Chương 4 - Sự Thật Bị Che Giấu
Tôi hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía có giọng nói phát ra, liền thấy mẹ của Trần Phong mặc tạp dề đứng ở bậc thang ngay cửa phòng bếp, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi vội vàng xoay người:
“Không…… Không có gì……”
Mẹ của Trần Phong nhìn tôi , giọng điệu không vui nói:
“ Cô là khách , nhớ kỹ là không được tùy tiện đi loạn trong nhà!”
Mẹ của Trần Phong nói xong, liếc mắt xem thường rồi xoay người rời đi.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy vô cùng uể oải.
Tôi không biết mình đã làm sai cái gì, vì sao mẹ Trần Phong lại ghét tôi đến thế?
Ăn cơm trưa xong, tôi cũng mệt mỏi, liền đi đến phòng Trần Phong ngủ.
Tôi cùng Trần Phong yêu nhau hai năm, chúng tôi cũng không có phát sinh cái gì quá giới hạn.
Trần Phong nói, đây là vì tôn trọng tôi.
Trong lòng tôi càng thêm cảm động.
Vì không thoải mái, nên lúc ngủ trưa tôi đã nằm mơ.
Trong mơ , thời gian là ban ngày tôi lại nhìn thấy cái căn phòng thần bí kia ở trước mặt.
Lúc này đây, tôi không biết từ nơi mà tôi lấy được chìa khóa, mở khóa ra.
Đẩy cửa ra tôi thấy trong phòng lộn xộn nhiều thứ.
Có rất nhiều những chiếc lu lớn, một mùi hôi thối tràn ngập trong căn phòng đó.
Tôi che miệng, cảm giác như muốn nôn hết tất cả những thứ có trong dạ dày ra.
Như thế nào nơi này lại có như thế nhiều cái lu lớn như vậy?
Những chiếc lu này rốt cuộc dùng để làm cái gì?
Tôi lấy hết can đảm đi phía trước xem, bất chợt kinh hãi hét lên.
Trong lu đựng từng khối thi thể.
Trong đó có một nữ hài tử tóc dài đựng ở cái lu to nhất, khuôn mặt sưng vù, nhìn không ra ngũ quan ban đầu.
Tôi bỗng nhiên nghĩ đến lời nói mà Nhị thúc đã nói lúc trước.
Bạn gái lần trước của anh ấy đều xinh đẹp……
Chẳng lẽ lời Nhị thúc nói chính là sự thật ?
Tôi đột nhiên bừng tỉnh.
Vừa mở mắt, phát hiện chính mình còn đang ngủ ở trên giường, vừa rồi chỉ là làm cái ác mộng mà thôi.
Chung quanh đen như mực, tôi lại cảm giác được phía sau lưng mình đều ướt đẫm.
Tôi thế mà ngủ một giấc ...ngủ tới tận buổi tối?
Tôi ôm đầu, định đi tìm Trần Phong, mới ra tới cửa, liền nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh đấu khẩu.
“Cái con hồ ly tinh kia chính là muốn cướp đi con trai tôi ! Tôi không thể để con trai tôi rời đi !”
Là giọng nói của mẹ Trần Phong .
Lòng tôi buồn bực, vội vàng đi xuống lầu
Bố Trần Phong bực mình nói:
“Nói bao nhiêu lần rồi, con bé sẽ không cướp đi Trần Phong? đầu óc bà rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy?”
Trần Phong cũng là bất mãn nói:
“Mẹ, người đừng thần kinh như thế, nếu làm hỏng mối hôn sự này, mẹ cũng đừng mong sống yên ổn!”
Bước chân đang bước xuống lầu của tôi bỗng nhiên khựng lại.
Tôi không tin, đây là những lời được thốt ra từ miệng Trần Phong .
Trong trí nhớ của tôi, Trần Phong là người ôn nhu lại khiêm tốn , anh ấy hắn thực sự hiền lành, mỗi lần thấy ai khó khăn , đều sẽ dốc hết sức lực trợ giúp bọn họ.
Tôi thật sự là không thể tin, giọng nói vừa rồi kia lạnh như băng lại không hề có cảm tình là do Trần Phong nói ra.
Dưới lầu, tựa hồ lâm vào một mảnh an tĩnh.
Tôi cố ý ở trên lầu tạo ra thanh âm, sau đó bước chân nhanh hơn đi xuống lầu.
“Trần Phong, anh ở đâu?”
Trần Phong lập tức từ trên sô pha đứng lên:
“Hiểu Thơ, em dậy rồi à?”
Tôi gật đầu, sau đó ôm đầu nói:
“Không biết xảy ra chuyện gì, như thế nào em lại ngủ một giấc đến hẳn buổi tối?”
Trần Phong mỉm cười, giọng nói lại ôn nhu như ngày thường:
“Phỏng chừng là đi đường mệt mỏi, có đói bụng không, anh đi lấy đồ ăn cho em”
Bố của Trần phong cũng đi theo lại đây, thân thiện dễ gần nói:
“ Mẹ Trần Phong, bà đi làm cái gì ăn đi.”
Nói xong ông ấy quay đầu trừng mắt nhìn mẹ Trần Phong.
Tôi vội vàng đi theo:
“ Dì à để cháu giúp dì ……”
Mẹ Trần Phong lại hất tay của tôi ra:
“Không cần cô giúp!”
Nói xong, xoay người đi phòng bếp.
Trần Phong đi lên an ủi tôi :
“Đừng để ý, mẹ anh chính là như vậy.”
Tôi ủy khuất gật gật đầu:
“Em đi toilet một chút .”
