Chương 3 - Sau Khi Ta Mất Trí Nhớ, Phu Quân Trước Của Ta Mới Tỉnh Ngộ
11
Tô Yểu Yểu, thiếp thất của Thẩm Vấn An.
Dường như nàng cố ý chờ ta. Nàng ta đứng ở cửa Tạ phủ cản đường, mời:
"Thiếp thân mới đến Châu Vân, nghe nói thức ăn ở Sơ Ngọc lâu rất ngon, chi bằng hôm nay thiếp làm chủ, chúng ta tới Sơ Ngọc lâu trò chuyện, được chứ?"
Nụ cười của nàng ta vẫn dịu dàng như trước.
Khiến ta bất giác nhớ lại quãng thời gian chung sống với nàng ta ở Thẩm gia.
Mấy tháng đầu sau khi Thẩm Vấn An nạp thiếp, trên phố vẫn hay đồn rằng ta với nàng ta xung khắc như nước với lửa.
Dù sao thì thành thân chưa được ba tháng mà Thẩm Vấn An đã nạp thiếp.
Còn túc trực ngày ngày trong phòng nàng ta, tặng nàng ta ngọc bội trâm cài, xe đẹp ngựa quý.
Hắn ta cực kỳ sủng ái nàng ta, bách tính thành Châu Lương biết rõ như ban ngày.
Ngay cả phu nhân chính phòng như ta đây cũng không có được những đãi ngộ này.
Nhưng trên thực tế, mối quan hệ của ta với nàng ta cũng không hề căng thẳng giống như trong lời đồn.
Quãng thời gian Chung gia gặp nạn ấy, đêm nào ta cũng mơ thấy ác mộng.
Nàng ta lại đi ba bước quỳ một bước tới ngôi miếu ở ngoại thành để xin bùa cho ta.
Ta cũng từng giấu Thẩm Vấn An, phái người đi tìm mẫu thân thất lạc vì chạy nạn giúp nàng ta.
Đúng thực là Thẩm Vấn An sủng ái nàng ta.
Nhưng hắn ta muốn nàng ta học cách ăn mặc của Chử Dục, học theo cách nói chuyện của Chử Dục.
Hắn ta tìm bóng dáng của Chử Dục ở trên người Tô Yểu Yểu.
Mỗi khi gọi nàng ta, hắn ta đều gọi theo nhũ danh của Chử Dục là "Thê Thê".
Chứ không phải tên của nàng ta.
Đúng thật là Tô Yểu Yểu rất giống với biểu muội Chử Dục của ta.
Dịu dàng thướt tha, có tri thức còn hiểu lễ nghĩa.
Ngay cả ba năm trước, lúc nàng ta được Thẩm Vấn An bảo vệ trong lòng, nàng vẫn còn bất lực gào khóc. Trong tiếng c.h.é.m g.i.ế.t loạn lạc, ta nghe thấy nàng thút thít: "Tỷ tỷ bị thương rồi!"
"Thả thiếp ra! Nhanh đi cứu tỷ ấy!"
Cũng giống hệt như vậy.
Khó mà khiến người khác không mềm lòng thương tiếc cho được.
Cũng rất khó khiến người khác cự tuyệt được nàng.
"Người tới là khách, đâu lại có đạo lý để khách làm chủ bao giờ?"
12
Bên trong sương phòng ở Sơ Ngọc lâu.
Sau khi cho nha hoàn lui ra, Tô Yểu Yểu lại đỏ hoe viền mắt.
"Nghe nói, Kỳ Vương... Không, Tạ công tử yêu thương phu nhân của hắn cực kỳ, còn nghe nói tay nghề ủ rượu của Tạ phu nhân rất tuyệt vời, ta bèn đoán được Tạ phu nhân mà bọn họ nhắc tới chính là tỷ tỷ người..."
"Người còn sống, thật tốt."
Nàng ta đổi cách xưng hô, ta cũng lấy làm bất ngờ.
Tuy dung mạo của ta có hơi khác trước.
Nhưng nếu là người quen thì vẫn có thể nhìn ra được nét tương đồng.
Nàng ta nói khẩn thiết chân thành, khiến ta cũng cảm thấy ấm áp.
"Muội thì sao? Mấy năm nay có khỏe không?"
Ta nhẹ nhàng hỏi.
Vốn tưởng rằng, nàng ta chắc cũng sống tốt.
Dù sao thì ta đã từng nghe nói, Thẩm Vấn An vì muốn điều trị thương tích cũ của cuộc chạy nạn năm đó cho nàng, nên đã đi tìm danh y khắp Đại Sở.
Nhưng vừa hỏi xong, nàng lại trở nên gượng gạo.
"Ta... cũng vậy vậy thôi."
Nàng ta im lặng không nói.
Câu chuyện lại chuyền sang ta.
"Không nói mấy chuyện này nữa."
"Hôm nay ta đến là vì hôm qua tướng quân trở về, bảo ta tới xin phương pháp ủ rượu hạnh."
"Trước đó lúc tỷ còn ở quý phủ đã luôn nghiên cứu chế tạo phương thức ủ rượu để uống, thiết nghĩ chàng ấy đã nghi ngờ rồi, cho nên muốn dùng phương thức ủ rượu hạnh để chứng minh thân phận của tỷ."
Nàng ta nói khiến ta cảm thấy hơi căng thẳng.
Ta theo bản năng nhận lấy chén trà nàng đưa cho.
Chờ đến khi nhận thức được vấn đề.
Thì cũng đã nuốt nước trà xuống bụng.
