Chương 2 - Sau Khi Ta Mất Trí Nhớ, Phu Quân Trước Của Ta Mới Tỉnh Ngộ
06
Ta không biết làm sao Tạ Cữu lại có thể rời khỏi Châu Vân, vượt cả trăm dặm đế tới thành Châu Lương cứu ta.
Quãng thời gian đó ta cũng không có hơi sức đâu để suy nghĩ, rằng làm sao hắn lại có thể đoạt lại ta từ trong tay của Diêm Vương được.
Ta chỉ biết là, hắn đã mời lang trung giỏi nhất Châu Vân tới chữa trị cho ta.
Cũng tìm kiếm phương pháp bí truyền gần như thất lạc để chữa trị vết thương trên mặt của ta.
Chữa trị vết thương trên mặt ta rất đau.
Cần phải k h o é t lớ p da thịt đã t h ố i r ữ a đi, lấy d a n g ư ờ i mới c.h.ế.t để đổi lại.
Chờ sau khi vết thương lành lại, dung mạo của ta cũng dổi khác so với lúc trước đôi chút.
Chuyện này khiến Tạ Cữu phấn khích.
Hắn nói: "A Ngu, đổi mặt chính là đổi sang cuộc đời mới, từ nay về sau chỉ cần nàng hãy là chính bản thân nàng thôi."
"Không cần để ý tới ta, trước lúc nàng tiếp nhận ta thêm lần nữa,
Ta sẽ chờ nàng."
Hắn nói được là làm được.
Tuy rằng chúng ta gọi nhau là phu thê, nhưng chưa từng vượt quá giới hạn.
Chỉ là mỗi lần mời người khác tới dùng tiệc, hắn đều sẽ gọi ta ra, muốn nghe người khác gọi ta là "Tạ phu nhân".
Hắn thích nghe người khác khen ta với hắn xứng đôi.
Nhưng có lẽ vì ta chưa từng chủ động đáp lại, nên hắn chưa bao giờ yên tâm cả.
Ba năm nay, trong những bữa cơm đãi khách, hắn sẽ thường xuyên vô tình hoặc cố ý nhắc tới tên Thẩm Vấn An.
Cũng cố ý bàn luận cùng với người khác.
Nói rằng sau khi Châu Lương bình ổn lại sau loạn lạc, Thẩm Vấn An đã không ngủ không nghỉ mà tìm t h i t h ể phu nhân của hắn ngoài bãi tha ma ròng rã ba ngày trời.
Nói rằng sau khi phu nhân của Thẩm Vấn An qua đời, hắn đã ngã bệnh nặng suốt ba tháng, rất là đáng thương.
Thậm chí, hắn còn bồn chồn không yên mà hỏi ta.
"A Ngu, nàng nói xem nếu như phu nhân của huynh ấy còn sống, biết được huynh ấy yêu sâu nặng như thế thì nàng ấy có tha thứ cho huynh ấy không, sau đó nối lại tình xưa với huynh ấy không?"
Lúc hắn dò hỏi đều không dám nhìn thẳng vào ta.
Cũng giống như bây giờ, hắn dè dặt hỏi từng chút một.
"Phu nhân, không biết rượu hạnh đó có còn để cho Thẩm huynh không?"
07
Mỗi một tiếng "Phu nhân" đều khiến cho Thẩm Vấn An đứng đối diện bỗng nhiên hoàn hồn.
"Phu nhân?"
"Không biết quý danh của vị phu nhân này là gì? Nhà ở nơi nào? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Hắn ta không nhìn Tạ Cữu, mà vẫn dán mắt vào ta.
Vẻ mặt hắn u ám bồn chồn, hai chữ "phu nhân" cứ như vừa nói vừa nghiến chặt răng vậy.
Ta hơi bất ngờ.
Từ trước tới giờ Thẩm Vấn An luôn biết tự kiềm chế để bản thân mình bình tĩnh, buồn vui hờn giận gì cũng không thể hiện ra mặt.
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn bồn chồn nóng nảy như thế.
Lúc này, hắn nắm chặt ly rượu trong tay, giọng điệu hơi gấp gáp.
