Chương 1 - Sau Khi Ta Mất Trí Nhớ, Phu Quân Trước Của Ta Mới Tỉnh Ngộ

01

Ta lại nằm mơ.

Trong mơ là ngày quân Khương tập kích, Thẩm Vấn An bại trận.

Trong tiếng hô g.i.ế.t nghe đinh tai nhức óc, hắn thúc ngựa chạy tới, ôm chặt thiếp thất Tô Yểu Yểu của hắn, che chở trong vòng tay.

"Yểu Yểu yếu ớt đến mức trói gà không chặt, nàng ấy còn đang mang thai hài tử của ta."

"Nàng lại không như thế, Chung Lê, từ nhỏ nàng đã luyện luyện võ nên cho dù không có ta, nàng vẫn có thể sống sót."

Đúng lúc bọn họ xoay người lên ngựa, một mũi tên xé gió bay tới xuyên thẳng vào bả vai của ta.

Khoảnh khắc bị mũi tên nhọn đâm xuyên qua da thịt, mọi giác quan của ta trở nên nhạy bén đến lạ thường.

Ta nghe thấy tiếng gào khóc của Tô Yểu Yểu nép trong lồng ngực hắn.

Cũng nhìn thấy Thẩm Vấn An cưỡi trên lưng ngựa thoáng quay đầu nhìn lại.

Nhưng chỉ vỏn vẹn một chút vậy thôi, rồi hắn cũng dời tầm mắt đi, nghênh ngang rời khỏi.

Quân Khương tiến vào thành, tên thủ lĩnh hạ lệnh g.i.ế.t sạch không cho ai sống sót.

Một binh lính quân Khương thấy ta còn thoi thóp, hắn liền lại vung đao c.h.é.m lên cổ ta.

Nhưng hắn dùng đao chưa tinh chuẩn, đường đao hơi lệch một chút nên đã c.h.é.m xuống mặt ta.

M á u t ư ơ i phun mờ hai mắt ta, khiến mọi thứ trước mắt trở nên đỏ rực.

Cơn đau thấu xương khiến ta lập tức thanh tỉnh.

Khung cảnh bị tên xuyên đao đâm vào người trong mơ đó hiện rõ mồn một.

Chỗ vết thương nhói đau khiến ta cảm nhận được thực tại, cũng khiến ta cảm thấy hoảng hồn.

Ta dằn lồng ngực đang phập phồng kịch liệt vì sợ hãi.

Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.

"Phu nhân, có khách ghé thăm, gia mời người tới phòng khách ạ."

Giọng nói của thị nữ vang lên sau cánh cửa.

Hai tiếng "Phu nhân" nàng nói bỗng nhiên xoa dịu đi nỗi bất an trong lòng ta .

... Đúng rồi.

Chuyện quân Khương tập kích Châu Lương là chuyện cũ từ ba năm trước rồi.

Bây giờ ta cũng đã thay tên đổi họ.

Không phải là Chung Lê.

Mà là Tống Ngu, phu nhân của Tạ Cữu.

02

Tạ Cữu thích đãi khách.

Cũng thích gọi ta tới ngồi cùng đãi tiệc khách nhân.

Hắn rất thích nghe mọi người tâng bốc nịnh nọt với hắn rằng bọn ta là đôi trai tài gái sắc, một cặp trời sinh.

Hắn cũng rất thích nghe người ngoài gọi ta là "Tạ phu nhân".

Hắn thích, ta cũng thích.

Từ trước giờ ta đều chiều theo ý hắn.

Nhưng khi nghe thấy hắn đang tha thiết ngợ ca ta trong phòng khách: "Phu nhân của ta đương nhiên là người tuyệt vời nhất thiên hạ rồi."

"Rượu quả hạnh do nàng ấy ủ thì dù có ngàn vàng cũng khó mà mua được..."

Ta vẫn có chút bất ngờ.

Thấy ta tới, hai mắt hắn sáng ngời, đứng dậy đón ta.

"Phu nhân, nàng mau tới đây. Ta giới thiệu với nàng một chút, người này trước đây từng là đồng ngũ trên chiến trường."

"Thẩm huynh, đây chính là người mà ta đã nhắc với huynh, phu nhân của ta..."

Thái độ nhiệt tình quá mức, lại còn gọi người kia là "Thẩm huynh".

Không hiểu sao lại khiến tim ta đập nhanh một nhịp.

Trong lòng ta bỗng nảy sịnh nỗi bất an.

Ta còn chưa kịp định thần thì đã nghe một tiếng "Cạch" thật khẽ.

Chén rượu trên tay của vị khách trong phòng đột nhiên rơi xuống đất.