Ta đã từng luyện tập nghề y một thời gian.
Mặc dù y thuật không tinh thông, nhưng ta vẫn rất quen thuộc với những trường hợp trúng phải Ma Phi tán và thuốc tê trên chiến trường.
Dù lượng thuốc trong chén rất ít, ta vẫn phát hiện ra.
Đây là thuốc mê có tác dụng rất mạnh.
"Tại sao chứ?"
Thuốc phát tán rất nhanh, ta cố nén lại cơn khó chịu trong người.
Ta vừa không tin được, vừa có chút tiếc nuối không nói rõ thành lời.
"Tỷ tỷ, hắn lấy tính mạng của nương ta ra ép buộc ta, ta không còn cách nào nữa."
"Tỷ yên tâm, hắn vẫn còn chưa xác định được thân phận của tỷ, hắn chỉ là nghi ngờ thăm dò thôi."
"Tỷ cố kéo dài thời gian một chút, ta đã lén sai người tới tìm Tạ công tử, chắc chắn sẽ không để hắn hại tỷ đâu..."
Câu nói sau cuối của nàng ta nhẹ tênh.
Trong lúc nói chuyện, nàng ta tới gần ta.
Ta thấy tay áo khẽ động đậy, dường như nàng ta đang nhét thứ gì đó vào trong.
Nhưng ta đã không còn khả năng nhận biết nữa.
Chỉ trong chớp mắt, ta liền mất đi ý thức.
13
Ta bị xe ngựa lắc lư đánh thức.
Không nằm ngoài dự đoán, tay chân của ta đã bị trói rồi.
Vừa mở mắt đã thấy người ta vừa gặp hôm qua, Thẩm Vấn An.
"A Lê, nàng tỉnh rồi?"
Thấy ta tỉnh lại, hắn ta nở nụ cười tha thiết.
Thậm chí còn vươn tay ra muốn đỡ lấy ta.
Nhưng sau khi bị ta tránh né, nụ cười trên mặt hắn ta trở nên cứng ngắc.
Ta ngồi dậy, giọng điệu xa lạ nói tới: "Không biết tại sao Thẩm tướng quân lại bắt cóc ta?"
Hắn ta khẽ thở dài.
Lại ngồi trở lại.
"Không cần diễn nữa, ta biết nàng là A Lê, cũng biết mấy năm này nàng vẫn còn trách ta."
"Nếu không nàng cũng sẽ không cố ý giả vờ mất trí nhớ, thay tên đổi họ, lợi dụng Tạ Cữu để chọc tức ta."
Hắn ta nói với giọng thản nhiên, ta lại chỉ cảm thấy nực cười.
Nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống được.
Tuy Tô Yểu Yểu nói hắn ta vẫn còn chưa xác nhận được thân phận của ta.
Nhưng từ sau khoảnh khắc gặp mặt hôm qua kia, ta biết hắn ta đã xác nhận được rồi.
Dẫu thế thì ta cũng không muốn thừa nhận.
Càng không muốn gặp hắn thêm bất cứ lần nào nữa.
"Ta là trưởng nữ Tống Ngu của Tống gia ở Kỳ Xuyên, đã thành thân cùng phu quân của ta, chúng ta ân ái mặn nồng nhiều năm, người người ở thành Vạn Châu đều biết."
"Trước khi Thẩm tướng quân nghi ngờ ta, lẽ nào không điều tra thử hay sao?"
"Tống Ngu" đúng thực là trưởng nữ Tống gia, phú thương ở Kỳ Xuyên.
Vì lo sợ sẽ có người nghi ngờ.
Cho nên trước đó Tạ Cữu đã xử lý rất kỹ càng chu đáo chuyện hộ tịch của ta.
Lớn thì là công việc, đời sống; nhỏ thì là dụng cụ hay cách ăn mặc, thói quen, dung mạo đều lấy ta làm chuẩn.
Ngay cả phu thê Tống gia cũng tự tìm tới Châu Vân, tha thiết gọi ta là "con gái".
Công văn về thân phận và nhà cửa của ta đều không có bất cứ sơ hở nào.
Nhưng dĩ nhiên là Thẩm Vấn An sẽ không tin vào những thông tin gượng gạo như thế.
Hắn ta lẩm bẩm: "Mấy năm nay ta vẫn không tin nàng đã c.h.ế.t, vẫn luôn tìm kiếm nàng ở mọi nơi."
"Ta nên nghĩ ra sớm hơn mới phải, ba năm trước lúc Tạ Cữu mượn cớ diệt cướp, không màng tới ý chỉ mà rời khỏi Châu Vân, ta nên nghĩ ngay ra hắn làm vậy là vì nàng..."
Hắn ta cau mày, nhìn chằm chằm ta, rồi vu vơ nói.
"A Lê, là lỗi của ta."
"Ta không nên đợi đến khi mất đi nàng mới hiểu ra được người mình yêu chính là nàng."
14
Lúc Thẩm Vấn An nói mấy lời này, tâm tình trong đôi mắt hắn lại dâng trào lên.
Dường như là quyến luyến, lại dường như là nghĩa nặng tình sâu.
Nhưng ta không hề tin dù chỉ một chữ.
Chỉ hơi kinh ngạc một chút.
Ba năm trước, rõ ràng ta với Tạ Cữu không có giao tình gì cả.
Nhưng cho dù là Thẩm Vấn An hay là Tô Yểu Yểu, dường như ai cũng hiểu rất rõ tâm ý trong lòng hắn.