Dường như hắn muốn tìm ra nét sơ hở trên mặt ta.
"Ta thấy phu nhân trông vô cùng quen, cực kỳ giống thê tử đã mất của ta."
"Không biết cô có từng nghe nói hay chưa, nàng ấy là người của Chung gia ở Châu Lương, tên là Chung Lê..."
Hai chữ "Chung Lê" vừa thốt ra, nụ cười trên mặt của Tạ Cữu chợt nhạt nhòa như muốn tan biến.
Hắn nghiêm mặt lại, đang muốn mở miệng lại bị ta nắm chặt lấy tay, âm thầm dộng viên hắn.
"Dĩ nhiên là ta đã nghe qua tên húy của cố phu nhân."
"Trên đời này không thiếu những người nhìn tương tự nhau, thiết nghĩ chắc là ta với phu nhân của Thẩm công tử cũng hữu duyên, có đúng hay không, phu quân?"
Vừa dứt lời, vẻ mặt Thẩm Vấn An càng thêm tối tăm.
Ta lại coi như không nhìn thấy.
Quay đầu nhìn Tạ Cữu - người đang trố mắt vì hai chữ "Phu quân", ánh mắt hắn còn lấp ló tia mừng rỡ.
Ta khẽ than.
Một câu hai ý.
"Gần đây trí nhớ của phu quân càng ngày càng kém rồi."
"Chàng quên rồi sao, rượu hạnh kia mấy hôm trước lúc vui vẻ chàng đã uống cạn sạch rồi, làm gì còn dư nữa chứ?"
08
Ta Cữu rất khoái chí.
Bởi vì khoái chí nên hắn nói chuyện cũng không lưu loát mấy nữa.
"Đúng, đúng, xem xem, sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ."
"Thẩm huynh, thực sự xin lỗi."
Hắn cười rạng rỡ.
Ngược lại, dĩ nhiên là sắc mặt Thẩm Vấn An ở phía đối diện càng u ám.
Ánh mắt hắn ta hung tợn, tầm mắt cứ do dự nhìn qua lại trên mặt ta và Tạ Cữu.
Một lúc sau, mới dời tầm mắt đi.
Trên mặt hắn lại nở nụ cười thêm lần nữa.
"Không sao, lần sau cũng được."
Hắn ta không muốn ở đây thêm nữa, trầm mặt đứng lên vội vã cáo từ.
Tạ Cữu khách sáo nói hai câu giữ lại, nghe chẳng có chút thật lòng nào.
Chờ người kia đi rồi, hắn mới quay lại nhìn ta lần nữa.
Ánh mắt đầy mong đợi.
"A Ngu, lúc nãy nàng... Gọi ta là gì?"
Ta muốn thuận theo lời của hắn tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, vờ như không biết gì cả, tận hưởng tình cảm của hắn.
Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ đó của hắn.
Nhớ tới ba năm qua, hắn lúc nào cũng trong trạng thái thấp thỏm, bồn chồn không yên như thế.
Lại bỗng phát hiện, như thế đối với hắn thật sự là không công bằng.
Hắn đưa Thẩm Vấn An vào trong phủ để thăm dò, chắc đã vô cùng nghi ngờ ta rồi.
Chi bằng nhân cơ hội này mà thẳng thắn luôn nhỉ?
Ta ngẫm nghĩ.
Suy tư một lúc, ta lại cân nhắc sửa soạn từ ngữ.
"Tạ Cữu, thật ra ta không mất trí nhớ."
"Ta nghĩ, hay là chúng ta thành thân đi, sau này ta sẽ chân chính gọi chàng là phu quân."
09
Ta vốn tưởng rằng, ta chủ động đưa ra đề nghị thành thân thì Tạ Cữu sẽ rất vui vẻ.
Nhưng bất ngờ là ta vừa mới nói xong thì hắn đã ngây người.
Hắn tái mét mặt.
"Nàng, không mất trí nhớ ư?"
Ta không trả lời, chỉ chậm rãi lắc đầu.
Đồng tử hắn co rụt lại.
Hắn bỗng nhếch miệng lên.
Rõ ràng là đang cười nhưng giọng nói lại vô cùng run rẩy.
