Chương 8 - Sau Khi Trở Thành Tay Sai Của Nam Chính

24.

Cố Yến Thanh lấy từ trong cơ thể một cục tròn phát sáng.

Nhỏ tí, lại chói mắt.

Tôi lắc đầu cự tuyệt, muốn rời đi.

Cố Yến Thanh lại giữ chặt tôi lại.

Ánh sáng theo ánh mắt hắn, ấm áp chậm rãi lại vội vàng tiến vào cơ thể tôi.

Đây là hào quang của nhân vật chính Cố Yến Thanh.

Tình cảm của hắn, nhận thức của hắn, tất cả mọi thứ của hắn đều ở trên đó.

Bao gồm cả sinh mệnh của hắn.

Tôi khóc lớn.

Cố Yến Thanh.

Cứ như vậy ngài sẽ chết thật đó.

Tôi muốn móc thứ đó ra khỏi cơ thể mình, trả lại cho Cố Yến Thanh.

Nhưng không cách nào lấy ra được.

Tôi nắm chặt lấy tay của hắn, gấp gáp nói: “Cố Yến Thanh, ngài mau lấy nó về đi, tôi không muốn ngài chết đâu.”

“Nhiệm vụ thất bại không sao đâu, tôi tình nguyện chịu trừng phạt.”

Hào quang rời đi, cơ thể Cố Yến Thanh cũng theo đó mờ dần.

Hắn lại cười rất vui.

“Chỉ cần có nó, nàng có thể tự mình lựa chọn rồi. Nàng không cần phải chịu trừng phạt nữa, cũng không cần làm người công lược.”

“Linh Cửu, nàng tự do rồi.”

“Linh Cửu, ta rất muốn… rất muốn cùng nàng ngắm nhìn sông núi một lượt.”

25.

“Cố Yến Thanh!!!”

Tôi giật mình tỉnh giấc, điên cuồng chạy tới chỗ Cố Yến Thanh.

Đừng mà, đừng mà.

Cố Yến Thanh, ngài đợi tôi với.

Tôi mặc kệ ánh nhìn thảng thốt của mọi người, đẩy cửa phòng Cố Yến Thanh.

Cẩn thận từng chút một tiến về phía hắn.

Tôi gọi: “Cố Yến Thanh.”

Hắn không quan tâm tôi.

Thế lại tôi lại gọi hắn rất nhiều lần.

Cố Yến Thanh, tôi yêu ngài.

Ngài mau tỉnh lại đi.

Không phải ngài đã nói muốn cùng tôi đi ngắm sông núi sao?

Chỉ cần ngài tỉnh lại, tôi sẽ bên cạnh ngài cả đời.

Ngài mau tỉnh lại đi.

Tôi nói chuyện với Cố Yến Thanh, nói đến khi khàn cả giọng.

Cũng không chịu dừng lại.

Đến khi hệ thống không nhìn nổi nữa: “Ký chủ, hắn chết rồi.”

“Hắn dừng mạng mình đổi lấy tự do cho cô rồi.”

Tôi không tin.

Cậu đang nói dối.

Cố Yến Thanh là nhân vật chính, hắn sẽ không chết đâu.

Tôi không tin.

26.

Dù cho tôi có không tin, Cố Yến Thanh đã chết thật rồi.

Tôi nhìn hắn được đưa vào quan tài, chôn xuống đất.

Sau bảy ngày túc trực bên linh cữu của hắn, tôi quyết định rời khỏi thế giới này.

Hệ thống nói với tôi, thế giới này là hư ảo, có cách tập hợp đủ các hồn phách, để kẻ chết sống lại.

Dù có ra sao, tôi đều sẽ tiếp tục tìm kiếm.

Đến khi Cố Yến Thanh hồi sinh.

Rồi sẽ có một ngày, tôi quay về thế giới này, cùng Cố Yến Thanh ngắm nhìn giang sơn mà chúng tôi đã bảo vệ.

[Ngoại truyện - hệ thống]:

1.

Không ai biết được rằng hệ thống này thực sự đã được sửa đổi bởi một công lược gia thất bại.

Tôi từng là một công lược gia nổi tiếng.

Chưa bao giờ phạm một sai lầm nào.

Nhưng từ cảm xúc thật khó hiểu.

Tôi đã yêu nhân vật nhiệm vụ của mình.

Ngay khi tôi xuất hiện bên cạnh anh ấy, anh đã dành trọn trái tim cho tôi mà không hề phòng bị.

