Chương 5 - Sau Khi Ta Mất Trí Nhớ, Phu Quân Trước Của Ta Mới Tỉnh Ngộ
21
Thẩm Vấn An đưa ta về một doanh trại khác ở kinh thành.
Bên trong căn lều được dựng tạm thời, hắn ta phất tay cho những người trấn thủ bên trong lui ra.
Giống như giải thích.
Lại giống như cảnh cáo.
"A Lê, lần này Hoài Vương chắc chắn sẽ đăng cơ."
"Hắn hứa với ta, chờ ngày hắn lên ngôi Hoàng đế, ta sẽ có được thứ ta muốn."
"A Lê, ngoại trừ nàng ra ta không có mong muốn gì khác. Tất cả những chuyện ta làm đều là vì nàng, vì muốn được ở cùng với nàng."
Lời hắn nói, ta nghe chỉ cảm thấy nực cười.
Vì ta cái quái gì chứ?
Cái cớ đó chẳng qua chỉ là cái cớ của một kẻ hèn nhát, lấy ra để chống chế cho sai lầm của mình mà thôi.
"Đừng nói nữa, tội danh mưu phản này ta không gánh nổi đâu."
Ta cười nhạo.
Không sửa lại danh xưng của hắn ta.
Chỉ nhìn hắn ta chằm chằm.
"Thẩm Vấn An, năm đó lúc ta té ngựa ở rừng hoa hạnh, có thật là ngươi đã đỡ ta hay không?"
Dường như hắn không ngờ ta lại bỗng hỏi tới vấn đề này.
Thẩm Vấn An thoáng trố mắt.
Nhưng hắn ta cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Hắn cau mày vặn hỏi: "Cuối cùng nàng cũng đã thừa nhận mình là Chung Lê rồi à?"
Trả lời như thế là hắn đã ngầm thừa nhận sự thật rồi.
Ngực trái như bị kim đâm, co thắt từng cơn đau nhói.
Hóa ra là ta đã sai.
Ngay từ lúc bắt đầu, là ta đã nhận nhầm người…
22
Ta vẫn luôn cho rằng, năm đó lúc ta té ngựa ở rừng hoa hạnh là Thẩm Vấn An đã cứu ta.
Năm đó, lúc cha ta vẫn còn chưa vong mạng ngoài chiến trường, người đã hứa khi nào hoa hạnh nở, người sẽ đưa ta tới rừng hoa hạnh ngoài thành để thả diều.
Nhưng ông lại nuốt lời ba lần liên tiếp.
Vào lần cuối cùng, ta đã rất tức giận nên tự mình cưỡi ngựa tới rừng hạnh ngoài thành mà không nói với bất cứ người nào.
Vốn dĩ ta muốn trốn đi, hy vọng cha ta có thể buông bỏ chuyện quân vụ xuống mà lo lắng để ý tới ta một lúc.
Nhưng ta lại không ngờ, ta vừa mới tới rừng hạnh thì con ngựa đã bị ong mật đốt làm cho khiếp sợ.
Lúc đó sức lực của ta còn chưa đủ mạnh, lại đang không nắm chắc dây cương.
Khoảnh khắc bị hất tung lên, ta đã tưởng rằng mình sắp c.h.ế.t rồi.
Nhưng không có đau như vậy.
Trong cơn hoảng loạn, có người phi thân ra ôm lấy ta rồi ngã nhào lăn mấy vòng trên đất mới dừng lại.
Sau lưng có người che chắn nên ta không bị thương gì cả.
Nhưng lúc ngã lăn quay, đầu ta bất cẩn đập vào tảng đá nên bị bất tỉnh một lúc.
Lúc tỉnh lại thì trước mắt đã đen kịt, còn bản thân thì đang ở trên lưng của người kia.
Tuy lúc ấy ta không nhìn thấy gì nhưng ta có thể cảm nhận được, người cõng ta không cao lắm, chắc cũng là một thiếu niên trạc tuổi của ta.
