Chương 6 - Sự Thật Bị Che Giấu
Tuy rằng trong lòng vẫn cứ có nghi ngờ, nhưng mọi việc đều được Trần Phong giải đáp rất hoàn hảo.
Một đêm ngủ yên ổn không có việc gì lại trôi qua.
Sáng sớm của hai ngày sau, Trần Phong liền đem tôi đến trước mặt bố anh ấy.
Bố anh ấy trực tiếp cho tôi một cái phong bao lì xì dày cộp:
“Hiểu Thơ đây là lần đầu tiên cháu đến nhà chúng ta, cái bao lì xì này là cho cháu cứ coi như lễ gặp mặt của gia đình ta nhé.”
“Cũng coi như là ta chon cháu quà cưới nhé.”
Tôi có chút không biết làm sao, Trần Phong lại thay tôi nhận lấy, lập tức nhét vào tay của tôi:
“Ý tứ của bố anh là, thừa dịp hiện tại hai ta đều ở đây, liền đem chuyện tốt của hai ta nói với mọi người trong thôn ,làm một chút tiệc rượu để mọi người cùng chia vui.”
Tôi không nghĩ tới sự tình tiến triển sẽ nhanh như thế.
Tuy rằng lúc trước trong lòng tôi vẫn còn ghi ngờ, nhưng hiện tại, nhìn bọn họ thành khẩn đối đáp như thế, tôi cũng buông xuống cảnh giác.
Chúng tôi cùng nhau bàn về chuyện hôn sự, không khí vô cùng hạnh phúc.
Duy chỉ có mẹ Trần Phong thoạt nhìn vẫn cứ không cao hứng.
Chính vì lúc trước bị bố anh ấy giáo huấn nên hiện tại bà ấy chỉ bày ra khuôn mặt âm trầm, không dám nói cái gì quá đáng với tôi.
Sau khi bàn bạc xong , Trần Phong liền mang tôi đi đến căn phòng vẫn luôn bị khóa kia.
Ánh ấy cầm cầm chìa khóa mở ổ khóa ra , cửa mở tôi đi vào.
Bên trong không có lư đựng thi thể như trong giấc mộng , chỉ có một mùi chua quen thuộc của cải muối chua.
Đây chính là hương vị, mà lần trước mẹ Trần Phong làm đĩa cơm chiên cho tôi .
Tôi đi lên phía trước, nhìn trong lu còn dư lại một ít cải muối chua, tất cả nghi ngờ trong lòng đều tan biến.
Xem ra, nơi này thật sự chính là nơi muối cải chua của gia đình anh ấy.
Trần Phong lôi kéo tay của tôi, cười nói:
“Hiện tại còn hoài nghi gì nữa không?”
Tôi có chút xấu hổ lắc đầu.
Tôi tưởng mọi chuyện sẽ giống như trong mộng, nhưng có lẽ vì mệt mỏi khi đi tàu xe , cộng thêm việc khác khí hậu ở thành phố nên tôi mới nằm mộng như thế.
Hiện tại, Trần Phong cùng bố anh ấy đều đối xử tử tế với tôi thế này , làm sao tôi có thể nghi ngờ họ nữa?
Thời gian nhanh như thoi đưa, cuối cùng cũng tới ngày bày tiệc mời mọi người trong thôn.
Bố Trần Phong thu xếp công việc làm vài bàn, mời toàn bộ người trong thôn, tôi cùng Trần Phong đứng chung một chỗ ở ngoài sân nghênh đón mọi người , cả buổi chỉ cười đến nỗi tôi cảm tưởng bản thân sắp bị sái quai hàm.
Mỗi người tới chúc mừng đều mang theo ý cười, nhưng tôi lại phát hiện ra điểm kì quái.
Đó chính là mỗi cặp vợ chồng ở nơi đây, đều là chồng già vợ trẻ .
Nhìn mặt những người vợ kia ,tôi thấy thật sự là không giống người nhà quê, nhưng đôi mắt họ như ẩn chứa một nỗi buồn, cộng thêm bài tay chai sần kia chắc hẳn phải làm việc rất vất vả.
Trần Phong tựa hồ là đã nhìn ra tôi đang buồn bực, liền nhỏ giọng giải thích:
“ Người dân dựa ở đây đều dựa vào việc muối cải chua để kiếm tiền, cái này chủ yếu là do người phụ nữ làm, cho nên trông họ sẽ hơi vất vả một chút.”
Đây là í do quá sức thuyết phục, tôi gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng đi tới đưa cho Trần Phong một bao lì xì đỏ rồi nói:
“ Vân bà bà bảo tôi đưa cái này cho cậu , cô ấy có việc nên không đi được, nhờ tôi đem bao lì xì đỏ cho cậu"
Trần Phong nhận lấy bao lì xì, cười nói:
“Thay tôi gửi lời cảm ơn tới cô ấy nhé.”
Tôi hiếu kì bèn hỏi:
“Trần phong, vân bà bà là ai vậy?”
Nghe có vẻ đây là nhân vật rất lợi hại.
Trần phong liền nói: “Vân bà bà là vợ của trưởng thôn, bà ấy phụ trách chính trong công đoạn muối cải chua, mấy năm nay đều nhờ bà ấy cuộc sống trong thôn mới được cải tiến, chính vì vậy mọi người rất coi trọng bà ấy.”
Tôi nghe Trần Phong nói như thế , nhịn không được sự hứng thú đối với người tên Vân bà bà này.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Tôi xoay người nhìn lại, liền thấy một người phụ nữ bị người đàn ông bên cạnh đẩy ngã ở trên mặt đất.
Người đàn ông kia còn không quên đá hai cái.
Tôi vội vàng chạy đến:
“Dừng tay!”