Chương 6 - Sau Khi Ta Mất Trí Nhớ, Phu Quân Trước Của Ta Mới Tỉnh Ngộ
25
Tô Yểu Yểu nói sẽ giúp ta rời khỏi đây, ta không có chút nghi ngờ nàng.
Sự thật cũng giống như lời nàng ta đã nói.
Một canh giờ sau, quả nhiên nàng ta nhân quãng thời gian lính gác đổi ca đã đưa ta đường hoàng rời đi trước sự chứng kiến của thủ vệ.
Cũng không biết có phải là cảm giác của ta sai hay không.
Ánh mắt của tên thủ vệ đó lúc nhìn nàng ta hơi mờ ám, cách xưng hô cũng cung kính lạ thường.
Tiếng "phu nhân" kia nhất định là chỉ có thiếp thất của Thẩm Vấn An mới được gọi.
Có lẽ nhìn thấy sự nghi ngờ của ta.
Nàng ta khẽ nói.
"Ta thiết nghĩ, Chử cô nương trong kinh thành là một người rất tốt."
"Vóc dáng của ta cũng khá giống nàng ấy, không chỉ Thẩm Vấn An thấy vậy, mà cả Hoài Vương..."
Nàng ta nhoẻn miệng cười.
Chỉ vỏn vẹn hai câu đã khiến ta khiếp sợ, không dám tin được.
"Thẩm Vấn An hắn đưa muội..."
Bốn chữ "Đưa cho Hoài Vương" đó nghe thật giống như vật phẩm đổi chác, ta thật sự không nói ra khỏi miệng được.
Trống ngực đập nhanh liên hồi.
Một lúc sau, ta mới dằn xuống cơn tức giận trong lòng.
"Tên súc sinh này!"
Vừa nãy, ta nên g.i.ế.t hắn ta mới phải!
Nên liều mạng để g.i.ế.t c.h.ế.t hắn!
Nhưng những chuyện này xảy ra với Tô Yểu Yểu.
Nàng mới là người nên căm phẫn, nên khóc lóc tức tưởi.
Nhưng vẻ mặt của nàng lại bình tĩnh lạ thường.
Nàng thản nhiên đổi chủ đề.
"Thẩm Vấn An đóng quân ở đây chỉ là đánh l.ừ.a thôi, rạng sáng hôm nay Hoài Vương sẽ dẫn ba ngàn tinh binh ngụy trang thành bách tính, men theo mật đạo biệt viện Hoàng gia ở kinh thành vào trong thành."
"Binh lính của kinh thành đều ở ngoài thành, tối nay Thẩm Vấn An dẫn binh tấn công thành, đồng thời Hoài Vương cũng sẽ đánh vào trong cung."
"Tỷ tỷ, tin tức này ta không thể truyền ra ngoài, nếu như là tỷ thì nhất định có thể truyền tin này lại cho Tạ công tử và Trấn Quốc Công..."
Vừa nói chuyện, nàng vừa dẫn ta ra đến khu rừng bên ngoài doanh trại.
Chỗ ấy đã có một con ngựa buộc dây đợi sẵn.
Một con ngựa, hai người chạy cũng có thể cùng chạy.
Nhưng ta lại cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ, theo bản năng hỏi: "Muội không đi ư?"
"Ta không đi được."
Tô Yểu Yểu cười.
Lần này, ta nhìn thấy nụ cười cay đắng trên khóe môi của nàng.
"Thẩm Vấn An lấy nương của ta ra để uy hiếp, giam cầm ta mấy năm nay, cũng lăng nhục ta mấy năm."
"Ta vẫn muốn ở lại đây để chờ ngày tận mắt nhìn thấy hắn c.h.ế.t, tận tay báo thù cho nương của ta..."
26
Tô Yểu Yểu hận Thẩm Vấn An.
Hận hơn trong tưởng tượng của ta rất nhiều.
Âm thanh tìm kiếm phảng phất truyền tới, nàng hốt hoảng giục ta nhanh chân.
"Tỷ tỷ, đi mau, cho dù có nghe thấy cái gì cũng không được quay đầu lại."
"Hãy nhanh chóng đưa tin tức đó về kinh thành, tính mạng của bá tính trong thành, ta giao lại cho tỷ."
Nàng ấy mỉm cười.
