Chương 7 - Sự Im Lặng Trong Đêm Giao Thừa
Bọn chúng bỏ đi, nhưng trước đó đã lục tung nhà, lấy sạch mọi thứ có giá trị, cả cửa nẻo cũng bị đập phá.
Mùa đông năm đó lạnh buốt đến tận xương, mẹ ôm tôi vào lòng ngủ. Tôi không sao, nhưng sáng hôm sau, mẹ bị sốt nặng.
Tôi vừa kể, răng vừa va vào nhau lập cập vì lạnh lẫn căm giận.
Lúc đó, bố gọi về:
“Chiêu Đệ, nhà không có ai chứ?”
Tôi vội vàng cầu xin:
“Không ai cả… Bố mau về đi! Mẹ bị bệnh rồi!”
Giọng bố tôi lập tức nhẹ nhõm:
“Vậy tao về thu dọn chút đồ. Con đàn bà đó ốm thì liên quan gì đến tao, đừng làm cản trở tao đi làm xa.”
Bố tôi quay về thật.
Dù tôi có cầu xin đến cỡ nào, ông ta cũng nhất quyết không chịu đưa mẹ đi khám.
Ngay lúc đó, bọn đòi nợ lại kéo đến.
Bố tôi bị bọn đòi nợ chặn ngay trong nhà, ông ta quỳ xuống đất, không ngừng cầu xin:
“Tôi sai rồi, tôi không dám nữa! Cho tôi ba ngày… không, một ngày thôi! Nhìn người phụ nữ này đi, nhà tôi bỏ ra 20 vạn để mua cô ta, giờ thế nào cũng đáng 10 vạn, tôi đưa cô ta cho các anh, cho tôi khất thêm một ngày!”
Một tên đòi nợ đá thẳng vào ngực bố tôi, quát:
“Đầu mày có vấn đề à? Tao đến đòi tiền chứ không phải đi buôn người! Mày có tiền không? Không có tin tao giết mày luôn không?!”
Bố tôi sợ thật sự, nhân lúc bọn chúng lơ là, ông ta bật dậy chạy trốn.
Tên cầm đầu vừa hét lên một tiếng, cả bọn lập tức đuổi theo.
Lúc ấy trời mới tờ mờ sáng, đường quê gồ ghề khó đi, bố tôi trong cơn hoảng loạn bỏ chạy đã trượt chân, lăn từ con đường mòn xuống dốc.
Đầu đập trúng vào một hòn đá.
“Cảnh sát, mọi chuyện đúng là quá trùng hợp. Một hòn đá nhỏ… đã lấy đi mạng sống của ông ta.”
Trong giọng tôi không có lấy một chút thương cảm nào.
“Dù sao… ông ta cũng là bố của cô mà…”
Viên cảnh sát lớn tuổi khẽ nói.
Nhưng viên cảnh sát trung niên đã kịp kéo tay ông ta, ông liền im bặt.
Tôi bỗng có ấn tượng tốt hơn về người cảnh sát đó.
Chưa từng chịu đựng nỗi đau của người khác thì đừng khuyên họ nên bao dung.
“Các anh có biết điều đau lòng nhất là gì không?”
Tôi siết chặt ly giấy trong tay, mặc cho nước nóng đổ lên da.
“Đau lòng nhất là… mẹ tôi bị bệnh, mà tiền chữa trị lại là do bọn đòi nợ bỏ ra.”
12
Trước khi bố tôi trở về, tôi đã gọi điện cho ông bà nội, hy vọng họ có thể giúp mẹ.
Nhưng họ dứt khoát từ chối chi tiền chữa bệnh cho mẹ tôi.
“Con đàn bà vô tích sự đó bị bệnh à? Không đẻ được, giờ bệnh cũng tốt, chết đi là vừa! Đỡ làm cản trở chúng ta sớm có cháu trai bồng bế!”
