Chương 7 - Sau Khi Trở Thành Tay Sai Của Nam Chính

21.

Tôi bò trên giường ngắm Cố Yến Thanh.

Hy vọng có thể giống như lần trước, khi tôi tỉnh giấc, hắn liền phấn chấn nhìn tôi.

Tiếc là không có.

Hắn cứ nhắm chặt mắt, không chịu mở mắt.

Cố Yến Thanh, sao người còn chưa chịu tỉnh?

Lẽ nào vì tôi ở đây sao.

Xin lỗi, Cố Yến Thanh.

Tôi sẽ không làm hại ngài lần nào nữa.

Tôi từ bỏ chiến lược.

22.

Cố Yến Thanh thường không chịu gặp tôi.

Mỗi đêm, tôi mơ thấy mình đang đứng trong sương mù.

Nhìn không rõ, lại không thể thoát ra khỏi đó.

Tôi mơ hồ phát hiện ra Cố Yến Thanh có ở đây, thế là cứ gọi hắn nhiều lần.

Gọi rất lâu.

Nhưng chẳng có phản hồi.

Cố Yến Thanh đang trốn tôi.

Tôi đứng trong sương mù khóc lớn: “Cố Yến Thanh, ban ngày ngài không thể nói chuyện, ban đêm vào giấc mơ của tôi cũng không chịu nói chuyện, tôi ghét ngài!”

“Cố Yến Thanh, tôi nhớ ngài, tôi muốn nói chuyện với ngài.”

“Cố Yến Thanh, ngài mau ra đây.”

Tôi khóc đến tâm tê liệt phế.

Mãi đến khi sương mù tan hết, phía trước xuất hiện một căn phòng.

Giống y hệt Vương phủ.

“Linh Cửu, đừng khóc nữa.” Lời than thở truyền tới từ nơi xa.

Là giọng của Cố Yến Thanh.

Tôi lau nước mắt, vội vàng chạy về phía căn phòng đó.

Trong lòng thầm nghĩ, chờ tới khi gặp được Cố Yến Thanh, tôi nhất định sẽ đánh hắn một trận nhớ đời.

Ai bảo hắn để tôi khóc lâu như vậy chứ.

Cho đến khi tôi gặp hắn, tay tôi run rẩy.

Hắn yếu ớt hơn hiện thực rất nhiều, mặt mày tái mét, không có sức sống mà nằm trên giường, thậm chí không cả có sức để ngồi dậy.

Tôi đứng ở cửa, lề mề không dám tiến vào.

Cố Yến thanh, sao lại thành ra như thế này.

Hắn trông rất đau khổ, rất đau khổ.

Đau đến nỗi làm tôi lại muốn khóc.

23.

Hắn quay đầu cười với tôi: “Lâu rồi không gặp, Linh Cửu.”

“Ta cũng rất nhớ nàng.”

Tôi chạy tới ôm lấy hắn.

“Cố Yến Thanh, sao ngài lại thành ra như này, tử khí nặng…”

Tôi cảm thấy lời này hơi xui xẻo nên im miệng.

Cố Yến Thanh lại thản nhiên nói: “Ừm, Linh Cửu, ta sắp chết rồi.”

Tôi không tin, liều mạng lắc đầu: “Ngài sẽ không chết đâu.”

“Ngài không biết đó thôi, ngài là nam chính, là nhân vật chính của thế giới này. Chỉ cần ngài nguyện ý tỉnh lại, chỉ cần ngài nguyện ý…”

Cố Yến Thanh dịu dàng nhìn tôi, cho đến khi tôi không thể nói tiếp được nữa.

Sau đó lại từ từ nói: “Ta biết.”

“Linh Cửu à, nhưng ta không muốn tỉnh lại.”

“Ta đã biết sự tồn tại của hệ thống, cũng biết nhiệm vụ công lược của nàng là muốn ta hận nàng, sau đó giết chết nàng.”

Trong đầu tôi nổ tung, ngơ ngác nhìn hắn.

Cố Yến Thanh biết hết rồi sao?

Vậy hắn…

Không dám nghĩ tới, Cố Yến Thanh lại áy náy cười với tôi:

“Xin lỗi, ta không muốn hận nàng, cũng không thể hận nàng, càng không thể cầm kiếm lên giết nàng. Nhiệm vụ của nàng thất bại mất rồi, hy vọng nàng không giận ta.”

Tôi càng đau lòng hơn, nghẹn ở họng, không nói nên lời.

Cố Yến Thanh lại nói hết câu này tới câu khác.

Giống như sợ rằng bây giờ không nói, sau này sẽ không còn cơ hội để nói nữa.

“Đời này của Cố Yến Thanh ta sống vì quân, vì thần, vì dân, vì đại đạo trong tâm, chỉ mỗi chưa từng sống vì mình. Vì thế nên khi chết ta muốn ích kỉ một lần.”

“Vốn định cứ vậy mà chết đi, cuối cùng lại không nhịn đươc muốn ngắm nàng lần nữa.”

Cố Yến Thanh bắt đầu ho, máu trào ra.

Càng ngày càng nhiều.

Hắn tiện tay lau một cái.

“Linh Cửu, ta có chuẩn bị một món quà cho nàng.”