Chương 8 - Sự Im Lặng Trong Đêm Giao Thừa
“Gả rồi thì là người nhà khác, lấy chồng rồi còn quay về nhà mẹ đẻ ở là chuyện cười thiên hạ!”
Và thế là, chúng tôi chính thức lưu lạc đầu đường xó chợ.
Mẹ không có đất canh tác, đến việc làm nông cũng không thể.
Bà chỉ còn cách đợi đêm xuống, lén hái trộm rau ở ruộng người ta để nuôi tôi. Mỗi lần như vậy, mẹ đều quỳ xuống trước ruộng rau, chẳng ai biết bà đang quỳ lạy ai.
Chúng tôi sống trong căn nhà tồi tàn ở làng. Không có mái che. Mỗi lần trời mưa, mẹ chỉ biết ôm chặt tôi vào lòng, lấy thân thể gầy guộc của mình che chắn cho tôi khỏi gió mưa.
Cuộc sống như thế kéo dài bao lâu, tôi không nhớ nổi nữa — cho đến khi bác tìm đến tận nơi.
“Quế Phân à, em trai tôi chết cũng lâu rồi, cô đâu cần thủ tiết làm gì nữa? Huống hồ lúc sống nó đã bán cô cho tôi rồi còn gì.”
“Cút!”
Mẹ tôi nắm chặt cây gậy, che chắn cho tôi phía sau.
“Quế Phân, đừng kích động vậy mà. Thế này đi, tôi đưa tiền, không phải cô cần tiền sao? Nhìn lại nơi hai mẹ con cô đang sống đi. Cô chịu được, nhưng Chiêu Đệ chịu nổi không?”
“Tôi tên là Thắng Nam! Tôi họ Phùng, là Phùng Thắng Nam!”
Tôi thò đầu ra, lớn tiếng phản bác.
“Cô… Thắng Nam… Quế Phân à, tôi hiểu ý cô đặt tên con như vậy. Nhưng chẳng lẽ cô không muốn nó được đi học, được mặc đồ đẹp, ăn cơm ngon sao? Mà những thứ đó đều cần tiền. Mà tôi thì có thể cho cô.”
Mẹ bắt đầu dao động.
“Cút đi! Mẹ ơi, chúng ta không cần tiền của ông ta! Con không muốn đi học, cũng không cần đồ đẹp, càng không cần ăn ngon!”
Tôi đứng chắn trước mẹ.
“Quế Phân, đừng ích kỷ như vậy. Cô nghĩ lại đi. Vì con gái cô, tối nay tôi chờ ở nhà.”
Bác tôi vừa đi vừa lắc đầu, bỏ lại những câu đó.
“Nam Nam, nói thật với mẹ đi, con có muốn đi học không?”
“Mẹ ơi, con không muốn đâu.”
Tôi đã nói dối.
Làm sao tôi lại không muốn chứ? Thằng Béo với thằng Đại Tráng trong xóm hay kể chuyện vui ở trường, tôi nghe mà lòng háo hức lắm.
Chỉ là… tôi không muốn mẹ lại vì tôi mà phải làm chuyện đó.
“Dối mẹ. Nam Nam à, mẹ nói cho con biết, học hành vui lắm. Điều mẹ hối hận nhất trong đời này chính là không được đi học, nên mới thành ra thế này. Giờ mẹ hiểu rồi — phụ nữ muốn đổi đời thì chỉ có học mới là con đường duy nhất.”
“Mẹ hỏi con lần cuối: con có muốn đi học không?”
Mẹ nhìn tôi, ánh mắt đầy hy vọng.
Tôi cuối cùng cũng gật đầu.
“Nam Nam muốn đi học. Mẹ nhất định sẽ nghĩ cách cho con!”
Mẹ ôm tôi vào lòng, lặng lẽ hạ quyết tâm.
Tối hôm đó, ăn cơm xong, hai mẹ con tôi nằm trong căn nhà không mái, ngước nhìn bầu trời đầy sao.