"Nếu như nàng không hề mất trí nhớ, tại sao ba năm nay nàng lại không vạch trần ta? Còn phối hợp với ta diễn màn kịch phu thê lâu như vậy? Thậm chí còn đồng ý thành thân cùng với ta?"
"Là bởi vì ta đã cứu nàng, nàng... Nàng muốn đền ơn ta sao?"
Hắn ngừng một chút.
Không biết nghĩ tới chuyện gì, đôi mắt hắn hằn lên vẻ đau xót rồi rất nhanh lại biến mất.
Hắn mặt cắt không còn một giọt máu.
Nhưng nụ cười kia vẫn không hề biến mất, thậm chí còn càng lúc càng điên rồ hơn.
"A Ngu, không cần đâu."
"Nếu như vì cảm kích ta, hay bởi vì hôm nay gặp lại Thẩm Vấn An, hoặc có lẫn những nguyên nhân nào khác. Ta... Ta tình nguyện vẫn cứ bảo vệ nàng như vậy..."
Kỳ thực cảm xúc của hắn đang tuôn trào.
Ta lại không biết nên tiếp nhận làm sao.
Nhất thời chỉ biết giương mắt nhìn hắn.
Chờ sau khi ta hoàn hồn lại, muốn cẩn thận suy nghĩ tìm lời giải thích.
Ta Cữu nói tiếp: "Nguy rồi, ta quên mất hôm nay là tiệc mừng đầy tháng con thứ của Lý Tam Lang nhà Lý gia, ta phải tới tặng lễ."
Hắn vội vã bỏ đi.
Nhìn bóng hắn hốt hoảng rời đi, ta cất giọng gọi nhưng hắn chẳng dừng bước.
Ta cảm thấy chua xót trong lòng.
Tạ Cữu đúng là một kẻ ngốc.
Ngay cả tìm cớ cũng không biết cách tìm.
Tiệc đầy tháng con thứ của Lý Tam Lang nhà Lý gia, rõ ràng là đã tổ chức vào ngày hôm qua rồi.
Ta còn đi cùng với hắn nữa cơ mà.
10
Tạ Cữu tránh né ta.
Vốn dĩ ta tưởng rằng hôm nay hắn sẽ hồi phủ.
Chờ hắn hồi phủ, ta sẽ giải thích đàng hoàng với hắn.
Giải thích ban đầu ta ở lại đúng thật là vì cảm kích.
Nhưng hôm nay ta muốn gả cho hắn, hoàn toàn không chỉ vì như thế.
Là bởi vì ta thích nụ cười của hắn.
Thích ở chung với hắn.
Nhưng ta chờ tới gần giờ Hợi rồi cũng chưa thấy bóng dáng của hắn.
Ngược lại chờ thấy người của Lý phủ tới.
"Tạ công tử say rồi, vừa khóc vừa gào không cho người khác tới gần. Gia nhà ta thật sự là không còn cách nào khác, chỉ có thể để ngài ấy ở lại trong phòng khách của phủ một đêm."
Tửu lượng của Tạ Cữu rất tốt.
Ta không tin hắn sẽ say tới mức vừa khóc vừa gào.
Ta muốn đích thân ra ngoài đón hắn.
Nhưng lại nghe người hầu của Lý gia lặp đi lặp lại nói hắn đã ngủ rồi.
Cũng chỉ đành vậy, chờ sáng mai rồi tới Lý phủ sớm vậy.
Nhưng sáng sớm hôm sau, ta vừa ra đến cửa đã gặp người mà ta không thể ngờ được.
"Tạ phu nhân."
Nữ tử đó nhoẻn miệng nở một nụ cười trong veo.
Giọng nói dễ nghe hệt như chim hoàng oanh.
"Ta là thiếp thất của Thẩm gia, Thẩm lão gia tối qua có tới quý phủ dự yến tiệc. Ta tên là Tô Yểu Yểu."
"Nghe phu quân khen rượu hạnh mà Tạ phu nhân ủ có mùi vị tuyệt vời đến mức ngàn vàng cũng khó mà mua được, nên thiếp cả gan tới đây để xin phương pháp."