Ta im lặng che giấu tâm tư.
Lạnh lùng nhìn Thẩm Vấn An gần trong gang tấc.
"Thẩm tướng quân, nếu ngài đã nghĩa nặng tình sâu với phu nhân đã khuất của mình như thế, chi bằng những lời này ngài nên giữ lại để sau này đích thân tới phủ mà nói với nàng ấy?"
Nghe ta trả lời như thế, ánh mắt của Thẩm Vấn An chùng xuống.
Bỗng lại xuất hiện vài tia hung ác.
Không đợi ta phản ứng thì hắn ta đã đột ngột tới gần.
"A Lê, nàng không muốn thừa nhận, lẽ nào nàng diễn giả thành thật, đã thực sự yêu Tạ Cữu rồi?"
Hắn khiến ta thấy bức bách khó thở.
Ta trợn mắt chớp nhoáng, lại vô tình chọc tức hắn thêm.
Hắn đổi sắc mặt, càng u ám nặng nề.
"Nàng có biết trận chiến ở biên giới Lăng Tây lúc trước, là do hắn chủ trương điều binh nên Chung gia mới gặp phải tai họa hay không?"
"Còn nữa, tại sao lần quân Khương tập kích thành Châu Lương năm đó lại có sự trùng hợp như thế? Ta vừa mới đi, hắn ta đã xuất hiện cứu nàng đi rồi?"
Tuy là hắn ta đang hỏi, nhưng vẫn chẳng cần nghe ta trả lời.
"Đó là bởi vì hắn ta vì muốn có được nàng nên đã một tay bày ra trận chiến ở Châu Lương đó!"
Thẩm Vấn An siết chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Cứ như nói như thế thì ta sẽ tin tưởng.
Đúng thật.
Năm đó biên giới Lăng Tây bị phá, chỉ vỏn vẹn năm ngày mà quân Yến đã tấn công dồn dập hạ gục ba thành trì Quan Trung rồi.
Tạ Cữu là người đầu tiên đề xuất điều binh tiếp viện.
Lúc đó hắn nói: "Án binh bất động, dĩ nhiên có thể chờ triều đình điều binh. Nhưng tin này truyền tới kinh thành rồi lại truyền về, sẽ không biết phải tốn bao nhiêu thời gian?"
"Bách tính trong biên giới Lăng Tây không thể chờ được! Chờ lâu một ngày thì sẽ không biết có bao nhiêu người phải c.h.ế.t? Điều binh từ thành Châu Lương tới biên giới Lăng Tây chính là con đường gần nhất."
"Cứ để ta đi, sau này phụ hoàng trách hỏi thì cũng do một mình ta làm, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy tới Chung gia!"
Thực ra, không cần hắn nhắc thì tổ phụ ta cũng sẽ điều binh.
Đêm rời khỏi thành Châu Lương ấy, thậm chí tổ phụ của ta còn sai người đánh ngất hắn.
Sau đó hoàng thượng trách hỏi.
Tạ Cữu đã đứng ra muốn nhận lấy hết trách nhiệm về mình.
Cũng là do tổ phụ đã quỳ xuống cầu xin hắn.
"Điện hạ, tôn nữ và ngoại tôn nữ của ta đều đã thành thân, Chung gia chỉ còn lại một mình lão phu, quả thật không còn điều gì phải lo lắng nữa."
"Ta đã già rồi, bộ xương già này không còn chinh chiến được bao nhiêu trận chiến nữa, cũng không g.i.ế.t được bao nhiêu kẻ địch, nhưng ngài thì không như thế."
"Ngài còn trẻ, có chiến lược, cũng đủ gan dạ và sáng suốt. Tuy Đại Sở chúng ta có nhiều Hoàng tử, nhưng lại thiếu thốn tướng quân vừa tài giỏi lại vừa có trái tim biết lo nghĩ cho bách tính như ngài. Nếu như ngài còn sống thêm được một ngày, bách tính Đại Sở sẽ được bảo vệ thêm một ngày..."
...
Đêm đó, ta đứng ở ngoài cửa sổ phòng của tổ phụ.
Nghe thấy tiếng khóc thất thanh của Tạ Cữu.
Cũng nghe thấy lời hứa của hắn với tổ phụ của ta, đời này hắn thề sẽ giống như tổ phụ của ta, biết lo nghĩ cho bách tính Đại Sở.
Thẩm Vấn An muốn gây xích mích ly gián.
Nói xấu Tạ Cữu cấu kết với quân Khương, bày ra trận chiến thành Châu Lương, thực đúng là buồn cười.
Bởi vì ta biết.
Tạ Cữu chắc chắn sẽ không bao giờ làm như vậy.
"A Lê, nàng và ta mới là phu thê. Trước kia, dù ta vẫn chưa hiểu rõ tình cảm thật sự của mình thì ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ làm hại nàng."
Thấy ta sững sờ, có lẽ Thẩm Vấn An lại cho rằng ta tin lời giải thích của hắn.
Hắn dịu giọng lại.
"Tuy ba năm trước ta bại trận bị giáng chức, nhưng bây giờ ta đã khôi phục chức vị, vẫn ở Thẩm phủ cũ.
"Chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta sẽ quay trở lại như trước kia... Không, ta sẽ đối xử với nàng còn tốt hơn trước kia, tốt hơn một nghìn lần một vạn lần!"
"A Lê, cho ta một cơ hội nữa, được không?"
Tốc độ trở mặt của hắn ta thực sự quá nhanh.