“Nam Nam, mẹ dạy con hát một bài nhé. Sau này nếu nhớ mẹ, con có thể hát bài này.”
Mẹ dịu dàng nói.
“Dạ!”
Tôi mừng rỡ gật đầu.
“Nam Nam hát cùng mẹ nhé: ‘Sao trên trời lặng im chẳng nói, Đứa trẻ dưới đất nhớ mẹ thật nhiều…’”
Tôi hát theo:
“Sao trên trời lặng im chẳng nói, Đứa trẻ dưới đất nhớ mẹ thật nhiều…”
Vừa hát, tôi vừa chìm dần vào giấc ngủ.
“Nè mẹ ơi, con buồn tè!”
Nửa đêm tôi tỉnh dậy, gọi mẹ mãi mà không thấy bà trả lời.
Tôi sờ sang bên cạnh — chỗ mẹ vẫn nằm đã lạnh ngắt từ lâu.
14
“Mẹ tôi… lại một lần nữa, vì tôi mà bán rẻ chính mình.”
Khóe mắt tôi ứa ra từng giọt nước.
Bác tôi có thói quen biến thái, mỗi lần mẹ trở về, trên người đều đầy thương tích.
Mẹ không báo công an, chỉ ôm tôi khóc nức nở:
“Nam Nam à, đợi con lớn rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi…”
Từ khoảnh khắc đó, tôi thầm hứa trong lòng:
“Sau này, nhất định tôi sẽ để mẹ sống một cuộc đời tốt đẹp.”
Mẹ cặm cụi tiết kiệm từng đồng bác đưa, cuộc sống của chúng tôi dần khá hơn từng chút.
Cho đến một ngày, mẹ mở được một quán ăn nhỏ ở thị trấn.
“Mẹ sẽ sống cùng con thật tốt, không đi đâu nữa.”
Mẹ xoa đầu tôi, khẽ cười hứa hẹn.
Nhưng chẳng bao lâu sau, bác lại tìm đến.
Lần này, mẹ kiên quyết từ chối.
Không ngờ ông ta cười lạnh, nói:
“Quế Phân, xem ra cô quên nhanh quá rồi. Cô không muốn để lũ bạn của Thắng Nam biết tiền học phí của nó từ đâu ra đấy chứ?”
“Cô thì không sao, nhưng con bé… nhỏ như vậy mà phải nghe những lời đồn thối tha, thật đáng thương.”
Cuối cùng, mẹ lại phải cúi đầu.
Khi biết chuyện, tôi cầm dao xông ra khỏi nhà, định đến chém chết ông ta cho hả giận.
Nhưng mẹ lao tới ôm tôi, ngăn lại:
“Nam Nam, nhịn thêm chút nữa thôi. Mẹ không sao đâu.”
Nhưng chuyện giữa mẹ và bác không giấu nổi mãi.
Bác dâu — Trần Quyên — là người nóng tính, bà ta xông thẳng đến nhà, đánh mẹ tôi đến thừa sống thiếu chết.
Anh họ tôi, Vương Hàn, lại đi khắp trường bịa chuyện, lan truyền những lời nhục nhã.
Hắn nói khắp nơi:
“Con mẹ Phùng Thắng Nam là gái đứng đường, còn quyến rũ cả bố tao! Tiền học của nó là mẹ nó bán thân mà có! Còn con nhỏ Thắng Nam đó, tao từng thấy nó leo lên xe của một lão già bên đường rồi!”
Tôi tức giận, tát hắn một cái thật mạnh.
Nhưng những người xung quanh lại xì xào:
“Chắc là thật rồi, nếu không sao lại kích động đến thế?”
“Nhìn ngoài ngoan hiền vậy, hóa ra cũng bẩn thỉu chẳng kém ai.”
Dù tôi có giải thích thế nào, chẳng ai tin tôi.