Anh ấy đỡ sấm sét cho tôi, quỳ xuống 999 bậc thang cho tôi và đẩy tôi khỏi vực thẳm sinh tử.

Anh ấy vô cùng sợ tôi bị tổn thương, và anh ấy cũng vô cùng sợ tôi khóc.

Anh thề non hẹn biển với tôi, ngày ngày đêm đêm anh đều ghé vào tai tôi và nói anh chỉ yêu tôi.

Tình yêu của anh quá thẳng thắn và mãnh liệt.

Vì thế tôi đã tin nó.

Ngay cả khi hệ thống đã cảnh cáo tôi, tôi cũng không ngấm được chữ nào.

Hệ thống nói cho tôi biết: "Tiến độ chiến lược chỉ có 99%, ký chủ, hắn vẫn chưa thực sự yêu cô đâu."

1% mà thôi.

Làm sao anh ấy có thể không yêu tôi chứ.

Tôi không tin điều đó.

Nhưng sự thật đã giáng cho tôi một cái tát thật nặng.

Lời thề tình yêu vĩnh cửu là giả dối, ngày đêm nói yêu tôi cũng là dối trá.

Vốn dĩ anh luôn coi cơ thể tôi như môi trường thích hợp cho người khác, rồi chờ đợi thời cơ thích hợp.

Để nắm giữ cuộc đời tôi.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn của anh khi làm tan nát tâm hồn tôi.

2.

Vì thế khi nhìn thấy Linh Cửu say mê Cố Yến Thành, tôi đã rất tức giận.

Tôi muốn thuyết phục Linh Cửu hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng cô ấy càng ngày lún sâu hơn.

Linh Cửu, đừng tin họ.

Cô sẽ bị tổn thương đấy.

Nhưng cũng giống như tôi hồi đó, cô ấy vẫn không chịu tin tôi.

Tôi không thể nhìn Linh Cửu chết trước mặt tôi được.

Vì vậy, tôi đã khống chế linh hồn của cô ấy rồi tự mình tấn công Cố Yến Thành.

Nhưng tại sao rõ ràng là mọi thứ đang diễn ra vô cùng suôn sẻ nhưng tiến độ một phần trăm cuối cùng lại không bao giờ có thể cải thiện được.

Cố Yến Thành không chịu hận Linh Cửu.

Vì sao chứ?

Là vì tình yêu sao?

Tôi không tin điều đó.

Nhưng tôi không thể không tin được nữa.

Cố Yến Thành đã tự sát.

Trong một thế giới không có Linh Cửu, hắn đã cự tuyệt quyền sống tiếp.

Linh Cửu cực kì đau lòng.

Cô ấy hỏi tôi với vẻ mặt mỉa mai, nhưng tôi không thể nói điều đó là để tốt cho cô ấy.

Vào lúc đó, tôi đã dao động.

Vì vậy tôi đã kết nối với ý thức của Cố Yến Thành và kể cho hắn nghe mọi chuyện đã xảy ra.

Hắn ta thực sự đã liên lạc trực tiếp với tổng cục, hy vọng được đổi mạng để Linh Cửu không bị trừng phạt.

Chỉ là tôi không may mắn khi đã không gặp được tấm chân tình thôi.

Linh Cửu à, thực sự xin lỗi cô.

[Ngoại truyện - nam chính]:

1.

Linh Cửu gần đây rất kì lạ.

Nào là phái người tới ám sát ta, nào là hạ độc ta.

Dường như muốn chơi chết ta?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ta liền phủ nhận.

Sao có thể chứ.

Hắn là huynh đệ thân tín nhất của ta đó.

Cái kiểu sống chết có nhau ấy.

Nhưng chỉ là huynh đệ thật sao?

Nhìn Linh Cửu đang ngủ bên giường, ta rơi vào trầm tư.

Ta nhìn hắn hồi lâu.

Tự nhiên cảm thấy hắn rất đáng yêu.

Một thằng ngựa đực thấy một thằng ngựa đực khác đáng yêu, là bình thường sao?

Ể, hình như hắn không phải đàn ông!

Thế phản ứng của ta là bình thường.

À không, hắn là đàn ông.

Thế ta bình thường không?

2.

Chả biết sao Linh Cửu gần đây lúc cũng ghé tai ta bảo nạp thiếp đi nạp thiếp đi.

Phiền chết được!

Phiền đến mức ta chỉ muốn chặn miệng hắn.

Ta chuyển ánh nhìn xuống môi hắn.

…Muốn hôn.

Thôi xong rồi xong rồi.

Ta không bình thường rồi.