Nụ cười rạng rỡ, giống hệt như đóa hoa đinh hương đang chập chờn đón gió.
Nhưng ta thấy rõ tia long lanh cùng quyết tuyệt trong đôi mắt ấy.
Ta muốn dẫn nàng ấy theo.
Muốn khuyên nàng rằng có rất nhiều cách để báo thù, không nhất thiết phải liên lụy tới tính mạng của mình.
Thậm chí ta muốn ở lại, cùng với nàng ta.
Nhưng lý trí nhắc nhở, ta không khuyên nàng được, nàng đã hạ quyết tâm từ sớm rồi.
Hơn nữa, nàng ấy nói không sai.
Phải nhanh chóng đưa tin tức này về kinh thành, nói với Tạ Cữu.
"Được..."
"Ta nhất định..."
Ta xoay người leo lên ngựa.
Nàng nhìn ta bằng ánh mắt chất chứa tâm sự, nữ tử này ban nãy đã từng kéo lấy tay ta trong đêm tối, nói với ta: "Tỷ tỷ, tỷ có thể coi ta như người thân".
Ta do dự mãi, cuối cùng vẫn thúc ngựa chạy đi.
Rõ ràng trời đã sớm vào xuân rồi.
Nhưng gió rất lạnh, lạnh đến mức làm viền mắt của người khác cay xè.
Ta nghe tiếng binh khí va chạm nhau truyền tới từ phía sau lưng.
Nghe thấy tiếng gào thét của Thẩm Vấn An.
"Tô Yểu Yểu! Ngươi vậy mà cũng phụ ta!"
Thậm chí còn nghe rõ tiếng nói tùy hứng của Tô Yểu Yểu, tiếng cười tự do tự tại của nàng.
Nhưng ta không dám quay đầu lại.
Cũng không dám dừng lại.
Mãi cho đến khi ta thúc ngựa lảo đảo vào đến nơi hai vạn binh trấn thủ của thành Châu An, nhìn thấy Trấn Quốc Công thì ta mới không kìm được nữa, giàn giụa nước mắt:
"Tạ Cữu đâu rồi?"
"Hoài Vương đã vào thành rồi!"
Chuyện Hoài Vương vào thành, Trấn Quốc Công lại không lấy làm bất ngờ lắm.
Hỏi đến thì mới biết, mấy vị hoàng tử cũng biết mật đạo Hoàng thất đó.
Tối qua Tạ Cữu đã dắt người theo, trấn thủ ở lối ra của mật đạo bên trong thành đó rồi.
Nhưng bởi vì không chắc chắn nên hắn chỉ dắt theo năm trăm binh mã.
Năm trăm đối đầu với ba ngàn, số lượng quá chênh lệch.
Nhưng đám binh mã còn lại, trước sau vẫn không dám manh động.
Bởi vì dù Hoài Vương có đền tội thì cũng không chắc chắn tối nay liệu Thẩm Vấn An có dẫn binh tấn công thành hay không.
Thảo luận một hồi, cuối cùng Trấn Quốc Công vẫn đưa hai nghìn binh mã vào tiếp viện dưới sự chỉ đạo của cữu cữu Tạ Cữu.
Hai ngàn này đã là giới hạn rồi.
Ta không muốn ngồi đợi ở trong thành, bèn thay đổi trang phục rồi chạy theo.
Đứng trên thành cao chỉ nhìn thấy dưới chân t.h.â.y chất thành núi, m.á.u chảy thành sông, quân Châu An đã không còn lại bao nhiêu nữa.
Tạ Cữu người đầy m.á.u đang chiến đấu với Hoài Vương.
Trong cơn hỗn loạn, bỗng có một mũi tên bay tới từ phía sau, đâm trúng vào eo hắn.
Hắn thoáng khựng lại.
Một giây sau đó, hắn đã bị Hoài Vương đâm kiếm trúng vào hõm vai.
27
Trường kiếm rút ra.
Tạ Cữu ngã rầm xuống.
Rõ ràng đang là ban ngày nắng chói chang.
Nhưng dường như ta lại nghe thấy một tiếng sấm rền dữ dội.
Hồn vía như bị rút cạn, lơ lửng trên không trung.
Ta nhìn thấy quân Châu An chen nhau xông lên, c.h.é.m g.i.ế.t cùng với quân địch.