"Hy vọng phu nhân có thể vui lòng chỉ giáo."
Ta không biết làm sao Tạ Cữu lại có thể rời khỏi Châu Vân, vượt cả trăm dặm đế tới thành Châu Lương cứu ta.
Quãng thời gian đó ta cũng không có hơi sức đâu để suy nghĩ, rằng làm sao hắn lại có thể đoạt lại ta từ trong tay của Diêm Vương được.
Ta chỉ biết là, hắn đã mời lang trung giỏi nhất Châu Vân tới chữa trị cho ta.
Cũng tìm kiếm phương pháp bí truyền gần như thất lạc để chữa trị vết thương trên mặt của ta.
Chữa trị vết thương trên mặt ta rất đau.
Cần phải k h o é t lớ p da thịt đã t h ố i r ữ a đi, lấy d a n g ư ờ i mới c.h.ế.t để đổi lại.
Chờ sau khi vết thương lành lại, dung mạo của ta cũng dổi khác so với lúc trước đôi chút.
Chuyện này khiến Tạ Cữu phấn khích.
Hắn nói: "A Ngu, đổi mặt chính là đổi sang cuộc đời mới, từ nay về sau chỉ cần nàng hãy là chính bản thân nàng thôi."
"Không cần để ý tới ta, trước lúc nàng tiếp nhận ta thêm lần nữa,
Ta sẽ chờ nàng."
Hắn nói được là làm được.
Tuy rằng chúng ta gọi nhau là phu thê, nhưng chưa từng vượt quá giới hạn.
Chỉ là mỗi lần mời người khác tới dùng tiệc, hắn đều sẽ gọi ta ra, muốn nghe người khác gọi ta là "Tạ phu nhân".
Hắn thích nghe người khác khen ta với hắn xứng đôi.
Nhưng có lẽ vì ta chưa từng chủ động đáp lại, nên hắn chưa bao giờ yên tâm cả.
Ba năm nay, trong những bữa cơm đãi khách, hắn sẽ thường xuyên vô tình hoặc cố ý nhắc tới tên Thẩm Vấn An.
Cũng cố ý bàn luận cùng với người khác.
Nói rằng sau khi Châu Lương bình ổn lại sau loạn lạc, Thẩm Vấn An đã không ngủ không nghỉ mà tìm t h i t h ể phu nhân của hắn ngoài bãi tha ma ròng rã ba ngày trời.
Nói rằng sau khi phu nhân của Thẩm Vấn An qua đời, hắn đã ngã bệnh nặng suốt ba tháng, rất là đáng thương.
Thậm chí, hắn còn bồn chồn không yên mà hỏi ta.
"A Ngu, nàng nói xem nếu như phu nhân của huynh ấy còn sống, biết được huynh ấy yêu sâu nặng như thế thì nàng ấy có tha thứ cho huynh ấy không, sau đó nối lại tình xưa với huynh ấy không?"
Lúc hắn dò hỏi đều không dám nhìn thẳng vào ta.
Cũng giống như bây giờ, hắn dè dặt hỏi từng chút một.
"Phu nhân, không biết rượu hạnh đó có còn để cho Thẩm huynh không?"
07
Mỗi một tiếng "Phu nhân" đều khiến cho Thẩm Vấn An đứng đối diện bỗng nhiên hoàn hồn.
"Phu nhân?"
"Không biết quý danh của vị phu nhân này là gì? Nhà ở nơi nào? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Hắn ta không nhìn Tạ Cữu, mà vẫn dán mắt vào ta.
Vẻ mặt hắn u ám bồn chồn, hai chữ "phu nhân" cứ như vừa nói vừa nghiến chặt răng vậy.
Ta hơi bất ngờ.
Từ trước tới giờ Thẩm Vấn An luôn biết tự kiềm chế để bản thân mình bình tĩnh, buồn vui hờn giận gì cũng không thể hiện ra mặt.
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn bồn chồn nóng nảy như thế.
Lúc này, hắn nắm chặt ly rượu trong tay, giọng điệu hơi gấp gáp.
Dường như hắn muốn tìm ra nét sơ hở trên mặt ta.