Lúc nói ra những câu này, trong ánh mắt hắn lại chan chứa ý tình.
Nếu như trước kia ta nghe được những lời nói này, có lẽ ta sẽ rất vui.
Nhưng bây giờ nghe được, ta chỉ cảm thấy nực cười.
Lúc này ta không nhịn được mà phì cười chế giễu.
Ta muốn chế giễu hắn ta, rằng tình cảm đến muộn thì còn rẻ mạt hơn cỏ rác.
Cũng muốn nói cho hắn biết, ta không phải kẻ ngốc.
Ta có thể nhận biết được một người liệu có hối hận thật hay không, có thật lòng thật không.
Nhưng ta chưa kịp mở miệng thì đã bị người lái xe ngựa ngồi ở bên ngoài cắt lời, nói vọng vào:
"Tướng quân, có người đuổi theo!"
15
Tạ Cữu đuổi theo rất nhanh.
Chỉ trong chốc lát đã dắt người tới chặn xe ngựa lại.
"Thẩm Vấn An! Thả phu nhân của ta ra!"
Hắn gào lên.
Cách tấm màn xe nhưng ta cũng có thể cảm nhận được cơn giận dữ của hắn.
Thẩm Vấn An lại trầm mặt.
Hắn ta vén màn che bước xuống xe, cất giọng lạnh lùng.
"Phu nhân của ngươi? Tạ Cữu, nàng ấy rõ ràng là phu nhân Chung Lê của ta!"
Bên ngoài bỗng im bặt.
Không cần nhìn ta cũng biết vẻ mặt của Tạ Cữu lúc này đang thế nào.
Tạ Cữu rất tốt.
Dũng cảm, ngay thẳng.
Nhưng dường như cứ gặp chuyện có liên quan tới ta, hắn sẽ trở nên do dự thiếu quyết đoán.
Có nhiều suy nghĩ khó kìm nén xuống được.
Ta biết, chắc có lẽ hắn lại nghĩ nhiều rồi.
Ta thở hắt ra, nói:
"Phu quân, ta bị trói c h ặ t tay chân rồi, đau lắm, chàng không cứu ta sao?"
Biểu cảm của hai người bên ngoài xe như nào, ta không nhìn thấy được.
Chỉ nghe thấy giọng nói cao vút của Tạ Cữu vọng tới.
"Được! Ta tới ngay!"
...
Tiếng "keeng keeng" giòn tan vang lên.
Ngoài xe là âm thanh đ a o k i ế m va chạm vào nhau.
Ta không muốn bản thân chỉ ngồi im ung dung chờ Tạ Cữu cứu mình ra.
Ta sờ lấy món đò mà Tô Yểu Yểu nhét vào trong tay áo ta rồi...
Một cây d a o nhỏ.
Lúc cắt xong dây thừng nhảy xuống ngựa.
Phu xe của Thẩm Vấn An đã chạy ra rất xa để trốn.
Hắn ta run lẩy bẩy, còn chẳng dám nhìn qua phía bên này.
Mà hai người ở cách đó không xa lại đang chiến đấu bất phân thắng bại.
Miệng cũng liên tục c ô n g k í c h đối phương.
Thẩm Vấn An: "Tạ Cữu! Ngươi dám thừa lúc A Lê trọng thương mất trí nhớ l.ừ.a g.ạ.t nàng ấy, ngươi là loại tiểu nhân hèn hạ!"
"Ngươi thử nhìn xem nơi này là nơi nào?"
"Đây đã là bên ngoài ranh giới của thành Châu Vân rồi, nếu một trăm gậy quân lần trước không lấy được m.ạ.n.g ngươi, thì lần này ngươi cũng không còn may mắn như vậy nữa đâu!"
Tạ Cữu cũng không chịu thua.
"Hừ! Đây là phu nhân Tống Ngu của ta! Chỉ cần có thể cứu được phu nhân ta, cho dù chỗ này có là kinh thành ta cũng không sợ?"
"Ngược lại là ngươi, ngươi mới là thứ giun gián đáng thương ganh tị trước hạnh phúc viên mãn của người khác!"
"Ta với phu nhân ta tình cảm mặn nồng, ngươi chỉ có thể trông nom một cái mộ di vật, đến khi c.h.ế.t cũng không được tha thứ!" (mộ di vật: mộ không có x.á.c mà chỉ có di vật như quần áo, đồ trang sức,… mà lúc sống người đó dùng)
...
Bọn họ đối chọi nhau.
Không ai để ý tới ta đang cầm cây d.a.o nhỏ.
Thẩm Vấn An đang muốn mở miệng nói tiếp, một chữ "Ngươi" vừa mới nói ra.
Liền bất ngờ cảm thấy nghẹn ở yết hầu.
Kiếm trong tay hắn ta bị đánh bay.
Nhưng hắn lại không nhìn cây kiếm.
Hắn chậm rãi quay đầu, hai mắt trừng to như thể không dám tin vào mắt mình nữa.
"A Lê, nàng muốn g.i.ế.t ta?"
Cây d.a.o nhỏ đ.â.m vào vai hắn.
Thoáng chốc, m á u t ư ơ i túa ra thấm ướt một mảng áo.
Sau khi đâm một d.a.o đó, ta với hắn cũng coi như không ai nợ ai nữa rồi.
Ta đã nghĩ như vậy.
Ta lùi về sau một bước, che Tạ Cữu ở phía sau lưng.
"Thẩm tướng quân, ngươi nhận nhầm người rồi."
"Không ai được phép làm phu quân của ta bị thương!"
