Chương 3 - Sự Thật Bị Che Giấu

Cũng may Trần Phong còn nhớ tới tôi, kéo tôi vào trong nhà cùng anh ấy.

Vào trong phòng khách, tôi mới thấy còn có một người đàn ông trung tuổi đang ngồi ở đây , chắc hẳn là bố của Trần Phong.

Tôi vội vàng mang quà bánh ra:

“Thưa chú dì , đây là chút quà gặp mặt của con, không tính là quá quý trọng, nhưng là đều đặc sản ở quê của con.”

Bố Trần Phong cười ha hả, cầm lấy túi quà, khách khí nói:

“Tới chơi là quý rồi, còn câu nệ mang cả quà cáp, mau ngồi xuống đi.”

Đối lập với thái độ của mẹ Trần Phong, bố anh ấy lại thân thiện hòa nhã hơn nhiều, sự không thoải mái trong lòng tôi cũng vơi đi một ít.

Không nghĩ tới mới vừa ngồi xuống, mẹ Trần Phong liền đá hộp quà tôi mang đến sang một bên:

“Chúng tôi chỉ là người miền núi , không dám nhận quà cáp của người thành phố các người”

Bầu không khí trong chớp mắt bỗng chốc được bao trùm bởi sự xấu hổ tột cùng.

Vẫn là bố của Trần Phong phá vỡ bầu không khí này, ông ấy trừng mắt nhìn mẹ Trần Phong một cái rồi nói:

“Đi nấu cơm đi.”

Mẹ của Trần Phong tựa hồ rất sợ bố anh ấy, nghe thấy lời nói đó liền đứng dậy đi vào phòng bếp.

Chỉ là trước khi đi, còn không quên liếc mắt nhìn tôi một cái.

Mẹ Trần Phong đi rồi, anh ấy liền bắt đầu an ủi tôi :

“Hiểu Thơ, em đừng để trong lòng, mẹ anh luôn có tính cách như vậy , nhưng bà là người ngoài lạnh trong nóng, em cứ tiếp xúc một đoạn thời gian sẽ biết.”

Ta chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Bố Tần Phong hỏi về hoàn cảnh gia đình của tôi, tôi cũng nói đúng sự thật .

Tôi không cha không mẹ, lớn lên ở cô nhi viện , người thân duy nhất chính là mẹ viện trưởng, nhưng hai năm trước, bà ấy cũng qua đời.

Hiện giờ, người thân duy nhất của tôi chính là người bạn trai _Trần Phong này.

Bố Trần Phong hỏi xong những việc này, tựa hồ rất vừa lòng, lại hỏi tiếp:

“Hiểu Thơ, nghe nói cháu là sinh viên của trường đại học danh tiếng, so với trường của Trần Phong còn nổi tiếng hơn đúng không?”

Tôi có chút xấu hổ, không biết trả lời như thế nào .

“Kỳ thật, trường học của hai chúng cháu không có sự khác biệt lắm, chỉ là khả năng học tập và phương hướng không giống nhau.”

Tôi vốn dĩ học trường đại học top 1 trong nước, trường Trần Phong theo học chỉ là dạng xoàng, khi hai chúng tôi yêu nhau,bạn cùng phòng đều không hài lòng, nói anh ấy không xứng với tôi.

Chỉ là ở trong lòng tôi, chỉ cần Trần Phong đối xử tốt với tôi là đủ rồi.

Bố của Trần Phong nghe tôi nói xong , càng thêm vừa lòng, ông ấy nhìn về phía Trần Phong, gật đầu nói:

“ Bố rất vừa lòng với bạn gái con.”

Trần Phong cũng cười gật đầu.

Chính là không biết vì cái gì, tôi lại cảm thấy những lời nói của bố Trần Phong làm tôi cảm thấy thực sự không thoải mái.

Tôi có cảm giác , ông ấy coi tôi giống hệt món hàng hóa.

Tôi đứng lên nói:

“Trần Phong, em muốn đi toilet một chút .”

Trần Phong hong gật gật đầu:

“ Đi ra bên ngoài rẽ phải là tới, hay là để anh đưa em đi.”

Tôi vội vàng lắc đầu:

“Không cần, anh ở lại nói chuyện với chú tiếp đi.”

Tôi đi ra tới cửa, sau đó thực sự đã tìm được toilet.

Khi ra tới cửa, tôi có chú ý tới một gian phòng thoạt nhìn rất kỳ quái .

Trên cửa có hai móc khóa rất lớn, thoạt nhìn trông thực bí hiểm.

Hơn nữa, cả căn nhà trông rất hoành tráng và mát mẻ, chỉ có phòng này, thoạt nhìn rất giống cái nhà kho cũ, cùng với ngôi nhà không hợp lý chút nào .

Tôi đang đứng đó phát ngốc, bỗng nhiên có âm thanh quen thuộc truyền đến:

“ Cô đứng ở kia xem cái gì thế?”