Nghe tiếng kêu mà nhìn sang, ta thấy nam nhân trước mặt hơi sững sờ, trừng to mắt lên, dường như không dám tin vào mắt mình.

"A Lê..."

Hắn ta mấp máy môi, giọng hắn nghe nhỏ như tiếng muỗi.

Giây phút nhìn rõ gương mặt hắn, ta cũng không khỏi nghẹt thở.

Bởi vì người trước mắt không phải ai khác.

Mà chính là Thẩm Vấn An - phu quân đã từng bỏ mặc ta để cứu thiếp thất vào ba năm về trước.

...

Ta siết chặt bàn tay.

Cơn đau nhói lên lại lập tức đưa ta về thực tại, tâm trạng cũng ổn định hơn.

Tạ Cữu đang cười.

Như thể hắn không để ý đến dáng vẻ sững sờ của Thẩm Vấn An, nhưng ý cười không tới đáy mắt.

Thì ra hắn cũng thấp thỏm, bất an.

"Phu nhân, Thẩm huynh mới tới Châu Vân, nghe nói rượu hạnh nàng ủ ngon vô cùng nên muốn xin một chung, không biết rượu đó có còn hay không?"

Giọng điệu của hắn ngọt ngào dịu dàng hơn ngày thường, xưng hô cũng quá mức thân mật, khiến ta lúng túng không biết phải làm sao.

Ta không khỏi thầm thở dài.

Có gì mà không hiểu chứ?

Tạ Cữu đang cố ý đây mà.

Hắn đang cố ý thử ta, để xem xem có phải là ta mất trí nhớ thật hay không?

Cũng cố ý thử xem, liệu ta có còn tình cảm gì với Thẩm Vấn An không…

03

Thực ra ta đã từng có tình cảm với Thẩm Vấn An thật.

Ta quen hắn từ khi còn trẻ, nghe nói hắn thích luyện võ.

Cho nên ta từng quỳ suốt một đêm ở bên ngoài phòng của tổ phụ, cầu xin tổ phụ dạy thương pháp cho hắn.

Ta biết chiến trường khói lửa, sẽ dễ bị thương.

Nên cho dù mưa to gió lớn thế nào, ta vẫn đều đặn băng qua hơn nửa thành Châu Lương, tới chỗ lang trung nổi danh nhất trong thành để học điều chế thuốc.

Hồi đó, hắn hay lén đưa ta ra khỏi thành ngắm nhìn phong cảnh đại mạc.

Sinh nhật hàng năm của ta, cứ đến canh giờ đầu tiên trong ngày hôm đó, hắn sẽ xách rượu vượt tường tới chúc mừng ta.

Ta đã từng tưởng rằng, hai chúng ta là lưỡng tình tương duyệt.

Nhưng năm đó, biểu muội Chử Dục của ta đến Châu Lương thăm họ hàng.

Ta mới kinh ngạc phát hiện ra, hoá ra Thẩm Vấn An cũng có thể nhìn người khác dịu dàng đến như vậy.

Hoá ra, hắn cũng đủ kiên nhẫn để đứng xếp hàng nửa ngày trời ở hẻm sâu, chỉ để mua loại điểm tâm mà bình thường không dễ có.

Thậm chí lúc ta và Chử Dục bị bọn cướp bắt cóc, lúc hắn chỉ có thể cứu được một người.

Hắn cũng chẳng hề do dự mà thốt lên: "Thả Chử Dục."

Khi ấy, đúng thật là hắn tới để cứu Chử Dục.

Sau chuyện này, vì hắn thấy hổ thẹn nên đã thề với ngoại tổ phụ sẽ cưới ta.

Mười dặm hồng trang, kiệu tám người khiêng.

Hôn lễ đó từng khiến cả Châu Lương ai nấy cũng phải ngưỡng mộ.

Nhưng dù là hắn hay là ta, ai cũng không có sự lựa chọn nào khác được.

Ta bị cướp bắt cóc, danh tiếng đã mất, nên ngoại trừ hắn đã hứa cưới ta, thì ta cũng không thể gả cho ai được nữa.

Cũng vì lẽ đó mà hắn hận ta, chưa từng chạm vào ta một lần.

Ngày đại hôn, ta mòn mỏi ngồi đợi cả một đêm, buồn bã uống cạn một bầu rượu.

Thành thân chưa được ba tháng, hắn đã nạp thêm một nữ tử trông rất giống Chử Dục.

Thậm chí vì để cứu lấy thiếp thất thế thân kia, hắn lại một lần nữa lựa chọn bỏ rơi ta.

04

Năm đó quân Yến tập kích, biên giới phía Tây bị phá, tổ phụ ta không chiêu binh trợ giúp nên phạm phải tội c.h.ế.t.