Thiếu niên đó rất yên lặng, suốt quãng đường đi không nói một lời.
Mà cũng do trong lòng khiếp sợ nên ta đã òa khóc nức nở, không có tâm trạng quan tâm tới chuyện khác.
Ta chỉ mơ hồ nhớ được lúc đụng trúng vai phải của người đó, ta có cảm thấy hơi ướt, còn ngửi được mùi m á u t a n h phảng phất nơi chóp mũi.
Ngày đó, hắn đã lặng lẽ đặt ta ở trước cửa Chung gia, ngay cả tên họ hắn cũng chẳng thèm nhắc tới.
Ta cho rằng, mình sẽ không tìm lại được ân nhân đã từng cứu mạng mình.
Nhưng một năm sau, ta lại vô tình nhìn thấy vết sẹo trên vai Thẩm Vấn An.
23
Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhận nhầm người.
Bởi vì ta từng hỏi Thẩm Vấn An, hắn cũng không phủ nhận.
Ta siết chặt thanh kiếm nhỏ trong tay áo.
Giờ phút này, ta chỉ hận không thể xông lên g.i.ế.t c.h.ế.t hắn ta.
Nhưng đang ở doanh trại của địch, ta không dám manh động.
"Vậy là, ngươi vẫn luôn l.ừ.a dối ta?"
Thẩm Vấn An tiến tới một bước, giọng điệu hơi khẩn trương.
"Ta đã từng muốn phủ nhận rồi."
"Lúc mới bắt đầu, thật sự ta đã muốn làm thế, nhưng mỗi lúc thấy nàng nhìn ta, trong đôi mắt luôn đong đầy tình cảm nồng cháy và thâm tình, nó như đang nhắc nhở ta rằng người nàng yêu vốn dĩ không phải ta."
"Lúc đó ta không biết mình đã yêu nàng, chỉ biết nàng càng yêu thích ta ra mặt bao nhiêu thì ta lại có cảm giác đau khổ bấy nhiêu."
"Tình cờ ta cũng nghĩ, nếu như ta cũng giống nàng, trong tim có hình bóng khác thì có phải nàng cũng sẽ sốt ruột giống như ta trước đó hay không?"
" Chử Dục xuất hiện khi ấy quá trùng hợp, nhưng đợi đến khi ta muốn giải thích thì đã trễ mất rồi..."
Hắn cau mày.
Đôi mắt ngập tràn một vẻ đau xót.
Như thể là yêu ta đến cùng cực, như là cực kỳ thâm tình.
"A Lê, ta hối hận rồi..."
"Chỉ cần nàng quay trở lại bên cạnh ta, ta bảo đảm sau này sẽ một lòng một dạ với nàng, còn sẽ cưng chiều nàng, bảo vệ nàng nhiều hơn cả Tạ Cữu..."
Ta không tin.
Thậm chí càng thấy buồn cười.
Chử Dục xuất hiện là sự trùng hợp?
Vậy còn Tô Yểu Yểu thì sao đây?
"Thẩm Vấn An, đừng ngụy biện nữa."
"Ngươi vốn dĩ không yêu ta, chỉ là ngươi không chiếm được ta nên cũng không cho phép người khác có được ta thôi, đó chỉ là do ngươi muốn chiếm hữu đến mức ích kỷ hẹp hòi mà thôi! "
Ta rút thanh kiếm nhỏ trong tay áo ra, chĩa thẳng về phía mặt hắn ta.
"Chỉ với việc ngươi lấy cớ đi theo Hoài Vương để kích động binh biến, không màng tới an nguy của bách tính này thôi, thì cả đời này ngươi đã không thể sánh nổi với Tạ Cữu rồi!"
24
Đến cuối cùng, thanh kiếm ngắn trong tay vẫn không thể hoàn toàn ghim vào lồng ngực của Thẩm Vấn An được.