"Cho dù là ai, cũng đều không được..."
Tô Yểu Yểu, thiếp thất của Thẩm Vấn An.
Dường như nàng cố ý chờ ta. Nàng ta đứng ở cửa Tạ phủ cản đường, mời:
"Thiếp thân mới đến Châu Vân, nghe nói thức ăn ở Sơ Ngọc lâu rất ngon, chi bằng hôm nay thiếp làm chủ, chúng ta tới Sơ Ngọc lâu trò chuyện, được chứ?"
Nụ cười của nàng ta vẫn dịu dàng như trước.
Khiến ta bất giác nhớ lại quãng thời gian chung sống với nàng ta ở Thẩm gia.
Mấy tháng đầu sau khi Thẩm Vấn An nạp thiếp, trên phố vẫn hay đồn rằng ta với nàng ta xung khắc như nước với lửa.
Dù sao thì thành thân chưa được ba tháng mà Thẩm Vấn An đã nạp thiếp.
Còn túc trực ngày ngày trong phòng nàng ta, tặng nàng ta ngọc bội trâm cài, xe đẹp ngựa quý.
Hắn ta cực kỳ sủng ái nàng ta, bách tính thành Châu Lương biết rõ như ban ngày.
Ngay cả phu nhân chính phòng như ta đây cũng không có được những đãi ngộ này.
Nhưng trên thực tế, mối quan hệ của ta với nàng ta cũng không hề căng thẳng giống như trong lời đồn.
Quãng thời gian Chung gia gặp nạn ấy, đêm nào ta cũng mơ thấy ác mộng.
Nàng ta lại đi ba bước quỳ một bước tới ngôi miếu ở ngoại thành để xin bùa cho ta.
Ta cũng từng giấu Thẩm Vấn An, phái người đi tìm mẫu thân thất lạc vì chạy nạn giúp nàng ta.
Đúng thực là Thẩm Vấn An sủng ái nàng ta.
Nhưng hắn ta muốn nàng ta học cách ăn mặc của Chử Dục, học theo cách nói chuyện của Chử Dục.
Hắn ta tìm bóng dáng của Chử Dục ở trên người Tô Yểu Yểu.
Mỗi khi gọi nàng ta, hắn ta đều gọi theo nhũ danh của Chử Dục là "Thê Thê".
Chứ không phải tên của nàng ta.
Đúng thật là Tô Yểu Yểu rất giống với biểu muội Chử Dục của ta.
Dịu dàng thướt tha, có tri thức còn hiểu lễ nghĩa.
Ngay cả ba năm trước, lúc nàng ta được Thẩm Vấn An bảo vệ trong lòng, nàng vẫn còn bất lực gào khóc. Trong tiếng c.h.é.m g.i.ế.t loạn lạc, ta nghe thấy nàng thút thít: "Tỷ tỷ bị thương rồi!"
"Thả thiếp ra! Nhanh đi cứu tỷ ấy!"
Cũng giống hệt như vậy.
Khó mà khiến người khác không mềm lòng thương tiếc cho được.
Cũng rất khó khiến người khác cự tuyệt được nàng.
"Người tới là khách, đâu lại có đạo lý để khách làm chủ bao giờ?"
12
Bên trong sương phòng ở Sơ Ngọc lâu.
Sau khi cho nha hoàn lui ra, Tô Yểu Yểu lại đỏ hoe viền mắt.
"Nghe nói, Kỳ Vương... Không, Tạ công tử yêu thương phu nhân của hắn cực kỳ, còn nghe nói tay nghề ủ rượu của Tạ phu nhân rất tuyệt vời, ta bèn đoán được Tạ phu nhân mà bọn họ nhắc tới chính là tỷ tỷ người..."
"Người còn sống, thật tốt."
Nàng ta đổi cách xưng hô, ta cũng lấy làm bất ngờ.
Tuy dung mạo của ta có hơi khác trước.
Nhưng nếu là người quen thì vẫn có thể nhìn ra được nét tương đồng.
Nàng ta nói khẩn thiết chân thành, khiến ta cũng cảm thấy ấm áp.
"Muội thì sao? Mấy năm nay có khỏe không?"
Ta nhẹ nhàng hỏi.
Vốn tưởng rằng, nàng ta chắc cũng sống tốt.
Dù sao thì ta đã từng nghe nói, Thẩm Vấn An vì muốn điều trị thương tích cũ của cuộc chạy nạn năm đó cho nàng, nên đã đi tìm danh y khắp Đại Sở.
Nhưng vừa hỏi xong, nàng lại trở nên gượng gạo.
"Ta... cũng vậy vậy thôi."
Nàng ta im lặng không nói.
Câu chuyện lại chuyền sang ta.
"Không nói mấy chuyện này nữa."
"Hôm nay ta đến là vì hôm qua tướng quân trở về, bảo ta tới xin phương pháp ủ rượu hạnh."
"Trước đó lúc tỷ còn ở quý phủ đã luôn nghiên cứu chế tạo phương thức ủ rượu để uống, thiết nghĩ chàng ấy đã nghi ngờ rồi, cho nên muốn dùng phương thức ủ rượu hạnh để chứng minh thân phận của tỷ."
Nàng ta nói khiến ta cảm thấy hơi căng thẳng.
Ta theo bản năng nhận lấy chén trà nàng đưa cho.
Chờ đến khi nhận thức được vấn đề.
Thì cũng đã nuốt nước trà xuống bụng.
Ta đã từng luyện tập nghề y một thời gian.
