lý ở trên, đã xem hồ sơ của cậu rồi,” cô nói. “Anh ấy bảo chứng cứ rất đầy đủ, khả năng thắng lớn.”
“Được.”
Chúng tôi cùng lên tầng.
Phòng làm việc của luật sư Lý ở tầng cao nhất, cửa kính nhìn ra nửa thành phố.
“Cô Thẩm, mời ngồi.”
Tôi ngồi xuống, Lâm Vi ngồi cạnh.
Luật sư Lý mở tập hồ sơ trước mặt.
“Tôi đã xem toàn bộ tài liệu, cũng đã trao đổi với Chu cảnh quan. Chuỗi chứng cứ đầy đủ, các tội danh bắt cóc, giam giữ trái phép, cố ý gây thương tích chưa thành — Hàn Đông Lâm chắc chắn khó thoát.”
“Còn Lăng Linh?” tôi hỏi.
“Xúi giục phạm tội, lừa đảo, làm giả giấy tờ, thêm cả tống tiền.” Anh chỉnh kính. “Nếu cộng cả lời khai của cha mẹ ruột cô ta, án sẽ không nhẹ.”
“Còn tài sản nhà họ Thẩm?”
Anh dừng lại: “Cô chắc chắn muốn phân chia lại?”
“Chắc chắn. Không phải tôi giành, mà là quyền hợp pháp.”
“Được.” Anh gật đầu. “Theo Bộ luật Dân sự, con nuôi và con ruột có quyền thừa kế khác nhau. Mà Lăng Linh có ý đồ giết người thừa kế, có thể bị tước toàn bộ quyền thừa kế.”
“Làm thế nào để tiến hành?”
“Phải khởi kiện, yêu cầu tòa xác nhận phần thừa kế. Quá trình này sẽ dài — và sẽ xé rách hoàn toàn quan hệ.”
Tôi mỉm cười.
Anh cũng cười nhẹ.
“Vậy tôi sẽ sớm soạn đơn kiện.”
“Còn điều này…” tôi lấy tập tài liệu tài chính đặt lên bàn. “Nhờ anh xem.”
Anh lật vài trang, sắc mặt đổi hẳn.
“Đây là…”
“Bằng chứng rửa tiền ở nước ngoài của nhà họ Hàn,” tôi nói. “Nguồn ẩn danh, nhưng tôi tin khá chắc.”
Anh đọc nhanh, càng xem càng nghiêm trọng.
“Nếu thật… đây không còn là chuyện của Hàn Đông Lâm mà là cả tập đoàn.”
“Tôi biết.” Tôi đáp. “Nên mới hỏi — tôi nên nộp cho ai?”
Anh khép tài liệu, nhìn tôi.
“Cô Thẩm, cô chắc chứ? Một khi tố giác, tức là đối đầu với toàn bộ nhà họ Hàn.”
“Họ đối đầu với tôi từ lâu rồi,” tôi nói. “Từ khoảnh khắc Hàn Đông Lâm quyết định bắt cóc tôi.”
Anh trầm ngâm một lát, rồi nhấc điện thoại.
“Tiểu Trương, giúp tôi hẹn đội trưởng Lưu bên kinh tế — nói có manh mối lớn.”
Cúp máy, anh quay sang tôi:
“Cô nên giao tài liệu cho Cục điều tra kinh tế. Nặc danh thì an toàn hơn, nhưng điều tra sẽ chậm.”
“Được.” Tôi gật. “Anh sắp xếp đi.”
“Còn một điều…” Anh nhìn tôi, giọng trầm: “Cô dũng cảm hơn tôi nghĩ.”
“Không phải dũng cảm,” tôi nói. “Chỉ là không còn đường lui.”
“Khi mọi lối thoát đều bị chặn, bước về phía trước là lựa chọn duy nhất.”
Anh nhìn tôi, ánh mắt dần nhuốm sự khâm phục.
“Vậy thì đi thôi.”
“Đưa tất cả những kẻ đáng bị vào tù — vào tù.”
Cuộc gặp kết thúc khi đã trưa.
L
âm Vi khoác tay tôi xuống tầng.
“Áo Tuyết, cậu thật sự muốn tố cáo nhà họ Hàn?”
“Ừ.”
“Không sợ họ trả thù sao?”
“Có chứ,” tôi nói. “Nhưng tôi sợ hơn nếu họ tiếp tục hại người.”
Lâm Vi siết chặt tay tôi.
“Tớ đi cùng cậu.”
“Được.”