Tới toilet , tôi khóa trái cửa lại.
Vừa rồi khi mẹ Trần Phong hất tay của tôi ra, bà ấy cố tình nhét vào lòng bàn tay của tôi một mẩu giấy nhỏ.
Ta mở tờ giấy ra , dựa vào ánh đèn trong toilet thấy trên tờ giấy chỉ có hai chữ:
“Chạy mau!!!”
Ba cái dấu chấm than, thoạt nhìn chữ viết rất qua loa.
Nhất định là ở trong hoàn cảnh gấp gáp viết cái này.
Tôi cảm giác máu trong người mình như đang sôi trào.
Mẹ Trần Phong nói tôi "chạy mau" là có ý tứ gì?
Trong lúc nhất thời, tôi nhớ lại lời nói của Nhị thúc , nhớ tới cơn ác mộng kì quái kia, còn có trong thôn ban ngày ban mặt lại không có một bóng người, tất cả đều cho thấy có gì đó rất mờ ám và nguy hiểm ở đây.
Không được, tôi phải báo công an!
Tôi mới vừa lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa.
“Hiểu Thơ, em có ổn không?”
Là giọng của Trần Phong
Tôi hoảng sợ, vội vàng đem mẩu giấy trong tay xé nát, thả vào bồn cầu.
Sau khi nhấn nút xả nước xong mới tỏ vẻ trấn tĩnh đi ra mở cửa
Trần Phong tò mò nhìn tôi:
“Hiểu Thơ, sao em không trả lời anh”.
Tôi cố ý giả dạng làm bộ thẹn thùng :
“Ta đang ở trong WC, làm sao có thể trả lời được anh?”
Trần phong mỉm cười, nói:
“Vừa rồi anh đã quên lấy cái này cho em, ở nông thôn miền núi mùa hè có rất nhiều muỗi, đem nhang này đặt ở đây có thể đuổi được một ít muỗi.”
Nói xong , Trần Phong đem nhang đuổi muỗi đặt ở trong một góc.
Không biết vì sao, tôi cảm thấy ánh mắt anh ấy như hoài nghi mà nhìn bốn phía.
Bởi vì câu nói trong mẩu giấy kia, tôi vẫn luôn cảm thấy có chút chột dạ.
Trần Phong làm xong mọi việc, liền đóng cửa WC lại rồi cùng tôi cùng nhau trở về.
Thời điểm đi qua gian phòng bị khóa kia, tôi rốt cuộc nhịn không được mà hỏi:
“Trần Phong, căn phòng này thoạt nhìn không giống với những căn phòng khác, ban ngày ban mặt còn khóa hẳn hai ổ khóa to, bên trong rốt cuộc có cái gì?”
Tôi ra vẻ nhẹ nhàng hỏi ra vấn đề này, trong lòng không khỏi bồn chồn.
Tôi sợ Trần Phong sẽ phát hiện ra cái gì đó.
Trần Phong lại thần bí cười nói:
“Nơi đó a, chính là nơi mà gia đình anh dùng để bí mật làm giàu.”
Bí mật làm giàu?
Tôi nghĩ tới giấc mộng lần trước , những cái lu đựng thi thể nữ nhân, mặt còn sung phồng biến dạng .
Tôi không khỏi bắt đầu liên tưởng……
Chẳng lẽ, nhà Trần Phong dựa vào buôn bán nội tạng để kiếm tiền?
Bằng không phải giải thích như thế nào khi nhị thúc nói trước đó anh ấy đã mang về một cô bạn gái cũng vô cùng xinh đẹp
Tuy rằng anh ấy nói là bởi vì nhị thúc tinh thần không tốt, nhưng bây giờ thật sự là có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Một lúc sau khi trở về phòng, mẹ Trần Phong liền bưng tới mới một đĩa cơm chiên vừa làm.
Tôi vốn là không muốn ăn, nhưng đĩa cơm chiên kia lại có mùi đặc biệt.
Mùi thơm xông thẳng vào mũi, hơn nữa tôi đã ngủ nguyên một buổi trưa cũng chưa ăn cái gì, thật là có chút đói bụng.
Tôi ăn xong rồi một chén lớn cơm chiên, còn không quên tán thưởng:
“Dì à, tay nghề của dì thật tốt, cơm chiên này được làm như thế nào vậy, ăn thực sự ngon ạ?”
Mẹ Trần Phong không nói chuyện, nhưng Trần Phong lại thay mẹ anh ấy giải thích nói:
“Cơm này được chiên cùng với cải chua, mà cũng không hẳn là cải chua, quê anh có đặc sản cải muối chua!”
Cải muối chua……
Tôi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Trong giấc mộng lúc trước , những cái đó lu ngoài việc đựng thi thể, còn có một thứ gì đó giống như dưa chua được treo lơ lửng trong những cái lư đó.
Có lẽ nào……
Tôi bỗng nhiên cảm giác có một trận buồn nôn đang dâng tới cổ họng, vội vàng che miệng chạy tới thùng rác bên cạnh bắt đầu phun ra.
Trần Phong sợ hãi:
“Hiểu thơ, em có chuyện gì vậy?”
Trong nháy mắt, bố Trần Phong đã dang tay tát mẹ anh ấy thật mạnh :
“Đồ đàn bà vô dụng, làm một bữa ăn cũng không xong”
Tôi vội vàng che miệng:
“Chú à, người đừng làm như vậy, không liên quan đến dì, là do con yếu bụng yếu dạ……”
Ông ấy cau mày, trừng mắt nhìn mẹ Trần Phong rồi liếc mắt một cái:
“Cùng tôi ra ngoài!”