Mặc dù y thuật không tinh thông, nhưng ta vẫn rất quen thuộc với những trường hợp trúng phải Ma Phi tán và thuốc tê trên chiến trường.
Dù lượng thuốc trong chén rất ít, ta vẫn phát hiện ra.
Đây là thuốc mê có tác dụng rất mạnh.
"Tại sao chứ?"
Thuốc phát tán rất nhanh, ta cố nén lại cơn khó chịu trong người.
Ta vừa không tin được, vừa có chút tiếc nuối không nói rõ thành lời.
"Tỷ tỷ, hắn lấy tính mạng của nương ta ra ép buộc ta, ta không còn cách nào nữa."
"Tỷ yên tâm, hắn vẫn còn chưa xác định được thân phận của tỷ, hắn chỉ là nghi ngờ thăm dò thôi."
"Tỷ cố kéo dài thời gian một chút, ta đã lén sai người tới tìm Tạ công tử, chắc chắn sẽ không để hắn hại tỷ đâu..."
Câu nói sau cuối của nàng ta nhẹ tênh.
Trong lúc nói chuyện, nàng ta tới gần ta.
Ta thấy tay áo khẽ động đậy, dường như nàng ta đang nhét thứ gì đó vào trong.
Nhưng ta đã không còn khả năng nhận biết nữa.
Chỉ trong chớp mắt, ta liền mất đi ý thức.
13
Ta bị xe ngựa lắc lư đánh thức.
Không nằm ngoài dự đoán, tay chân của ta đã bị trói rồi.
Vừa mở mắt đã thấy người ta vừa gặp hôm qua, Thẩm Vấn An.
"A Lê, nàng tỉnh rồi?"
Thấy ta tỉnh lại, hắn ta nở nụ cười tha thiết.
Thậm chí còn vươn tay ra muốn đỡ lấy ta.
Nhưng sau khi bị ta tránh né, nụ cười trên mặt hắn ta trở nên cứng ngắc.
Ta ngồi dậy, giọng điệu xa lạ nói tới: "Không biết tại sao Thẩm tướng quân lại bắt cóc ta?"
Hắn ta khẽ thở dài.
Lại ngồi trở lại.
"Không cần diễn nữa, ta biết nàng là A Lê, cũng biết mấy năm này nàng vẫn còn trách ta."
"Nếu không nàng cũng sẽ không cố ý giả vờ mất trí nhớ, thay tên đổi họ, lợi dụng Tạ Cữu để chọc tức ta."
Hắn ta nói với giọng thản nhiên, ta lại chỉ cảm thấy nực cười.
Nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống được.
Tuy Tô Yểu Yểu nói hắn ta vẫn còn chưa xác nhận được thân phận của ta.
Nhưng từ sau khoảnh khắc gặp mặt hôm qua kia, ta biết hắn ta đã xác nhận được rồi.
Dẫu thế thì ta cũng không muốn thừa nhận.
Càng không muốn gặp hắn thêm bất cứ lần nào nữa.
"Ta là trưởng nữ Tống Ngu của Tống gia ở Kỳ Xuyên, đã thành thân cùng phu quân của ta, chúng ta ân ái mặn nồng nhiều năm, người người ở thành Vạn Châu đều biết."
"Trước khi Thẩm tướng quân nghi ngờ ta, lẽ nào không điều tra thử hay sao?"
"Tống Ngu" đúng thực là trưởng nữ Tống gia, phú thương ở Kỳ Xuyên.
Vì lo sợ sẽ có người nghi ngờ.
Cho nên trước đó Tạ Cữu đã xử lý rất kỹ càng chu đáo chuyện hộ tịch của ta.
Lớn thì là công việc, đời sống; nhỏ thì là dụng cụ hay cách ăn mặc, thói quen, dung mạo đều lấy ta làm chuẩn.
Ngay cả phu thê Tống gia cũng tự tìm tới Châu Vân, tha thiết gọi ta là "con gái".
Công văn về thân phận và nhà cửa của ta đều không có bất cứ sơ hở nào.
Nhưng dĩ nhiên là Thẩm Vấn An sẽ không tin vào những thông tin gượng gạo như thế.
Hắn ta lẩm bẩm: "Mấy năm nay ta vẫn không tin nàng đã c.h.ế.t, vẫn luôn tìm kiếm nàng ở mọi nơi."
"Ta nên nghĩ ra sớm hơn mới phải, ba năm trước lúc Tạ Cữu mượn cớ diệt cướp, không màng tới ý chỉ mà rời khỏi Châu Vân, ta nên nghĩ ngay ra hắn làm vậy là vì nàng..."
Hắn ta cau mày, nhìn chằm chằm ta, rồi vu vơ nói.
"A Lê, là lỗi của ta."
"Ta không nên đợi đến khi mất đi nàng mới hiểu ra được người mình yêu chính là nàng."
14
Lúc Thẩm Vấn An nói mấy lời này, tâm tình trong đôi mắt hắn lại dâng trào lên.
Dường như là quyến luyến, lại dường như là nghĩa nặng tình sâu.
Nhưng ta không hề tin dù chỉ một chữ.
Chỉ hơi kinh ngạc một chút.
Ba năm trước, rõ ràng ta với Tạ Cữu không có giao tình gì cả.
Nhưng cho dù là Thẩm Vấn An hay là Tô Yểu Yểu, dường như ai cũng hiểu rất rõ tâm ý trong lòng hắn.
Ta im lặng che giấu tâm tư.
Lạnh lùng nhìn Thẩm Vấn An gần trong gang tấc.