Đã nhiều năm không cầm kiếm nên ta thấy hơi lạ lẫm.
Lần trước at đâm hắn ta bị thương được chỉ là do hắn sơ suất, còn ta thì may mắn thối.
Lần này ta dốc hết toàn lực cũng không thể làm hắn ta bị thương, lại còn bị hắn ta dễ dàng áp chế, trói tay chân lại.
Có lẽ hắn thực sự nhận thấy ta đã dấy lên sát tâm rồi.
Thẩm Vấn An bóp cằm ta, vẻ mặt hung dữ.
Giọng điệu cũng dữ tợn.
"A Lê, tất cả những chuyện mà ta làm thật sự đều là vì tương lai của ta và nàng."
"Nàng yên tâm, nếu như nàng đã nhung nhớ Tạ Cữu đến như vậy, ta nhất định sẽ mang thủ cấp của hắn tới cho nàng!"
Đúng lúc này, tấm mành lều bị xốc lên, có người tiến vào.
Thẩm Vấn An quay đầu nhìn, lạnh lùng nói: "Trông chừng nàng ấy!"
Sau khi nhận được lời đáp trả, hắn ta mới buông lời ác rồi phất tay áo rời đi.
Mãi cho tới khi hắn ta đã đi xa, người kia mới nhanh chân bước tới.
"Tỷ tỷ."
Nàng ta, khẽ gọi bên của ta.
Chính là người đã hạ thuốc vào trong trà, giúp Thẩm Vấn An b.ắ.t c.ó.c ta vào hai tháng trước - Tô Yểu Yểu.
"Qua một canh giờ nữa, thủ vệ bên ngoài sẽ đổi ca. Ta biết một con đường nhỏ, tới lúc đó sẽ lén đưa tỷ ra ngoài."
"Lần trước Thẩm Vấn An lấy tính mạng của nương ta ra uy hiếp ta, ta bất đắc dĩ phải nghe theo."
"Nhưng tỷ yên tâm, lần này ta nhất định sẽ cứu tỷ."
Thẩm Vấn An đưa ta về một doanh trại khác ở kinh thành.
Bên trong căn lều được dựng tạm thời, hắn ta phất tay cho những người trấn thủ bên trong lui ra.
Giống như giải thích.
Lại giống như cảnh cáo.
"A Lê, lần này Hoài Vương chắc chắn sẽ đăng cơ."
"Hắn hứa với ta, chờ ngày hắn lên ngôi Hoàng đế, ta sẽ có được thứ ta muốn."
"A Lê, ngoại trừ nàng ra ta không có mong muốn gì khác. Tất cả những chuyện ta làm đều là vì nàng, vì muốn được ở cùng với nàng."
Lời hắn nói, ta nghe chỉ cảm thấy nực cười.
Vì ta cái quái gì chứ?
Cái cớ đó chẳng qua chỉ là cái cớ của một kẻ hèn nhát, lấy ra để chống chế cho sai lầm của mình mà thôi.
"Đừng nói nữa, tội danh mưu phản này ta không gánh nổi đâu."
Ta cười nhạo.
Không sửa lại danh xưng của hắn ta.
Chỉ nhìn hắn ta chằm chằm.
"Thẩm Vấn An, năm đó lúc ta té ngựa ở rừng hoa hạnh, có thật là ngươi đã đỡ ta hay không?"
Dường như hắn không ngờ ta lại bỗng hỏi tới vấn đề này.
Thẩm Vấn An thoáng trố mắt.
Nhưng hắn ta cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Hắn cau mày vặn hỏi: "Cuối cùng nàng cũng đã thừa nhận mình là Chung Lê rồi à?"
Trả lời như thế là hắn đã ngầm thừa nhận sự thật rồi.
Ngực trái như bị kim đâm, co thắt từng cơn đau nhói.
Hóa ra là ta đã sai.