Nhìn thấy cậu Tạ Cữu sai người kéo hắn tới nơi an toàn.
Cũng nghe có tiếng người hô lên: "Bắt lấy Hoài Vương, không kể c.h.ế.t sống!"
Cảm giác này quá đỗi mơ hồ.
Mãi cho tới khi mùi m á u t a n h theo gió thổi tới.
Ta mới choàng tỉnh, loạng choạng chạy về phía Tạ Cữu.
Bộ giáp của hắn đã nát.
Miệng vết thương vẫn đang chảy máu không kìm lại được.
Hai mắt hắn nhắm ghiền, không biết là c.h.ế.t hay là sống.
Càng tới gần, chân của ta lại càng như nhũn ra.
Vất vả lắm mới tới gần, ngã xuống bên cạnh hắn.
"Tạ Cữu..."
Thời khắc này, ta vô cùng vui mừng.
Vui mừng vì mình đã mang theo thuốc trị thương.
Vui mừng vì mình đã từng học y thuật.
Ta không dám rút mũi tên bên hông, chỉ có thể bẻ gãy đuôi mũi tên để chờ khi quay về thành sẽ xử lý.
Nhưng thuốc cầm máu mà ta mang tới lại rất có tác dụng với những vết thương to nhỏ trên khắp người hắn.
Viên thuốc kéo dài tính mạng bị dính bụi phải nhét mấy lần mới miễn cưỡng nhét được vào trong miệng hắn.
Làm xong mấy thứ này, hai tay của ta mới bất giác run rẩy.
"Tạ Cữu..."
"Chàng không thể c.h.ế.t được, chúng ta vẫn còn chưa thành thân mà..."
Giọng ta run rẩy, dốc sức gọi hắn tỉnh lại.
"Lá thư chàng để lại, ta đã đọc rồi."
"Rõ ràng lần ở rừng hoa hạnh ngoài thành Châu Lương năm đó, chính là chàng đã cứu ta, tại sao chàng lại không nói cho ta biết?"
"Chàng nói có chừa cho ta một đường lui, nếu như có điều gì bất trắc thì bảo ta tới Kỳ Xuyên..."
"Nhưng từ lúc chàng cứu ta ở Châu Lương, cả lúc ta mở mắt ra và nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của chàng thì đường lui của ta cả đời này chỉ có duy nhất chàng mà thôi."
"Nếu như chàng c.h.ế.t rồi, ta chắc chắn sẽ không sống một mình nổi nữa..."
...
"Nàng... Không được..."
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, nhưng lại chấn động giống như tiếng sấm.
Ta ngơ ngẩn cả người, quên cả việc hít thở.
Đôi mi của Tạ Cữu khẽ nhúc nhích, cuối cùng hắn cũng mở mắt ra.
Hắn hít thở cũng phải cố gắng hết sức.
Nhưng hắn lại vẫn muốn dốc hết sức lực run rẩy mà nhoẻn miệng nở một nụ cười với ta.
"A Lê... Nàng đừng khóc mà..."
"Còn chưa lấy được nàng... Ta nhất định sẽ sống sót..."
"Lần này... Là nàng đã cứu ta..."
28
Trận chiến này cuối cùng cũng thắng.
Hoài Vương bị cữu cữu của Tạ Cữu bắt giữ.
Đại quân vốn dĩ sẽ tấn công tới kinh thành vào đêm đó, không biết tại sao lại bỗng im ắng không một tiếng động.
Qua hôm sau mới nghe nói Thẩm Vấn An đã c.h.ế.t rồi, là do chất độc phát tán, sau đó bị người ta đ.â.m một nhát vào tim dẫn tới mất mạng.
Mà người g.i.ế.t hắn chính là thiếp thất Tô Yểu Yểu của hắn, cũng không ai biết rốt cuộc nàng ta đã đi tới nơi nao.
Quân địch như rắn mất đầu, đành tước vũ khí xuống đầu hàng.
Phong ba bão táp cứ thế mà được dẹp yên.
Tạ Cữu nói không sai.
Tân hoàng không giống như tiên đế.
Lần này Trấn Quốc Công và hắn không có chiếu lại điều binh, tân hoàng không chỉ không trách tội.
Ngược lại còn hết lời ca ngợi.