"Thẩm tướng quân, nếu ngài đã nghĩa nặng tình sâu với phu nhân đã khuất của mình như thế, chi bằng những lời này ngài nên giữ lại để sau này đích thân tới phủ mà nói với nàng ấy?"
Nghe ta trả lời như thế, ánh mắt của Thẩm Vấn An chùng xuống.
Bỗng lại xuất hiện vài tia hung ác.
Không đợi ta phản ứng thì hắn ta đã đột ngột tới gần.
"A Lê, nàng không muốn thừa nhận, lẽ nào nàng diễn giả thành thật, đã thực sự yêu Tạ Cữu rồi?"
Hắn khiến ta thấy bức bách khó thở.
Ta trợn mắt chớp nhoáng, lại vô tình chọc tức hắn thêm.
Hắn đổi sắc mặt, càng u ám nặng nề.
"Nàng có biết trận chiến ở biên giới Lăng Tây lúc trước, là do hắn chủ trương điều binh nên Chung gia mới gặp phải tai họa hay không?"
"Còn nữa, tại sao lần quân Khương tập kích thành Châu Lương năm đó lại có sự trùng hợp như thế? Ta vừa mới đi, hắn ta đã xuất hiện cứu nàng đi rồi?"
Tuy là hắn ta đang hỏi, nhưng vẫn chẳng cần nghe ta trả lời.
"Đó là bởi vì hắn ta vì muốn có được nàng nên đã một tay bày ra trận chiến ở Châu Lương đó!"
Thẩm Vấn An siết chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Cứ như nói như thế thì ta sẽ tin tưởng.
Đúng thật.
Năm đó biên giới Lăng Tây bị phá, chỉ vỏn vẹn năm ngày mà quân Yến đã tấn công dồn dập hạ gục ba thành trì Quan Trung rồi.
Tạ Cữu là người đầu tiên đề xuất điều binh tiếp viện.
Lúc đó hắn nói: "Án binh bất động, dĩ nhiên có thể chờ triều đình điều binh. Nhưng tin này truyền tới kinh thành rồi lại truyền về, sẽ không biết phải tốn bao nhiêu thời gian?"
"Bách tính trong biên giới Lăng Tây không thể chờ được! Chờ lâu một ngày thì sẽ không biết có bao nhiêu người phải c.h.ế.t? Điều binh từ thành Châu Lương tới biên giới Lăng Tây chính là con đường gần nhất."
"Cứ để ta đi, sau này phụ hoàng trách hỏi thì cũng do một mình ta làm, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy tới Chung gia!"
Thực ra, không cần hắn nhắc thì tổ phụ ta cũng sẽ điều binh.
Đêm rời khỏi thành Châu Lương ấy, thậm chí tổ phụ của ta còn sai người đánh ngất hắn.
Sau đó hoàng thượng trách hỏi.
Tạ Cữu đã đứng ra muốn nhận lấy hết trách nhiệm về mình.
Cũng là do tổ phụ đã quỳ xuống cầu xin hắn.
"Điện hạ, tôn nữ và ngoại tôn nữ của ta đều đã thành thân, Chung gia chỉ còn lại một mình lão phu, quả thật không còn điều gì phải lo lắng nữa."
"Ta đã già rồi, bộ xương già này không còn chinh chiến được bao nhiêu trận chiến nữa, cũng không g.i.ế.t được bao nhiêu kẻ địch, nhưng ngài thì không như thế."
"Ngài còn trẻ, có chiến lược, cũng đủ gan dạ và sáng suốt. Tuy Đại Sở chúng ta có nhiều Hoàng tử, nhưng lại thiếu thốn tướng quân vừa tài giỏi lại vừa có trái tim biết lo nghĩ cho bách tính như ngài. Nếu như ngài còn sống thêm được một ngày, bách tính Đại Sở sẽ được bảo vệ thêm một ngày..."
...
Đêm đó, ta đứng ở ngoài cửa sổ phòng của tổ phụ.
Nghe thấy tiếng khóc thất thanh của Tạ Cữu.
Cũng nghe thấy lời hứa của hắn với tổ phụ của ta, đời này hắn thề sẽ giống như tổ phụ của ta, biết lo nghĩ cho bách tính Đại Sở.
Thẩm Vấn An muốn gây xích mích ly gián.
Nói xấu Tạ Cữu cấu kết với quân Khương, bày ra trận chiến thành Châu Lương, thực đúng là buồn cười.
Bởi vì ta biết.
Tạ Cữu chắc chắn sẽ không bao giờ làm như vậy.
"A Lê, nàng và ta mới là phu thê. Trước kia, dù ta vẫn chưa hiểu rõ tình cảm thật sự của mình thì ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ làm hại nàng."
Thấy ta sững sờ, có lẽ Thẩm Vấn An lại cho rằng ta tin lời giải thích của hắn.
Hắn dịu giọng lại.
"Tuy ba năm trước ta bại trận bị giáng chức, nhưng bây giờ ta đã khôi phục chức vị, vẫn ở Thẩm phủ cũ.
"Chỉ cần nàng đồng ý, chúng ta sẽ quay trở lại như trước kia... Không, ta sẽ đối xử với nàng còn tốt hơn trước kia, tốt hơn một nghìn lần một vạn lần!"
"A Lê, cho ta một cơ hội nữa, được không?"
Tốc độ trở mặt của hắn ta thực sự quá nhanh.
Lúc nói ra những câu này, trong ánh mắt hắn lại chan chứa ý tình.