Tổ phụ qua đời chưa tới ba tháng thì quân Khương đã tấn công tới thành Châu Lương.

Thẩm Vấn An bại trận, dắt thiếp thất Tô Yểu Yểu bỏ thành chạy trốn.

Còn ta thì bị bị trọng thương. Vào khoảnh khắc sắp c.h.ế.t ấy, từng khung cảnh chạy lướt qua đầu óc của ta như đèn kéo quân.

Khi ấy, ta không khỏi nghĩ.

Cuối cùng thì Thẩm Vấn An vẫn quên rồi.

Hắn đã quên rằng năm đó, sau khi hắn cứu Chử Dục bỏ lại ta, ta vì giữ gìn trinh tiết nên đã bí quá hoá liều chống trả lại, bị c.h.é.m trúng mấy đao.

Lúc tổ phụ dẫn người tới ứng cứu thì hai tay ta đã bị phế rồi.

Từ đó về sau, ta cũng trở thành kẻ trói gà không chặt, tay cũng không thể nào cầm đao kiếm được nữa.

Có giữ lại ta, ta cũng sẽ c.h.ế.t mà thôi.

Ta đã nghĩ rằng mình c.h.ế.t chắc rồi.

Nhưng mà không.

Lần nữa mở mắt ra, ta nhìn thấy Tạ Cữu.

Hắn cau chặt mày, nhìn ta bằng anh mắt lo lắng khôn cùng.

"Cảm thấy sao rồi? Vết thương có đau không? Ngoài vết thương ra còn thấy khó chịu chỗ nào nữa không?"

Hắn hỏi liên tục như nã pháo.

Ta còn chưa kịp trả lời, hắn đã quay người túm góc áo của lão đại phu:

"Sao nàng ấy lại không nói gì thế?"

"Tại sao ánh mắt của nàng ấy nhìn ta lại xa lạ như thế?"

"Có phải là y thuật của ngươi không tốt hay không?"

...

Gã đại phu kia bị hắn hỏi dồn dập đến mức choáng cả đầu, giải thích cũng rất mơ hồ.

"Trên đầu nàng ta có vết thương, máu đọng lại có thể làm ảnh hưởng tới não, gây tổn hại trí nhớ.”

"Nhưng tình huống như này không nhiều, nàng ta vừa mới tỉnh lại, cần phải quan sát thêm mấy ngày nữa..."

Nhưng Tạ Cữu lại như không nghe thấy câu thứ hai.

Đôi mắt kia hơi nhướng lên, chợt hiện ra nét vui mừng.

Hắn phấn khởi đi tới, ngồi xổm xuống một bên giường.

Cất lên giọng điệu trịnh trọng mà dỗ dành ta:

"Nàng còn nhớ ta không?"

"Ta là phu quân của nàng, Tạ Cữu."

05

Ta không mất trí nhớ.

Ta còn nhớ hắn tên là Tạ Cữu, người con thứ sáu của tiên đế.

Nhớ hắn từng trấn giữ Châu Lương cùng với tổ phụ ta.

Nhớ lúc quân Yến tập kích, biên giới phía Tây bị phá, tổ phụ không chiêu binh trợ giúp đã phạm vào tội c.h.ế.t.

Hắn bị liên lụy giáng thành thường dân, sống chật vật ở Châu Vân.

Ta cũng nhớ ta với hắn vốn không thân thiết.

Chẳng qua chỉ gặp nhau vài lần.

Lần gặp đầu tiên là vào đêm trước ngày thành thân của ta, hắn đã leo tường lẻn vào Chung gia.

Hắn đứng ở ngoài cửa sổ phòng ta, cẩn thận gọi: "Chung cô nương, ngày mai là đại hôn của cô, ta có mua rượu hạnh mà cô thích nhất nè."

Rượu hạnh đêm đó khiến người khác bất ngờ.

Một tiếng "phu quân" này cũng khiến người khác khiếp sợ.

Ta không biết hắn đã có ý định với ta từ lúc nào.

Cũng không biết, hóa ra người thiếu niên mỗi lúc gặp mặt đều đảo mắt không dám nhìn thẳng ta lại có nhiều biểu cảm sinh động đến thế.

Ta vốn muốn giải thích.

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, đối diện với ánh mắt nóng rực ấy.

Lời giải thích, bỗng nhiên lại không thể nói ra được.

Thôi đành vậy.

Dù sao thì mạng của ta cũng là do hắn cứu.

Nếu hắn không chê ta, vậy quãng đời còn lại ta cứ ở bên cạnh bầu bạn với hắn vậy.

Lúc ấy, ta đã nghĩ như vậy.

Nên ta nhẹ giọng trả lời:

"Ừm, ta nhớ kỹ rồi, chàng là phu quân của ta, Tạ Cữu..."