Chương 4 - Sau Khi Ta Mất Trí Nhớ, Phu Quân Trước Của Ta Mới Tỉnh Ngộ

16

Lúc đâm con d.a.o kia xuống, ta không hề do dự một chút nào.

Ánh mắt Thẩm Vấn An trở nên nham hiểm, hắn ôm vết thương rời đi.

Ta nhìn lại bàn tay đầy m á u t ư ơ i của mình, lại không khống chế được mà run rẩy hai tay.

Ta sợ máu.

Màu máu đỏ tươi kia đã xuất hiện trong giấc mơ của ta xuyên suốt ba năm, siết chặt đến mức khiến ta ngộp thở.

Cũng như bây giờ, ta bắt đầu hít thở rất khó khăn.

"Đừng nhìn nữa."

Một bàn tay lớn ấm áp che lên đôi mắt của ta.

Giọng của Tạ Cữu vẫn rất nhẹ nhàng, vẫn khiến cho người khác an tâm như thế.

"Đừng sợ, ta ở đây."

Hắn nhẹ nắm bả vai ta, xoay người ta lại.

Ba năm qua, đây là lần đầu tiên hắn chủ động "vượt quá giới hạn", kéo ta vào trong lồng ngực.

"Tạ Cữu..."

Giọng ta hơi run rẩy.

Nhưng hắn lại không đáp lời.

Thậm chí ta cảm thấy cơ thể hắn dựa vào người mình càng lúc càng nặng hơn, tay hắn cũng dần buông lỏng xuống.

"A Ngu, ta hơi đau..."

Giọng điệu của Tạ Cữu cứ như là đang làm nũng, mềm mại chưa từng có.

Cuối cùng ta cũng nhận ra chuyện không đúng lắm.

Trước lúc hắn ngã sấp xuống, ta đã vòng tay qua eo của hắn, ôm hắn lại.

Nhưng bàn tay lại chợt thấy ẩm ướt khiến ta hốt hoảng.

"Tạ Cữu? Chàng bị thương sao?"

Đáp lời ta chỉ là tiếng hô hấp yếu ớt của hắn.

17

Tạ Cữu bị thương rất nặng.

Dường như chỉ vừa mới nói đau xong, hắn đã ngất xỉu rồi.

Nghe người hầu tới muộn bẩm báo lại, rằng dọc đường bọn họ truy đuổi có gặp phải vài người của Thẩm Vấn An nhảy ra ngăn cản.

Tạ Cữu sốt ruột, tâm trạng rối bời.

Bị người khác c.h.é.m lén một nhát ở sau lưng.

Người hầu kể lại sơ qua quá trình đó.

Nhưng ta có thể tưởng tượng ra, cảnh tượng lúc đó hẳn khiến người khác sốt ruột đến cỡ nào.

Ta có thể đoán được, Tạ Cữu bị thương rất nặng.

Mặc dù ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Nhưng khoảnh khắc đại phu cởi xiêm y của hắn ra, khoảnh khắc nhìn thấy rõ được vết thương sau lưng ấy, ta vẫn cảm thấy vô cùng choáng váng.

Sau lưng hắn chằng chịt những vết thương cả cũ lẫn mới.

Ngoài ra, phía sau eo còn có một vết sẹo rất lớn.

Đỏ tươi, dữ tợn.

Hình dạng cùng kích thước vết sẹo cực kỳ giống với lớp da mặt mà đại phu đã đổi cho ta vào ba năm trước.

Ba năm trước, bởi vì vết thương trên mặt ta đã bị t.h.ố.i r.ữ.a, lúc chữa trị không thể không cắt lớp da thịt đã bị hoại tử đi.

Đổi sang một lớp da của người vừa mới c.h.ế.t, đắp lên một lớp da mới.

Vốn dĩ ta không muốn chữa trị.

Nhưng Tạ Cữu nói đúng lúc ấy bên ngoài thành có một tiểu cô nương mới qua đời vì bị bệnh.

Hắn đã bỏ ra một cái giá cao mới thuyết phục được người nhà của nàng ta đồng ý, bảo ta không cần lo lắng.

Ta chưa từng nghi ngờ gì cả.