“Nhưng mà…”
Tút… tút… tút…
Tôi tuyệt vọng tột cùng, chẳng biết còn có thể cầu xin ai.
Cuối cùng, tôi gọi cho người mà tôi ghét nhất — bác cả.
“Nhưng các anh biết ông ta nói gì không?”
“Chiêu Đệ à, mẹ mày bị bệnh thì tìm bố mày chứ tìm tao làm gì? Tao thừa nhận có ngủ với bà ta vài lần, nhưng đâu phải không trả tiền. Giờ còn định bắt tao chi tiền chữa bệnh? Quá đáng rồi đấy.”
Tôi nhìn thấy nắm đấm của viên cảnh sát trung niên siết chặt.
Tôi không lên tiếng, tiếp tục kể.
Sau khi bố tôi chết vì ngã, chính bọn đòi nợ là người chi tiền chữa trị cho mẹ tôi.
“Xúi quẩy thật đấy, tiền chưa lấy lại được, người thì chết. Thôi thì coi như bỏ ra làm tiền lo ma chay cho lão vậy.”
Mẹ tôi vừa khỏe lại một chút đã nhất quyết xuất viện về nhà, mặc kệ lời ngăn cản của bác sĩ.
Khi tôi gặp lại mẹ, bà đã treo mình lên xà nhà.
“Mẹ ơi đừng chết! Con lớn lên rồi sẽ kiếm thật nhiều tiền, không ai dám đánh chúng ta nữa đâu, mẹ đừng chết mà…”
Trong đôi mắt mẹ dần hiện lên ánh sáng. Bà ôm tôi khóc nghẹn ngào, như thể muốn trút hết bao tháng ngày tủi cực.
“Mẹ không chết nữa… không chết nữa đâu. Đúng rồi, sau này sẽ không ai dám đánh chúng ta nữa, hai mẹ con mình phải sống thật tốt.”
Đúng lúc đó, ông bà nội và bác cả kéo đến.
Họ mặc kệ việc bố tôi mới mất chưa đầy bảy ngày, nhất quyết đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà.
“Không đẻ được con trai, lại để ở đây ăn ở chùa bao lâu mà không lấy đồng tiền thuê nào, tụi tao còn nhân từ lắm rồi đấy.”
Tôi và mẹ đứng trước cửa, im lặng nhìn nhau.
Mẹ từ từ ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Từ hôm nay, con không còn tên là Chiêu Đệ nữa.”
“Vậy con tên là gì hả mẹ?”
“Tên con là Thắng Nam. Con lấy họ mẹ. Từ nay con là Phùng Thắng Nam, được không?”
“Dạ được! Tên này nghe hay hơn tên cũ nhiều!”
Tôi vui sướng tột độ — được mang họ mẹ, chẳng phải chứng minh mẹ là người thân thiết nhất với tôi sao?
“Vậy tại sao sau này…”
Viên cảnh sát trung niên vừa lật tài liệu, vừa thì thầm hỏi.
“Tại sao mẹ tôi lại quay về với bác tôi?”
Tôi im lặng một lúc, rồi cuối cùng cũng cất tiếng, giọng đầy cay đắng:
“Vì… mẹ con tôi không có tiền.”
13
Lý tưởng thì đẹp đẽ, nhưng hiện thực lại lạnh lùng.
Khó khăn đầu tiên mà mẹ con tôi phải đối mặt — là làm sao để sống sót.
Từ nhỏ mẹ tôi đã bị ông bà ngoại nhồi vào đầu một tư tưởng: sinh con gái ra là để đổi tiền sính lễ cho con trai cưới vợ. Họ thậm chí còn không cho mẹ tôi đi học.
“Con gái thì học hành gì, biết đẻ là được rồi!”
Mẹ tôi lớn lên trong môi trường như thế, ngoài việc làm nông ra, bà không biết gì cả.
Mẹ từng dẫn tôi đến tìm ông bà ngoại, nhưng còn chưa bước được vào nhà đã bị đuổi ra.