Không chỉ khôi phục thân phận "Kỳ Vương" của hắn, trả lại quân quyền cho Trấn Quốc Công.
Còn ban cho hắn một phủ đệ ở kinh thành, để Tạ Cữu ở kinh thành dưỡng thương.
Nhưng Tạ Cữu từ chối.
Vết thương mới vừa kết vảy, hắn đã nhốn nháo đòi về Châu Vân.
Ngày xuất phát, tân hoàng đã cải trang vi hành, đặc biệt tới tiễn.
Ở cổng thành, hai huynh đệ bọn họ không biết đã nói những gì.
Ta đứng từ phía xa nhìn thấy tân hoàng gật đầu vỗ vai Tạ Cữu, cũng mỉm cười nhìn về phía ta.
Giây sau đó, Tạ Cữu cũng nở nụ cười.
Bọn họ không nói chuyện lâu.
Trên xe ngựa quay về Châu Vân, ta tò mò hỏi Tạ Cữu.
Nhưng hắn không đáp.
Hắn chỉ mỉm cười thần bí mà nói: "A Lê, lần này chúng ta về Châu Vân nhất định sẽ không kịp ngày đại hôn rồi, chi bằng ta chuyển đường tới Châu Lương nhé? Ta muốn cúi đầu vái lạy trước mộ phần của Chung tướng quân và cha mẹ nàng."
Thực ra dù hắn không nói, ta cũng có thể đoán được.
Có lẽ là hắn đã cầu Hoàng thượng trả lại thanh danh cho tổ phụ của ta.
Chuyển đường đi tới Châu Lương, cũng không phải chỉ là cúi đầu vái lạy.
Có lẽ hắn còn định tới đó sẽ cho ta một niềm vui bất ngờ.
Ngực trái chua xót, lại ấm áp mềm mại đến lạ thường.
Nhìn Tạ Cữu đang cười híp mắt ở phía đối diện.
Cuối cùng ta cũng không nỡ nhẫn tâm mà vạch trần hắn
Chỉ nhẹ nhàng chủ động nắm tay hắn, mỉm cười đáp lời hắn:
"Được."
"Mọi chuyện ta đều nghe theo chàng..."
_Hết_
Tô Yểu Yểu nói sẽ giúp ta rời khỏi đây, ta không có chút nghi ngờ nàng.
Sự thật cũng giống như lời nàng ta đã nói.
Một canh giờ sau, quả nhiên nàng ta nhân quãng thời gian lính gác đổi ca đã đưa ta đường hoàng rời đi trước sự chứng kiến của thủ vệ.
Cũng không biết có phải là cảm giác của ta sai hay không.
Ánh mắt của tên thủ vệ đó lúc nhìn nàng ta hơi mờ ám, cách xưng hô cũng cung kính lạ thường.
Tiếng "phu nhân" kia nhất định là chỉ có thiếp thất của Thẩm Vấn An mới được gọi.
Có lẽ nhìn thấy sự nghi ngờ của ta.
Nàng ta khẽ nói.
"Ta thiết nghĩ, Chử cô nương trong kinh thành là một người rất tốt."
"Vóc dáng của ta cũng khá giống nàng ấy, không chỉ Thẩm Vấn An thấy vậy, mà cả Hoài Vương..."
Nàng ta nhoẻn miệng cười.
Chỉ vỏn vẹn hai câu đã khiến ta khiếp sợ, không dám tin được.
"Thẩm Vấn An hắn đưa muội..."
Bốn chữ "Đưa cho Hoài Vương" đó nghe thật giống như vật phẩm đổi chác, ta thật sự không nói ra khỏi miệng được.
Trống ngực đập nhanh liên hồi.
Một lúc sau, ta mới dằn xuống cơn tức giận trong lòng.
"Tên súc sinh này!"
Vừa nãy, ta nên g.i.ế.t hắn ta mới phải!
Nên liều mạng để g.i.ế.t c.h.ế.t hắn!
Nhưng những chuyện này xảy ra với Tô Yểu Yểu.
Nàng mới là người nên căm phẫn, nên khóc lóc tức tưởi.
Nhưng vẻ mặt của nàng lại bình tĩnh lạ thường.
Nàng thản nhiên đổi chủ đề.