Nhưng nhìn lại vết sẹo lớn lại có màu sắc hoàn toàn khác với những vết thương do đao chằng chịt trên tấm lưng kia.

Ta còn gì mà không hiểu nữa chứ?

Có lẽ đó là mảnh da lành lặn cuối cùng còn sót lại trên lưng của hắn.

Nhưng hắn lại cho ta.

Ta thấy chua xót trong lòng, đỏ hoe mắt.

Ta không nhịn được cảm động, giọng nói run rẩy lạc cả đi.

"Tạ Cữu, chàng đúng là một tên ngốc..."

18

Sợ Tạ Cữu bị sốt cao co giật nên ta đã ngồi ở mép giường của hắn suốt cả một đêm.

Nhưng sáng hôm sau tỉnh lại, ta lại không hiểu từ lúc nào mà mình đã nằm ở trên giường.

Ngược lại người ngất xỉu vì bị thương hôm qua là Tạ Cữu lại nằm nhoài bên cạnh giường, trên tay nắm lọn tóc của ta, đang thích thú nghịch ngợm.

Nhìn thấy ta đã tỉnh, tay của hắn vẫn không ngừng động tác tết tóc, miệng nở nụ cười với ta, cười đến híp cả mắt.

"Dậy rồi à?"

Chắc hắn vui lắm.

Tay thoăn thoắt liên hồi.

Không chỉ có tóc của ta mà còn có tóc của hắn nữa, từng lọn từng lọn quấn vào nhau thật chặt.

Không biết là vô tình hay cố ý.

Hắn nhìn chằm chằm vào mớ tóc kia, mở miệng nói rất đỗi dịu dàng:

"Chuyện Thẩm Vấn An nói ta bị phạt trăm gậy quân thực ra không có thật đâu, phụ hoàng thương ta nên đã đổi gậy quân thành roi, người ra tay cũng là người của ta nên không đau."

"Năm đó nghe tin quân Khương rục rịch, ta đã đoán được bọn chúng muốn tấn công Châu Lương."

"Không phải là ta mong ngóng Thẩm Vấn An bỏ mặc nàng, ta chỉ là sợ, mà cũng không dám chắc..."

Giọng điệu của hắn không nhanh cũng không chậm.

Nhưng ta cũng không có cơ hội chen lời.

Dường như là hắn đang thật thà kể lại hết thảy, bộc bạch hết tâm tình.

"Lúc ta phát hiện ra nàng bị mất trí nhớ, ta đã vui mừng xiết bao."

"Ta biết nàng yêu Thẩm Vấn An, không, phải nên nói là lúc đó khắp cả thành Châu Lương không ai là không biết nàng thích Thẩm Vấn An, nhưng lúc đó hắn bỏ mặc nàng nên ta mới ích kỷ mà tranh giành lấy."

"Ta giành được, nhưng sau đó lại sợ nàng bỗng hồi phục trí nhớ, cũng sợ sau khi nàng nhớ lại rồi thì nàng lại bị tên họ Thẩm đó mê hoặc. Ngày nào ta cũng lo lắng, cho nên mới không kìm chế được mà thử lòng nàng lần nữa..."

Hắn ngừng một chút, động tác trên tay cũng chậm rãi dần.

Giọng nói hắn hơi run rẩy.

"A Lê, ta sai rồi."

"Lỗi do ta l.ừ.a nàng trước, ngày đó mọi chuyện vỡ lở lại chỉ lo tự mình bỏ trốn, thậm chí còn nghi ngờ nàng."

"Lý Tam Lang nói không sai, ta nghĩ nhiều như thế làm cái gì? Nàng chỉ vì báo ơn cũng được, hay cái gì khác cũng được, ta nên phải giữ chặt lấy nàng, giữ thật chặt ở bên cạnh mình mới đúng..."

"A Lê, nàng gọi ta là phu quân, nói muốn gả cho ta, lời nói đó, nàng còn tính hay không?"

Tạ Cữu nói chuyện vẫn thấp thỏm và dè dặt y như trước.

Thực ra ta có rất nhiều lời muốn nói.