3.

Ta không còn dám nhìn Linh Cửu nữa, cũng không dám nói chuyện với hắn nữa.

Trốn thôi, ít chạm mặt chắc sẽ tốt hơn.

Nhưng ta không tốt tẹo nào.

Ta không chỉ ban ngày nhớ hắn, ban đêm cũng nhớ hắn.

Trong mơ, ta và hắn cùng làm chuyện hoang đường.

Ta đỏ mặt.

Không biết phải làm soa.

Càng muốn sụp đổ hơn là, Linh Cửu ở trên nóc nhà trông thấy hết rồi.

Trời ạ.

Ta phải làm gì đây…

Bây giờ sao mà ta dám nhìn mặt hắn chứ.

4.

Ta thừa nhận.

Ta có suy nghĩ quá phận với Linh Cửu.

Hóa ra ta là đoạn tụ!

Ta thế mà lại thích đàn ông.

Ta không thể chấp nhận nổi.

Nhưng đây là Linh Cửu đó.

Linh Cửu, tốt như vậy, xứng đáng để thích như vậy.

Hắn là đàn ông thì đã sao chứ.

Nghĩ đi nghĩ lại, ta cho rằng mình không thích đàn ông.

Ta chỉ thích Linh Cửu.

5.

Ta nói với Linh Cửu, ta có ý với hắn.

Hắn chạy rồi!

Hắn vậy mà lại chạy rồi!

Haiz.

Ta có chút bối rối, lại có chút tủi thân.

Trừ việc ta không phải nữ tử, có chỗ nào không tốt cơ chứ.

Cứng nhắc về giới tính như thế làm gì chứ.

Lại nói, hắn chắc vẫn sẽ về nhỉ.

Lo lắng.

Hắn trở về rồi, hắn nói hắn cũng thích ta, chỉ là có chút bất ngờ nên mới chạy mất.

Ta vui quá.

Ta muốn ôm hắn.

6.

Không, đây không phải Linh Cửu của ta.

Ta lặng lẽ quan sát “Linh Cửu”.

Thật sự là trăm ngàn chỗ hở.

Ta nhìn hắn giả bộ thâm tình nói yêu ta, vì ta lập lời thề trời đất chứng giám, sau lưng ta lại cùng Thẩm Già liên thủ, bán đứng ta.

Ta không quan tâm hắn phản bội.

Ta chỉ muốn Linh Cửu của ta trở lại.

Tất cả mọi thứ của ta, cứ việc lấy hết đi.

Nhưng rồi một tháng, hai tháng, ba tháng, Linh Cửu của ta vẫn không quay lại.

Vì vậy mà tối đó, ta mượn rượu, hỏi hắn: “Linh Cửu, sao ngươi lại biến thành như bây giờ?”

Linh Cửu, ngươi đi đâu mất rồi?

Ta nhớ ngươi.

“Linh Cửu” chỉ vờ cười nói với ta là hắn vẫn luôn ở đâu.

Giả vờ gì chứ.

Ta dẫn hắn tới nơi sâu nhất của Vương phủ.

Ta ghét hắn, hắn đem Linh Cửu của ta đi mất rồi.

Nhưng ta từng điều tra rồi, đây quả thật là thân xác của Linh Cửu.

Sau tai hắn có vết sẹo vì ta mà bị thương.

Ta không muốn hận Linh Cửu.

Vì vậy, ta hận bản thân mình.

Là ta đã làm mất Linh Cửu.

Ta đáng chết.

Ta muốn chết.

7.

Hóa ra Linh Cửu là người làm nhiệm vụ tới công lược ta.

Nhưng tại sao lại là muốn ta ghét hắn.

Xin lỗi Linh Cửu, ta không thể hận ngươi.

Cũng không thể giết ngươi.

Nhưng hệ thống nói nếu ta làm như vậy, ngươi sẽ bị phạt trở thành hệ thống.

…Sao lại có việc tàn độc như vậy chứ.

Ta mượn hệ thống liên lạc lên tổng cục.

Ta hỏi nó: “Nếu lấy mạng của ta để đổi, có thể để Linh Cửu không bị phạt không?”

Tổng cục không hề do dự mà đồng ý.

Xem ra mạng ta còn rất đáng giá.

Thế là ta lại thêm điều kiện: Ta muốn Linh Cửu được tự do.

Linh Cửu, ngươi phải tự do.

Nếu như có cơ hội, ta vẫn muốn cùng ngươi ngắm nhìn giang sơn như họa.

-HẾT-