"Ta thấy phu nhân trông vô cùng quen, cực kỳ giống thê tử đã mất của ta."
"Không biết cô có từng nghe nói hay chưa, nàng ấy là người của Chung gia ở Châu Lương, tên là Chung Lê..."
Hai chữ "Chung Lê" vừa thốt ra, nụ cười trên mặt của Tạ Cữu chợt nhạt nhòa như muốn tan biến.
Hắn nghiêm mặt lại, đang muốn mở miệng lại bị ta nắm chặt lấy tay, âm thầm dộng viên hắn.
"Dĩ nhiên là ta đã nghe qua tên húy của cố phu nhân."
"Trên đời này không thiếu những người nhìn tương tự nhau, thiết nghĩ chắc là ta với phu nhân của Thẩm công tử cũng hữu duyên, có đúng hay không, phu quân?"
Vừa dứt lời, vẻ mặt Thẩm Vấn An càng thêm tối tăm.
Ta lại coi như không nhìn thấy.
Quay đầu nhìn Tạ Cữu - người đang trố mắt vì hai chữ "Phu quân", ánh mắt hắn còn lấp ló tia mừng rỡ.
Ta khẽ than.
Một câu hai ý.
"Gần đây trí nhớ của phu quân càng ngày càng kém rồi."
"Chàng quên rồi sao, rượu hạnh kia mấy hôm trước lúc vui vẻ chàng đã uống cạn sạch rồi, làm gì còn dư nữa chứ?"
08
Ta Cữu rất khoái chí.
Bởi vì khoái chí nên hắn nói chuyện cũng không lưu loát mấy nữa.
"Đúng, đúng, xem xem, sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ."
"Thẩm huynh, thực sự xin lỗi."
Hắn cười rạng rỡ.
Ngược lại, dĩ nhiên là sắc mặt Thẩm Vấn An ở phía đối diện càng u ám.
Ánh mắt hắn ta hung tợn, tầm mắt cứ do dự nhìn qua lại trên mặt ta và Tạ Cữu.
Một lúc sau, mới dời tầm mắt đi.
Trên mặt hắn lại nở nụ cười thêm lần nữa.
"Không sao, lần sau cũng được."
Hắn ta không muốn ở đây thêm nữa, trầm mặt đứng lên vội vã cáo từ.
Tạ Cữu khách sáo nói hai câu giữ lại, nghe chẳng có chút thật lòng nào.
Chờ người kia đi rồi, hắn mới quay lại nhìn ta lần nữa.
Ánh mắt đầy mong đợi.
"A Ngu, lúc nãy nàng... Gọi ta là gì?"
Ta muốn thuận theo lời của hắn tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, vờ như không biết gì cả, tận hưởng tình cảm của hắn.
Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ đó của hắn.
Nhớ tới ba năm qua, hắn lúc nào cũng trong trạng thái thấp thỏm, bồn chồn không yên như thế.
Lại bỗng phát hiện, như thế đối với hắn thật sự là không công bằng.
Hắn đưa Thẩm Vấn An vào trong phủ để thăm dò, chắc đã vô cùng nghi ngờ ta rồi.
Chi bằng nhân cơ hội này mà thẳng thắn luôn nhỉ?
Ta ngẫm nghĩ.
Suy tư một lúc, ta lại cân nhắc sửa soạn từ ngữ.
"Tạ Cữu, thật ra ta không mất trí nhớ."
"Ta nghĩ, hay là chúng ta thành thân đi, sau này ta sẽ chân chính gọi chàng là phu quân."
09
Ta vốn tưởng rằng, ta chủ động đưa ra đề nghị thành thân thì Tạ Cữu sẽ rất vui vẻ.
Nhưng bất ngờ là ta vừa mới nói xong thì hắn đã ngây người.
Hắn tái mét mặt.
"Nàng, không mất trí nhớ ư?"
Ta không trả lời, chỉ chậm rãi lắc đầu.
Đồng tử hắn co rụt lại.
Hắn bỗng nhếch miệng lên.
Rõ ràng là đang cười nhưng giọng nói lại vô cùng run rẩy.