Ta muốn nói, rõ ràng phụ hoàng hắn không thích hắn, nếu không thì năm ngoái lúc băng hà cũng sẽ không cố tình để lại thánh chỉ, cắt hơn nửa quân quyền của phủ quốc công nhà mẹ đẻ hắn rồi.

Ta cũng muốn nói, thật ra ta cũng không yêu Thẩm Vấn An nhiều như trong tưởng tượng của hắn.

Ta còn muốn nói hắn không sai.

Người sai chính là ta.

Chuyện mất trí nhớ là ta che giấu hắn trước, ta không nên khiến hắn phải nếm trải những cảm xúc như thế.

Thậm chí ta còn muốn nói cho hắn biết, nếu như lần sau có gặp phải tình huống như hôm qua thì không nên đuổi theo.

Ta không muốn hắn bị thương.

Ta có chân, ta có thể tự trở về được.

Nhưng nghe hắn nói những lời đó, tim ta bất giác đập nhanh hơn.

Trái tim trong ngực cảm thấy ấm áp mà cũng chua xót khôn tả.

Ta nhìn thẳng vào ánh mắt đầy bất an lo lắng của hắn, xúc động một hồi lâu vẫn chẳng nói lên lời.

Không biết ma xui q.u.ỷ khiến thế nào, ta bất chợt hôn lên môi hắn, khi bừng tỉnh lại thì đã chạm môi hắn mất rồi.

Đứng hình một lúc lâu, ta mới rụt người lại.

Đối diện với vẻ mặt kinh ngạc đến ngơ ngác của hắn, ta đành chậm rãi mở miệng nói.

"Tạ Cữu, chúng ta thành thân đi."

"Không phải chỉ vì trả ơn, là vì ta mến chàng, muốn gả cho chàng mà thôi..."

19

Lần này, Tạ Cữu không né tránh nữa.

Hắn nhìn ta chằm chằm, cặp mắt ửng đỏ.

"Được."

...

Hôn lễ đến muộn ba năm, Tạ phủ tưng bừng chuẩn bị.

Ngày thành thân được quyết định vào ba tháng sau, ngày hai mươi bảy tháng tư.

Cần phải dạm ngõ nạp cát, cần phải may hôn phục.

Thời gian như vậy là rất gấp gáp,

Nhưng Tạ Cữu vẫn cảm thấy hơi lâu.

Hắn trông chờ đến ngày hoàn thành hôn phục.

Ngày qua ngày lúc nào cũng hỏi đi hỏi lại một câu: "Hôm nay là ngày mấy tháng mấy rồi?"

Ta và hắn đều mong đợi.

Nhưng chưa kịp tới ngày thành thân, trong kinh thành đã truyền tới tin tức Hoài Vương và Thẩm Vấn An tạo phản.

Ngày mà tin tức ấy truyền tới Châu Vân.

Tạ Cữu đang ở trong viện của ta, xoắn xuýt rải quả mừng lên giường hỉ để chuẩn bị cho ngày thành thân, hỏi là chọn từ cửa hàng của Liễu gia ở thành Đông, hay là chọn của Liễu gia ở thành Nam?

Nghe người hầu chạy tới báo cáo, Hoài Vương cấu kết với Thẩm Vấn An đã đánh tới Càn An, chỉ còn thêm hai tòa thành nữa là có thể đánh vào tới kinh thành.

Vẻ mặt của hắn lập tức trở nên nghiêm nghị.

"Sao Tứ ca lại hung hăng đến thế?"

"Phía kinh thành kia như nào rồi? Đã có đối sách hay điều binh gì chưa?"

Hắn tóm người hầu tới truyền tin kia mà hỏi liền ba câu.

Người hầu kia còn gấp gáp hơn cả hắn.

"Không có động tĩnh gì, hình như phía kinh thành đã bị Hoài Vương bao vây chặn lại rồi, không có bất cứ điều lệnh nào cả."

"Là do Trấn Quốc Công và cữu cữu của điện hạ đã cấp tốc sai người tới hỏi, hỏi điện hạ trận này có muốn tham gia cùng với bọn họ hay không?"

Tạ Cữu không trả lời hắn.

Hắn chỉ âm thầm nhìn ta thật lâu, một lúc sau mới nở nụ cười nói.