"Thẩm Vấn An đóng quân ở đây chỉ là đánh l.ừ.a thôi, rạng sáng hôm nay Hoài Vương sẽ dẫn ba ngàn tinh binh ngụy trang thành bách tính, men theo mật đạo biệt viện Hoàng gia ở kinh thành vào trong thành."
"Binh lính của kinh thành đều ở ngoài thành, tối nay Thẩm Vấn An dẫn binh tấn công thành, đồng thời Hoài Vương cũng sẽ đánh vào trong cung."
"Tỷ tỷ, tin tức này ta không thể truyền ra ngoài, nếu như là tỷ thì nhất định có thể truyền tin này lại cho Tạ công tử và Trấn Quốc Công..."
Vừa nói chuyện, nàng vừa dẫn ta ra đến khu rừng bên ngoài doanh trại.
Chỗ ấy đã có một con ngựa buộc dây đợi sẵn.
Một con ngựa, hai người chạy cũng có thể cùng chạy.
Nhưng ta lại cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ, theo bản năng hỏi: "Muội không đi ư?"
"Ta không đi được."
Tô Yểu Yểu cười.
Lần này, ta nhìn thấy nụ cười cay đắng trên khóe môi của nàng.
"Thẩm Vấn An lấy nương của ta ra để uy hiếp, giam cầm ta mấy năm nay, cũng lăng nhục ta mấy năm."
"Ta vẫn muốn ở lại đây để chờ ngày tận mắt nhìn thấy hắn c.h.ế.t, tận tay báo thù cho nương của ta..."
26
Tô Yểu Yểu hận Thẩm Vấn An.
Hận hơn trong tưởng tượng của ta rất nhiều.
Âm thanh tìm kiếm phảng phất truyền tới, nàng hốt hoảng giục ta nhanh chân.
"Tỷ tỷ, đi mau, cho dù có nghe thấy cái gì cũng không được quay đầu lại."
"Hãy nhanh chóng đưa tin tức đó về kinh thành, tính mạng của bá tính trong thành, ta giao lại cho tỷ."
Nàng ấy mỉm cười.
Nụ cười rạng rỡ, giống hệt như đóa hoa đinh hương đang chập chờn đón gió.
Nhưng ta thấy rõ tia long lanh cùng quyết tuyệt trong đôi mắt ấy.
Ta muốn dẫn nàng ấy theo.
Muốn khuyên nàng rằng có rất nhiều cách để báo thù, không nhất thiết phải liên lụy tới tính mạng của mình.
Thậm chí ta muốn ở lại, cùng với nàng ta.
Nhưng lý trí nhắc nhở, ta không khuyên nàng được, nàng đã hạ quyết tâm từ sớm rồi.
Hơn nữa, nàng ấy nói không sai.
Phải nhanh chóng đưa tin tức này về kinh thành, nói với Tạ Cữu.
"Được..."
"Ta nhất định..."
Ta xoay người leo lên ngựa.
Nàng nhìn ta bằng ánh mắt chất chứa tâm sự, nữ tử này ban nãy đã từng kéo lấy tay ta trong đêm tối, nói với ta: "Tỷ tỷ, tỷ có thể coi ta như người thân".
Ta do dự mãi, cuối cùng vẫn thúc ngựa chạy đi.
Rõ ràng trời đã sớm vào xuân rồi.
Nhưng gió rất lạnh, lạnh đến mức làm viền mắt của người khác cay xè.
Ta nghe tiếng binh khí va chạm nhau truyền tới từ phía sau lưng.
Nghe thấy tiếng gào thét của Thẩm Vấn An.
"Tô Yểu Yểu! Ngươi vậy mà cũng phụ ta!"
Thậm chí còn nghe rõ tiếng nói tùy hứng của Tô Yểu Yểu, tiếng cười tự do tự tại của nàng.
Nhưng ta không dám quay đầu lại.
Cũng không dám dừng lại.
Mãi cho đến khi ta thúc ngựa lảo đảo vào đến nơi hai vạn binh trấn thủ của thành Châu An, nhìn thấy Trấn Quốc Công thì ta mới không kìm được nữa, giàn giụa nước mắt:
"Tạ Cữu đâu rồi?"
"Hoài Vương đã vào thành rồi!"
