Chương 6 - Sau Khi Trở Thành Tay Sai Của Nam Chính
18.
Sau khi tôi chạy xuống từ Trích Tinh Lâu, nhất thời không biết phải đi đâu.
Chỉ có thể chạy loạn trên phố.
Nhưng hệ thống không định buông tha cho tôi, nó nói lại lần nữa: “Cô không muốn Cố Yến Thanh hận cô, cô yêu hắn rồi.”
Tôi phản bác: “Tôi không yêu hắn, tôi chỉ quá bất ngờ thôi.”
Hệ thống yên tĩnh chốc lát, thở dài nói: “Cô thuyết phục được bản thân thì tốt.”
“Bây giờ Cố Yến Thanh yêu cô, cũng tốt cho nhiệm vụ của chúng ta.”
“Như vậy thì, tổn thương khi cô phản bội hắn sẽ càng lớn hơn. Vì yêu sinh hận, hận càng sâu.”
Tôi không muốn Cố Yến Thanh hận mình.
Tôi nhắm mắt, hồi lâu không lên tiếng.
Hệ thống thấy vậy lại dịu giọng: “Ký chủ, tôi biết, đây là lần đầu cô công lược, khó trách sẽ có chút chìm đắm trong đó, nhưng đây là sự thật.”
“Tất cả những gì cô thấy bây giờ chỉ là hư ảo thôi.”
Tất cả là hư ảo.
Những người đang sống sờ sờ ở đó, tình cảm tha thiết đó, tất cả những trải nghiệm.
Tất cả, đều là hư ảo.
19.
Hệ thống vừa gọi tôi là đồ ảo tưởng, vừa cảm thấy bất an về tôi.
Lợi dụng lúc tôi đang bất tỉnh, nó trực tiếp chiếm lấy quyền khống chế cơ thể tôi.
Rồi nhốt tôi vào trong cơ thể.
Tôi đã tự mình chiếm giữ nó.
Hệ thống nói: "Ký chủ, hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ không làm hại cô đâu."
Tôi giãy giụa một cách bất lực.
Tôi chỉ có thể nhìn hệ thống điều khiển cơ thể của mình, từng bước đi về phía Cố Yến Thanh.
Sau đó Cố Yến Thành vui vẻ ôm nó vào lòng.
Tôi chỉ có thể nhìn họ như xem một bộ phim.
Phải nói hệ thống là một nhà chiến lược giỏi, nó thành thạo hơn tôi và có khả năng suy tính tốt hơn.
Nó cũng giỏi chơi đùa cảm xúc người khác hơn tôi.
Nó bàn suông về tình yêu, còn thề non hẹn biển với Cố Yến Thành, đồng thời liên lạc với Thẩm Giả rồi phản bội Cố Yến Thành.
Mà tất cả những điều này, Cố Yến Thành đều biết rất rõ.
Nhưng hắn vẫn thờ ơ.
Hắn đã không còn vẻ điềm tĩnh và nghị lực như trước nữa, đôi mắt lạnh lùng như vầng trăng đã tràn ngập tình yêu.
Những bàn tay dứt khoát từng quyết đoán giết chóc giờ chỉ ôm lấy “tôi” và hỏi một cách khó hiểu:
"Linh Cửu, sao ngươi lại trở nên thế này vậy?"
Hắn ta dường như có thể nhìn thấu hệ thống và thấy tôi ẩn sâu bên trong.
Hắn thực sự đang hỏi tôi.
Tôi đã khóc và giải thích, tôi không thay đổi.
Thật không may, hắn ta không thể nghe thấy.
Sau này, Cố Yến Thành cuối cùng cũng bắt đầu chán ghét tôi, và rồi hắn ta lại trở về dáng vẻ khi trước.
Lạnh lùng hơn, khắc nghiệt hơn và gầy gò hơn.
Hắn ta giam “tôi” vào sâu trong vương phủ.
Không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa.
Tôi theo dõi tin tức về tiến trình của chiến lược liên tục xuất hiện.
[Tiến độ chiến lược: 20%]
[Tiến độ chiến lược: 45%]
[Tiến độ chiến lược: 70%]
[Tiến độ chiến lược: 99%]
Tôi không muốn xem nữa.
Tôi muốn nhắm mắt lại.
Tôi chủ động khép mình lại và chìm vào giấc ngủ sâu.
Cho đến khi một giọng nói vội vàng đánh thức tôi.
"Ký chủ, ký chủ, mau tỉnh lại đi. Cố Yến Thanh tự sát! Thế giới này sụp đổ mất thôi!"
Tôi bàng hoàng tỉnh dậy, tin tức trút xuống như một gáo nước lạnh, tôi lập tức tỉnh lại.
Gì vậy chứ?
20.
Nhân vật chính là cốt lõi của một thế giới, nếu nhân vật chính chết, thế giới cũng sẽ sụp đổ.
Đầu óc tôi cứ ong ong vang vẳng.
Làm sao có thể chứ?
Cố Yến Thanh sao có thể tự sát được.
Hệ thống một lần nữa giao quyền chủ động cơ thể của tôi.
Bây giờ người trong phủ không còn chào đón tôi nữa nên tôi phải lặng lẽ lẻn vào phòng Cố Yến Thành.
Tôi chưa bao giờ thấy Cố Yến Thành trông thiếu sức sống đến vậy.
Xa lạ đến mức khiến tôi không dám bước tới.
Tôi hỏi hệ thống: “Hắn ta bị sao vậy?”
Hệ thống cảm thấy có lỗi, nói: "Hắn uống thuốc độc rồi."
Tôi run rẩy chạm vào mặt hắn ta và nói: “Hắn ta là nam chính mà, loại chất độc nào có thể giết chết hắn chứ?”
Hệ thống im lặng, cuối cùng khàn giọng nói: "Đúng vậy, hắn là nam chính. Nếu hắn không muốn tỉnh lại, ai có thể làm gì hắn nữa?"
Tôi khẽ giật mình.
Cuối cùng tôi đã không kìm được nước mắt.
Hệ thống thở dài: "Ký chủ, nhiệm vụ của cô nên làm thế nào bây giờ."
Tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Chỉ châm chọc nói rằng: "Không hổ là hệ thống, cho dù bộ dạng người khác có thay đổi kiểu gì, việc đó cũng không liên quan tới ngươi."
"Ỷ vào khả năng phi phàm của mình mà tỏ vẻ cao cao tại thượng. Tự ý giao nhiệm vụ thời hạn cho ta, tự tiện thao túng cơ thể ta suốt thời gian qua, việc đùa bỡn tình cảm người khác vừa qua cũng vậy."
"Hệ thống à, ta thật sự không hiểu nổi, nếu nhiệm vụ thất bại người sẽ bị trừng phạt rõ ràng là ta, ngươi sao lại gấp đến vậy chứ"
"Nếu ta biết sau khi sống lại sẽ như thế này, ta đã cự tuyệt thứ ngươi gọi là cứu rỗi rồi."
Lần này đến lượt hệ thống không biết nên nói gì.
Nó im lặng ngậm miệng lại