"A Lê, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."

"Yên tâm đi, ta chính là một thường dân không có cách nào rời khỏi thành Châu Vân, ta nhất định sẽ không tham gia vào trận chiến này."

"Chuyện quan trọng bây giờ chính là chuyện thành thân của chúng ta..."

Tạ Cữu nói sẽ không tham gia vào trận này.

Nhưng ta biết, chuyện này dù là hắn hay là Trấn Quốc Công thì ắt đều sẽ tham gia.

Năm đó Hoài Vương và đương kim Hoàng thượng tranh trữ kế vị, kinh thành đã được một phen náo loạn ầm ĩ.

Tân hoàng đăng cơ còn chưa được một năm thì căn cơ đã bất ổn.

Lúc này, hẳn ngài sẽ không dám tùy tiện điều binh từ những thành trì khác.

Nơi duy nhất có thể điều động bây giờ.

Chỉ có nhóm Trấn Quốc Công, đang sở hữu chưa tới hai vạn binh lính đang nghỉ ngơi ở thành Châu An – dưới tay Tạ Cữu kia.

Không có lệnh mà xuất binh tiến vào kinh thành.

Đó là tội mưu phản phải c.h.ế.t, không một ai thoát tội được.

Tình hình này còn nghiêm trọng hơn cả chiến tuyến ở biên giới Lăng Tây năm đó.

Tạ Cữu tính tình cương trực, tiếp xúc qua tưởng chừng là người không tim không phổi.

Nhưng hắn cũng giống với tổ phụ của ta, trong lòng chứa bách tính của Đại Sở.

Dĩ nhiên hắn sẽ không để mặc cho Hoài Vương đánh vào kinh thành.

Quả nhiên.

Sáng sớm ngày hôm sau, ta đã không còn thấy bóng dáng của hắn ở trong phủ nữa.

Chỉ còn lại một lá thư.

Tờ đầu tiên là những dòng phân tích thế cục của hắn.

(Phụ hoàng ta bụng dạ hẹp hòi, chỉ hận không thể nắm trọn cả thiên hạ trong lòng bàn tay, cũng không coi trọng ai cả. Mỗi một chuyện mà ông ấy làm, có lẽ đều là để truyền lại ngai vàng cho Lục ca của ta.)

(Tứ ca học hành những thứ khác đều không đến nơi đến chốn, nhưng cái thói bạo ngược đa nghi của phụ hoàng thì hắn lại học được thuần thục không sót chút nào. Nếu hắn ta chiếm được ngai vàng, thì cho dù là triều đình hay là bách tính cũng đều phải chịu tai ương.)

(Lục ca của ta thì khác, tương lai sau này, huynh ấy nhất định sẽ trở thành một minh quân lưu danh sử sách.)

Tờ thứ hai hắn mới viết cho ta.

(A Lê, lần này xuất chinh suy cho cùng cũng sẽ có nguy hiểm, ta không muốn giấu giếm nàng, nhưng chuyện của Chung tướng quân đã khiến ta hối hận suốt mấy năm nay, lần này ta không muốn để ngoại tổ phụ và cữu cữu phải một mình đương đầu với nguy hiểm.)

(Nàng hãy ở lại phủ chờ ta, đừng đi đâu cả.)

(Nghe nói ở trên núi ngoài thành Châu Vân có một rừng hoa hạnh rất lớn, chờ ta bình an trở về, ta sẽ cùng nàng tới rừng hoa hạnh ấy thả diều giấy, giống như ngày đầu chúng ta gặp gỡ vậy.)

(Nếu như có điều bất trắc xảy ra, ta cũng đã chừa một đường lui cho nàng ở Kỳ Xuyên rồi, nơi đó có điền trang, có nhà cửa, có đầy đủ lương thực để nàng không phải lo toan chuyện sinh hoạt cả đời này nữa.)

(Nhưng mà nàng yên tâm, ta rất tin tưởng bản thân mình...)

20

Thư của Tạ Cữu giống lời dặn dò, cũng vừa giống như di ngôn.

Khiến sâu thẳm trong lòng ta kích động.