Chuyện Hoài Vương vào thành, Trấn Quốc Công lại không lấy làm bất ngờ lắm.
Hỏi đến thì mới biết, mấy vị hoàng tử cũng biết mật đạo Hoàng thất đó.
Tối qua Tạ Cữu đã dắt người theo, trấn thủ ở lối ra của mật đạo bên trong thành đó rồi.
Nhưng bởi vì không chắc chắn nên hắn chỉ dắt theo năm trăm binh mã.
Năm trăm đối đầu với ba ngàn, số lượng quá chênh lệch.
Nhưng đám binh mã còn lại, trước sau vẫn không dám manh động.
Bởi vì dù Hoài Vương có đền tội thì cũng không chắc chắn tối nay liệu Thẩm Vấn An có dẫn binh tấn công thành hay không.
Thảo luận một hồi, cuối cùng Trấn Quốc Công vẫn đưa hai nghìn binh mã vào tiếp viện dưới sự chỉ đạo của cữu cữu Tạ Cữu.
Hai ngàn này đã là giới hạn rồi.
Ta không muốn ngồi đợi ở trong thành, bèn thay đổi trang phục rồi chạy theo.
Đứng trên thành cao chỉ nhìn thấy dưới chân t.h.â.y chất thành núi, m.á.u chảy thành sông, quân Châu An đã không còn lại bao nhiêu nữa.
Tạ Cữu người đầy m.á.u đang chiến đấu với Hoài Vương.
Trong cơn hỗn loạn, bỗng có một mũi tên bay tới từ phía sau, đâm trúng vào eo hắn.
Hắn thoáng khựng lại.
Một giây sau đó, hắn đã bị Hoài Vương đâm kiếm trúng vào hõm vai.
27
Trường kiếm rút ra.
Tạ Cữu ngã rầm xuống.
Rõ ràng đang là ban ngày nắng chói chang.
Nhưng dường như ta lại nghe thấy một tiếng sấm rền dữ dội.
Hồn vía như bị rút cạn, lơ lửng trên không trung.
Ta nhìn thấy quân Châu An chen nhau xông lên, c.h.é.m g.i.ế.t cùng với quân địch.
Nhìn thấy cậu Tạ Cữu sai người kéo hắn tới nơi an toàn.
Cũng nghe có tiếng người hô lên: "Bắt lấy Hoài Vương, không kể c.h.ế.t sống!"
Cảm giác này quá đỗi mơ hồ.
Mãi cho tới khi mùi m á u t a n h theo gió thổi tới.
Ta mới choàng tỉnh, loạng choạng chạy về phía Tạ Cữu.
Bộ giáp của hắn đã nát.
Miệng vết thương vẫn đang chảy máu không kìm lại được.
Hai mắt hắn nhắm ghiền, không biết là c.h.ế.t hay là sống.
Càng tới gần, chân của ta lại càng như nhũn ra.
Vất vả lắm mới tới gần, ngã xuống bên cạnh hắn.
"Tạ Cữu..."
Thời khắc này, ta vô cùng vui mừng.
Vui mừng vì mình đã mang theo thuốc trị thương.
Vui mừng vì mình đã từng học y thuật.
Ta không dám rút mũi tên bên hông, chỉ có thể bẻ gãy đuôi mũi tên để chờ khi quay về thành sẽ xử lý.
Nhưng thuốc cầm máu mà ta mang tới lại rất có tác dụng với những vết thương to nhỏ trên khắp người hắn.
Viên thuốc kéo dài tính mạng bị dính bụi phải nhét mấy lần mới miễn cưỡng nhét được vào trong miệng hắn.
Làm xong mấy thứ này, hai tay của ta mới bất giác run rẩy.
"Tạ Cữu..."
"Chàng không thể c.h.ế.t được, chúng ta vẫn còn chưa thành thân mà..."
Giọng ta run rẩy, dốc sức gọi hắn tỉnh lại.
"Lá thư chàng để lại, ta đã đọc rồi."
"Rõ ràng lần ở rừng hoa hạnh ngoài thành Châu Lương năm đó, chính là chàng đã cứu ta, tại sao chàng lại không nói cho ta biết?"
"Chàng nói có chừa cho ta một đường lui, nếu như có điều gì bất trắc thì bảo ta tới Kỳ Xuyên..."