Nếu như trước kia ta nghe được những lời nói này, có lẽ ta sẽ rất vui.
Nhưng bây giờ nghe được, ta chỉ cảm thấy nực cười.
Lúc này ta không nhịn được mà phì cười chế giễu.
Ta muốn chế giễu hắn ta, rằng tình cảm đến muộn thì còn rẻ mạt hơn cỏ rác.
Cũng muốn nói cho hắn biết, ta không phải kẻ ngốc.
Ta có thể nhận biết được một người liệu có hối hận thật hay không, có thật lòng thật không.
Nhưng ta chưa kịp mở miệng thì đã bị người lái xe ngựa ngồi ở bên ngoài cắt lời, nói vọng vào:
"Tướng quân, có người đuổi theo!"
15
Tạ Cữu đuổi theo rất nhanh.
Chỉ trong chốc lát đã dắt người tới chặn xe ngựa lại.
"Thẩm Vấn An! Thả phu nhân của ta ra!"
Hắn gào lên.
Cách tấm màn xe nhưng ta cũng có thể cảm nhận được cơn giận dữ của hắn.
Thẩm Vấn An lại trầm mặt.
Hắn ta vén màn che bước xuống xe, cất giọng lạnh lùng.
"Phu nhân của ngươi? Tạ Cữu, nàng ấy rõ ràng là phu nhân Chung Lê của ta!"
Bên ngoài bỗng im bặt.
Không cần nhìn ta cũng biết vẻ mặt của Tạ Cữu lúc này đang thế nào.
Tạ Cữu rất tốt.
Dũng cảm, ngay thẳng.
Nhưng dường như cứ gặp chuyện có liên quan tới ta, hắn sẽ trở nên do dự thiếu quyết đoán.
Có nhiều suy nghĩ khó kìm nén xuống được.
Ta biết, chắc có lẽ hắn lại nghĩ nhiều rồi.
Ta thở hắt ra, nói:
"Phu quân, ta bị trói c h ặ t tay chân rồi, đau lắm, chàng không cứu ta sao?"
Biểu cảm của hai người bên ngoài xe như nào, ta không nhìn thấy được.
Chỉ nghe thấy giọng nói cao vút của Tạ Cữu vọng tới.
"Được! Ta tới ngay!"
...
Tiếng "keeng keeng" giòn tan vang lên.
Ngoài xe là âm thanh đ a o k i ế m va chạm vào nhau.
Ta không muốn bản thân chỉ ngồi im ung dung chờ Tạ Cữu cứu mình ra.
Ta sờ lấy món đò mà Tô Yểu Yểu nhét vào trong tay áo ta rồi...
Một cây d a o nhỏ.
Lúc cắt xong dây thừng nhảy xuống ngựa.
Phu xe của Thẩm Vấn An đã chạy ra rất xa để trốn.
Hắn ta run lẩy bẩy, còn chẳng dám nhìn qua phía bên này.
Mà hai người ở cách đó không xa lại đang chiến đấu bất phân thắng bại.
Miệng cũng liên tục c ô n g k í c h đối phương.
Thẩm Vấn An: "Tạ Cữu! Ngươi dám thừa lúc A Lê trọng thương mất trí nhớ l.ừ.a g.ạ.t nàng ấy, ngươi là loại tiểu nhân hèn hạ!"
"Ngươi thử nhìn xem nơi này là nơi nào?"
"Đây đã là bên ngoài ranh giới của thành Châu Vân rồi, nếu một trăm gậy quân lần trước không lấy được m.ạ.n.g ngươi, thì lần này ngươi cũng không còn may mắn như vậy nữa đâu!"
Tạ Cữu cũng không chịu thua.
"Hừ! Đây là phu nhân Tống Ngu của ta! Chỉ cần có thể cứu được phu nhân ta, cho dù chỗ này có là kinh thành ta cũng không sợ?"
"Ngược lại là ngươi, ngươi mới là thứ giun gián đáng thương ganh tị trước hạnh phúc viên mãn của người khác!"
"Ta với phu nhân ta tình cảm mặn nồng, ngươi chỉ có thể trông nom một cái mộ di vật, đến khi c.h.ế.t cũng không được tha thứ!" (mộ di vật: mộ không có x.á.c mà chỉ có di vật như quần áo, đồ trang sức,… mà lúc sống người đó dùng)
...
Bọn họ đối chọi nhau.
Không ai để ý tới ta đang cầm cây d.a.o nhỏ.
Thẩm Vấn An đang muốn mở miệng nói tiếp, một chữ "Ngươi" vừa mới nói ra.
Liền bất ngờ cảm thấy nghẹn ở yết hầu.
Kiếm trong tay hắn ta bị đánh bay.
Nhưng hắn lại không nhìn cây kiếm.
Hắn chậm rãi quay đầu, hai mắt trừng to như thể không dám tin vào mắt mình nữa.
"A Lê, nàng muốn g.i.ế.t ta?"
Cây d.a.o nhỏ đ.â.m vào vai hắn.
Thoáng chốc, m á u t ư ơ i túa ra thấm ướt một mảng áo.
Sau khi đâm một d.a.o đó, ta với hắn cũng coi như không ai nợ ai nữa rồi.
Ta đã nghĩ như vậy.
Ta lùi về sau một bước, che Tạ Cữu ở phía sau lưng.
"Thẩm tướng quân, ngươi nhận nhầm người rồi."
"Không ai được phép làm phu quân của ta bị thương!"
"Cho dù là ai, cũng đều không được..."