Nhất là câu nói "Vào rừng hoa hạnh thả diều giấy, giống như ngày đầu gặp gỡ" kia.

Càng khiến ta giật mình thảng thốt.

Không phải vì nguyên nhân gì khác.

Chỉ là vì ta còn nhớ rõ, năm nọ xe ngựa của ta bị lật ngược trong rừng hoa hạnh, người đã cứu ta và cõng ta về phủ chính là Thẩm Vấn An.

Mà lần đầu tiên ta nhìn thấy Tạ Cữu là vào năm ta mười một tuổi, khi ấy tổ phụ đã mời cả nhà Trấn Quốc Công tới để dự yến tiệc.

Khi đó ta còn không biết hắn là Hoàng tử.

Tính cách hắn cũng không khác bây giờ là bao.

Hướng nội thẹn thùng, cũng không thích nói chuyện.

Ngay cả lúc Trấn Quốc Công bảo hắn tới nói chuyện với ta, hắn cũng đều ngậm miệng không nói.

Mấy ngày đó vì ngã đập đầu nên mắt của ta tạm thời không nhìn thấy được, tâm trạng ta rất tệ.

Ta gần như chỉ xuất hiện trong buổi tiệc chốc lát thì đã vội vàng quay về phòng ngay, ngay cả dáng dấp của hắn như nào ta cũng chưa từng nhìn rõ.

Mãi cho tới tận mùa thu năm thứ hai, hắn từ kinh thành tới Châu Lương, về dưới trướng của tổ phụ ta.

Lúc đó ta mới nghe phong phanh, có một vị hoàng tử chán sống đã tới Châu Lương, lúc nào ra trận tập luyện đều cắm đầu xông pha đầu tiên.

Khi ấy, ta cũng không gặp mặt hắn nhiều.

Ấn tượng sâu sắc nhất của ta về hắn chính là trước khi ta thành thân với Thẩm Vấn An một ngày.

Hắn đã leo tường vào Chung gia, đứng ở bên ngoài cửa sổ đưa cho ta một vò rượu mừng.

Rõ ràng ta nhớ không sai.

Nhưng cầm lá thư trong tay, trong lòng ta lại dấy lên một suy đoán hơi hoang đường:

Tạ Cữu mới là người đã cứu ta ở trong rừng hoa hạnh rồi cõng ta trở về, chứ không phải là Thẩm Vấn An.

Suy nghĩ ấy vừa dấy lên đã giống như gió tó sóng lớn, đè ép khiến ta khó mà bình tĩnh nổi.

Tâm tình hoảng loạn, ta cũng không muốn ngồi chờ mòn mỏi ở đây.

Trưa ngày hôm đó ta đã sai người dắt một con tuấn mã tới, mang theo thuốc trị thương tốt nhất rồi cưỡi ngựa đi tới kinh thành.

Ba năm nay, Tạ Cữu đã tìm danh y khắp nơi để điều trị cho ta.

Tuy rằng tay ta vẫn không thể nhấc được vật nặng, nhưng cầm một thanh kiếm ngắn được chế tạo riêng biệt thì vẫn thừa sức.

Ta biết, bản thân mình tới đó cũng không giúp được gì nhiều, có lẽ còn sẽ là gánh nặng.

Nhưng trực giác mơ hồ mách bảo ta, rằng nếu như ta không đi thì có lẽ ta sẽ bỏ lỡ mất thứ gì đó rất quan trọng.

Trong lòng bồn chồn, trên đường đi đã đi nhầm đường hết mấy lần.

Cách kinh thành càng gần, không khí càng lúc càng nồng nặc mùi m á u t a n h.

Thậm chí chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy được m á u t ư ơ i nhiễm đầy đất, cùng những t h i t h ể nằm la liệt.

Ta không có ý định tiếp cận chiến trường.

Ta muốn tìm một chỗ dừng chân ở gần đó trước, sau đó dò hỏi tình huống.

Nhưng còn chưa tìm được chỗ dừng chân thì ta đã bị một tiểu đội binh lính tới cản đường.

Đúng là xui xẻo.

Tên thủ lĩnh lại còn là người ta mới gặp hơn hai tháng trước - Thẩm Vấn An.