Ngay từ lúc bắt đầu, là ta đã nhận nhầm người…
22
Ta vẫn luôn cho rằng, năm đó lúc ta té ngựa ở rừng hoa hạnh là Thẩm Vấn An đã cứu ta.
Năm đó, lúc cha ta vẫn còn chưa vong mạng ngoài chiến trường, người đã hứa khi nào hoa hạnh nở, người sẽ đưa ta tới rừng hoa hạnh ngoài thành để thả diều.
Nhưng ông lại nuốt lời ba lần liên tiếp.
Vào lần cuối cùng, ta đã rất tức giận nên tự mình cưỡi ngựa tới rừng hạnh ngoài thành mà không nói với bất cứ người nào.
Vốn dĩ ta muốn trốn đi, hy vọng cha ta có thể buông bỏ chuyện quân vụ xuống mà lo lắng để ý tới ta một lúc.
Nhưng ta lại không ngờ, ta vừa mới tới rừng hạnh thì con ngựa đã bị ong mật đốt làm cho khiếp sợ.
Lúc đó sức lực của ta còn chưa đủ mạnh, lại đang không nắm chắc dây cương.
Khoảnh khắc bị hất tung lên, ta đã tưởng rằng mình sắp c.h.ế.t rồi.
Nhưng không có đau như vậy.
Trong cơn hoảng loạn, có người phi thân ra ôm lấy ta rồi ngã nhào lăn mấy vòng trên đất mới dừng lại.
Sau lưng có người che chắn nên ta không bị thương gì cả.
Nhưng lúc ngã lăn quay, đầu ta bất cẩn đập vào tảng đá nên bị bất tỉnh một lúc.
Lúc tỉnh lại thì trước mắt đã đen kịt, còn bản thân thì đang ở trên lưng của người kia.
Tuy lúc ấy ta không nhìn thấy gì nhưng ta có thể cảm nhận được, người cõng ta không cao lắm, chắc cũng là một thiếu niên trạc tuổi của ta.
Thiếu niên đó rất yên lặng, suốt quãng đường đi không nói một lời.
Mà cũng do trong lòng khiếp sợ nên ta đã òa khóc nức nở, không có tâm trạng quan tâm tới chuyện khác.
Ta chỉ mơ hồ nhớ được lúc đụng trúng vai phải của người đó, ta có cảm thấy hơi ướt, còn ngửi được mùi m á u t a n h phảng phất nơi chóp mũi.
Ngày đó, hắn đã lặng lẽ đặt ta ở trước cửa Chung gia, ngay cả tên họ hắn cũng chẳng thèm nhắc tới.
Ta cho rằng, mình sẽ không tìm lại được ân nhân đã từng cứu mạng mình.
Nhưng một năm sau, ta lại vô tình nhìn thấy vết sẹo trên vai Thẩm Vấn An.
23
Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhận nhầm người.
Bởi vì ta từng hỏi Thẩm Vấn An, hắn cũng không phủ nhận.
Ta siết chặt thanh kiếm nhỏ trong tay áo.
Giờ phút này, ta chỉ hận không thể xông lên g.i.ế.t c.h.ế.t hắn ta.
Nhưng đang ở doanh trại của địch, ta không dám manh động.
"Vậy là, ngươi vẫn luôn l.ừ.a dối ta?"
Thẩm Vấn An tiến tới một bước, giọng điệu hơi khẩn trương.
"Ta đã từng muốn phủ nhận rồi."
"Lúc mới bắt đầu, thật sự ta đã muốn làm thế, nhưng mỗi lúc thấy nàng nhìn ta, trong đôi mắt luôn đong đầy tình cảm nồng cháy và thâm tình, nó như đang nhắc nhở ta rằng người nàng yêu vốn dĩ không phải ta."
"Lúc đó ta không biết mình đã yêu nàng, chỉ biết nàng càng yêu thích ta ra mặt bao nhiêu thì ta lại có cảm giác đau khổ bấy nhiêu."
