Chương 5 - Sự Thật Bị Che Giấu
Hai người kia đi ra ngoài, Trần Phong liền đỡ tôi nằm xuống trên giường, sau đó lấy nước ấm cho tôi uống.
Tôi uống hai ngụm nước, cảm thấy cơn buồn nôn giảm được một ít, lúc này mới vội vàng nói:
“Anh kệ em đi, mau ra ngoài xem một chút em sợ chú sẽ trách mắng dì.”
Trần Phong một chút cũng không thèm để ý, an ủi tôi:
“Mẹ anh chính là như vậy, không có việc gì đâu, em yên tâm đi.”
Tôi nghĩ tới cái tát vừa rồi của bố anh ấy mà lòng còn sợ hãi.
“Trong nhà anh, địa vị của phụ nữ hẳn là rất thấp nhỉ?”
Tôi nhẹ giọng hỏi.
Trần Phong lập tức hiểu ý tứ trong câu nói của tôi, bất đắc dĩ nói:
“Vốn là không muốn cùng em nói chuyện này, chính là không nghĩ tới lại khiến em hiểu nhầm.”
“Thật ra anh còn có một người anh trai, lớn hơn anh ba tuổi, không học hành gì cả sớm đã đi làm công nhân, sau đó có bạn gái, mẹ anh không đồng ý, vẫn luôn tìm cách chia rẽ hai người, cuối cùng bởi vì tức giận mà anh trai dẫn bạn gái bỏ đi, cắt đứt mọi liên hệ với người trong nhà.”
“Chưa tới hai năm sau, cảnh sát tìm tới cửa, nói ah trai của anh ở nơi khác xảy ra tai nạn xe cộ , cả anh ấy và bạn gái đều không cứu được.”
Tôi kinh ngạc nhìn Trần Phong, không nghĩ tới trong nhà anh ấy còn có chuyện như vậy.
Trần Phong tiếp tục nói:
“Từ sự việc kia, mẹ anh tinh thần bị chịu kích thích, bà vẫn luôn cho rằng chính vì bản thân lúc trước không đồng ý hôn sự này mới đưa đến kết cục như vậy.”
“ Sau này mẹ anh bắt đầu sợ hãi mỗi khi anh có bạn gái, bà ấy hy vọng khi anh tốt nghiệp liền trở về quê , không cần ra khỏi thôn, nếu tìm bạn gái cũng nên tìm những cô gái ở trong thôn.
….
“Cho nên khi mẹ biết em là người nơi khác tới, mới bài xích em, bố anh nghĩ em bị ủy khuất nên mới rat ay với mẹ như vậy.”
“Haizz, trong tình huống như vậy nếu không làm biện pháp mạnh, bà ấy căn bản không thể kiểm soát được sự điên khùng của mình.”
Tôi nghe Trần Phong nói, bỗng nhiên liền có chút buồn bực.
Nếu dựa theo lời Trần Phong nói, mẹ anh ấy khẳng định tinh thần có vấn đề ,nhưng vì cớ gì lại đưa cho tôi mẩu giấy kia?
Trần Phong nhìn tôi chằm chằm:
“Hiểu thơ, có phải em không tin lời anh nói phải không?”
Tôi lắc đầu:
“Anh nói nhà ăn có căn phòng dùng để làm giàu bí mật kia ,em rất tò mò, anh vì cái gì không muốn cho em biết?”
Trần Phong nghe thế, nhịn không được mỉm cười:
“Em sao lại đáng yêu như thế này ? Một hai đòi xem căn phòng đó, phải đến hai ngày sau mới có thể xem, hai ngày này là không thể xem được.”
Ta nghe thế có chút khiếp sợ: “Vì sao?”
Hay là nơi đó thật sự ẩn giấu một ít cái gì đó mà không thể để người khác biết được?
Trần Phong bất đắc dĩ, nói:
“Anh vốn là muốn làm cho em bất ngờ, không nghĩ tới em cứ nhất quyết muốn biết đáp án, anh chỉ có thể nói cho em trước vậy.”
“Người dân trong thôn của anh trước kia là dựa vào làm cải muối chua để kiếm tiền, , cũng vì món ngon này mà mấy năm nay càng ngày càng có nhiều khách du lịch tới, thôn của anh kiếm được không ít tiền .”
“Anh vốn là muốn khi bán được cải muối chua, kiếm được tiền liền phát cho em một cái lì xì lớn, không nghĩ tới em lại hoài nghi, anh chỉ có thể trước nói cho em ”
Tôi nghe lời Trần Phong nói, lại nhìn biểu tình cưng chiều trên khuôn mặt của anh ấy , trong lòng thật sự là không còn gì để hoài nghi.
“Vậy anh vì cái gì không thể mang em đi xem?” Tôi lại hỏi.
Trần phong lại mỉm cười:
“Này muốn cải chua ngon thì phải được lên men trong không gian kín, nếu trước thời gian đó mở cửa đi vào nhìn, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của cải muối chua, anh cũng không dám, nhà của anh thu nhập vào đều dựa vào cái này, bố sẽ đánh chết anh.
Trần Phong cười nói, nắm tay của tôi:
“Chờ này mẻ cải chua kia đã lên men xong, anh nhất định sẽ đưa em tới căn phòng đó nhìn xem như thế nào nhé?”
Tôi gật đầu.