"Nhưng từ lúc chàng cứu ta ở Châu Lương, cả lúc ta mở mắt ra và nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của chàng thì đường lui của ta cả đời này chỉ có duy nhất chàng mà thôi."
"Nếu như chàng c.h.ế.t rồi, ta chắc chắn sẽ không sống một mình nổi nữa..."
...
"Nàng... Không được..."
Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, nhưng lại chấn động giống như tiếng sấm.
Ta ngơ ngẩn cả người, quên cả việc hít thở.
Đôi mi của Tạ Cữu khẽ nhúc nhích, cuối cùng hắn cũng mở mắt ra.
Hắn hít thở cũng phải cố gắng hết sức.
Nhưng hắn lại vẫn muốn dốc hết sức lực run rẩy mà nhoẻn miệng nở một nụ cười với ta.
"A Lê... Nàng đừng khóc mà..."
"Còn chưa lấy được nàng... Ta nhất định sẽ sống sót..."
"Lần này... Là nàng đã cứu ta..."
28
Trận chiến này cuối cùng cũng thắng.
Hoài Vương bị cữu cữu của Tạ Cữu bắt giữ.
Đại quân vốn dĩ sẽ tấn công tới kinh thành vào đêm đó, không biết tại sao lại bỗng im ắng không một tiếng động.
Qua hôm sau mới nghe nói Thẩm Vấn An đã c.h.ế.t rồi, là do chất độc phát tán, sau đó bị người ta đ.â.m một nhát vào tim dẫn tới mất mạng.
Mà người g.i.ế.t hắn chính là thiếp thất Tô Yểu Yểu của hắn, cũng không ai biết rốt cuộc nàng ta đã đi tới nơi nao.
Quân địch như rắn mất đầu, đành tước vũ khí xuống đầu hàng.
Phong ba bão táp cứ thế mà được dẹp yên.
Tạ Cữu nói không sai.
Tân hoàng không giống như tiên đế.
Lần này Trấn Quốc Công và hắn không có chiếu lại điều binh, tân hoàng không chỉ không trách tội.
Ngược lại còn hết lời ca ngợi.
Không chỉ khôi phục thân phận "Kỳ Vương" của hắn, trả lại quân quyền cho Trấn Quốc Công.
Còn ban cho hắn một phủ đệ ở kinh thành, để Tạ Cữu ở kinh thành dưỡng thương.
Nhưng Tạ Cữu từ chối.
Vết thương mới vừa kết vảy, hắn đã nhốn nháo đòi về Châu Vân.
Ngày xuất phát, tân hoàng đã cải trang vi hành, đặc biệt tới tiễn.
Ở cổng thành, hai huynh đệ bọn họ không biết đã nói những gì.
Ta đứng từ phía xa nhìn thấy tân hoàng gật đầu vỗ vai Tạ Cữu, cũng mỉm cười nhìn về phía ta.
Giây sau đó, Tạ Cữu cũng nở nụ cười.
Bọn họ không nói chuyện lâu.
Trên xe ngựa quay về Châu Vân, ta tò mò hỏi Tạ Cữu.
Nhưng hắn không đáp.
Hắn chỉ mỉm cười thần bí mà nói: "A Lê, lần này chúng ta về Châu Vân nhất định sẽ không kịp ngày đại hôn rồi, chi bằng ta chuyển đường tới Châu Lương nhé? Ta muốn cúi đầu vái lạy trước mộ phần của Chung tướng quân và cha mẹ nàng."
Thực ra dù hắn không nói, ta cũng có thể đoán được.
Có lẽ là hắn đã cầu Hoàng thượng trả lại thanh danh cho tổ phụ của ta.
Chuyển đường đi tới Châu Lương, cũng không phải chỉ là cúi đầu vái lạy.
Có lẽ hắn còn định tới đó sẽ cho ta một niềm vui bất ngờ.
Ngực trái chua xót, lại ấm áp mềm mại đến lạ thường.
Nhìn Tạ Cữu đang cười híp mắt ở phía đối diện.
Cuối cùng ta cũng không nỡ nhẫn tâm mà vạch trần hắn
Chỉ nhẹ nhàng chủ động nắm tay hắn, mỉm cười đáp lời hắn:
"Được."
"Mọi chuyện ta đều nghe theo chàng..."
_Hết_