"Nếu như nàng không hề mất trí nhớ, tại sao ba năm nay nàng lại không vạch trần ta? Còn phối hợp với ta diễn màn kịch phu thê lâu như vậy? Thậm chí còn đồng ý thành thân cùng với ta?"
"Là bởi vì ta đã cứu nàng, nàng... Nàng muốn đền ơn ta sao?"
Hắn ngừng một chút.
Không biết nghĩ tới chuyện gì, đôi mắt hắn hằn lên vẻ đau xót rồi rất nhanh lại biến mất.
Hắn mặt cắt không còn một giọt máu.
Nhưng nụ cười kia vẫn không hề biến mất, thậm chí còn càng lúc càng điên rồ hơn.
"A Ngu, không cần đâu."
"Nếu như vì cảm kích ta, hay bởi vì hôm nay gặp lại Thẩm Vấn An, hoặc có lẫn những nguyên nhân nào khác. Ta... Ta tình nguyện vẫn cứ bảo vệ nàng như vậy..."
Kỳ thực cảm xúc của hắn đang tuôn trào.
Ta lại không biết nên tiếp nhận làm sao.
Nhất thời chỉ biết giương mắt nhìn hắn.
Chờ sau khi ta hoàn hồn lại, muốn cẩn thận suy nghĩ tìm lời giải thích.
Ta Cữu nói tiếp: "Nguy rồi, ta quên mất hôm nay là tiệc mừng đầy tháng con thứ của Lý Tam Lang nhà Lý gia, ta phải tới tặng lễ."
Hắn vội vã bỏ đi.
Nhìn bóng hắn hốt hoảng rời đi, ta cất giọng gọi nhưng hắn chẳng dừng bước.
Ta cảm thấy chua xót trong lòng.
Tạ Cữu đúng là một kẻ ngốc.
Ngay cả tìm cớ cũng không biết cách tìm.
Tiệc đầy tháng con thứ của Lý Tam Lang nhà Lý gia, rõ ràng là đã tổ chức vào ngày hôm qua rồi.
Ta còn đi cùng với hắn nữa cơ mà.
10
Tạ Cữu tránh né ta.
Vốn dĩ ta tưởng rằng hôm nay hắn sẽ hồi phủ.
Chờ hắn hồi phủ, ta sẽ giải thích đàng hoàng với hắn.
Giải thích ban đầu ta ở lại đúng thật là vì cảm kích.
Nhưng hôm nay ta muốn gả cho hắn, hoàn toàn không chỉ vì như thế.
Là bởi vì ta thích nụ cười của hắn.
Thích ở chung với hắn.
Nhưng ta chờ tới gần giờ Hợi rồi cũng chưa thấy bóng dáng của hắn.
Ngược lại chờ thấy người của Lý phủ tới.
"Tạ công tử say rồi, vừa khóc vừa gào không cho người khác tới gần. Gia nhà ta thật sự là không còn cách nào khác, chỉ có thể để ngài ấy ở lại trong phòng khách của phủ một đêm."
Tửu lượng của Tạ Cữu rất tốt.
Ta không tin hắn sẽ say tới mức vừa khóc vừa gào.
Ta muốn đích thân ra ngoài đón hắn.
Nhưng lại nghe người hầu của Lý gia lặp đi lặp lại nói hắn đã ngủ rồi.
Cũng chỉ đành vậy, chờ sáng mai rồi tới Lý phủ sớm vậy.
Nhưng sáng sớm hôm sau, ta vừa ra đến cửa đã gặp người mà ta không thể ngờ được.
"Tạ phu nhân."
Nữ tử đó nhoẻn miệng nở một nụ cười trong veo.
Giọng nói dễ nghe hệt như chim hoàng oanh.
"Ta là thiếp thất của Thẩm gia, Thẩm lão gia tối qua có tới quý phủ dự yến tiệc. Ta tên là Tô Yểu Yểu."
"Nghe phu quân khen rượu hạnh mà Tạ phu nhân ủ có mùi vị tuyệt vời đến mức ngàn vàng cũng khó mà mua được, nên thiếp cả gan tới đây để xin phương pháp."
"Hy vọng phu nhân có thể vui lòng chỉ giáo."