"Tình cờ ta cũng nghĩ, nếu như ta cũng giống nàng, trong tim có hình bóng khác thì có phải nàng cũng sẽ sốt ruột giống như ta trước đó hay không?"
" Chử Dục xuất hiện khi ấy quá trùng hợp, nhưng đợi đến khi ta muốn giải thích thì đã trễ mất rồi..."
Hắn cau mày.
Đôi mắt ngập tràn một vẻ đau xót.
Như thể là yêu ta đến cùng cực, như là cực kỳ thâm tình.
"A Lê, ta hối hận rồi..."
"Chỉ cần nàng quay trở lại bên cạnh ta, ta bảo đảm sau này sẽ một lòng một dạ với nàng, còn sẽ cưng chiều nàng, bảo vệ nàng nhiều hơn cả Tạ Cữu..."
Ta không tin.
Thậm chí càng thấy buồn cười.
Chử Dục xuất hiện là sự trùng hợp?
Vậy còn Tô Yểu Yểu thì sao đây?
"Thẩm Vấn An, đừng ngụy biện nữa."
"Ngươi vốn dĩ không yêu ta, chỉ là ngươi không chiếm được ta nên cũng không cho phép người khác có được ta thôi, đó chỉ là do ngươi muốn chiếm hữu đến mức ích kỷ hẹp hòi mà thôi! "
Ta rút thanh kiếm nhỏ trong tay áo ra, chĩa thẳng về phía mặt hắn ta.
"Chỉ với việc ngươi lấy cớ đi theo Hoài Vương để kích động binh biến, không màng tới an nguy của bách tính này thôi, thì cả đời này ngươi đã không thể sánh nổi với Tạ Cữu rồi!"
24
Đến cuối cùng, thanh kiếm ngắn trong tay vẫn không thể hoàn toàn ghim vào lồng ngực của Thẩm Vấn An được.
Đã nhiều năm không cầm kiếm nên ta thấy hơi lạ lẫm.
Lần trước at đâm hắn ta bị thương được chỉ là do hắn sơ suất, còn ta thì may mắn thối.
Lần này ta dốc hết toàn lực cũng không thể làm hắn ta bị thương, lại còn bị hắn ta dễ dàng áp chế, trói tay chân lại.
Có lẽ hắn thực sự nhận thấy ta đã dấy lên sát tâm rồi.
Thẩm Vấn An bóp cằm ta, vẻ mặt hung dữ.
Giọng điệu cũng dữ tợn.
"A Lê, tất cả những chuyện mà ta làm thật sự đều là vì tương lai của ta và nàng."
"Nàng yên tâm, nếu như nàng đã nhung nhớ Tạ Cữu đến như vậy, ta nhất định sẽ mang thủ cấp của hắn tới cho nàng!"
Đúng lúc này, tấm mành lều bị xốc lên, có người tiến vào.
Thẩm Vấn An quay đầu nhìn, lạnh lùng nói: "Trông chừng nàng ấy!"
Sau khi nhận được lời đáp trả, hắn ta mới buông lời ác rồi phất tay áo rời đi.
Mãi cho tới khi hắn ta đã đi xa, người kia mới nhanh chân bước tới.
"Tỷ tỷ."
Nàng ta, khẽ gọi bên của ta.
Chính là người đã hạ thuốc vào trong trà, giúp Thẩm Vấn An b.ắ.t c.ó.c ta vào hai tháng trước - Tô Yểu Yểu.
"Qua một canh giờ nữa, thủ vệ bên ngoài sẽ đổi ca. Ta biết một con đường nhỏ, tới lúc đó sẽ lén đưa tỷ ra ngoài."
"Lần trước Thẩm Vấn An lấy tính mạng của nương ta ra uy hiếp ta, ta bất đắc dĩ phải nghe theo."
"Nhưng tỷ yên tâm, lần này ta nhất định sẽ cứu tỷ."