Chương 13 - Trả Thù và Báo Ứng - Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Gặp Phải Tra Nam
13.
Tại sao không giết Kiều Ngôn ư?
Tại vì đã có người thay ta giết hắn.
Sáng sớm ba ngày sau, ngư dân đi đánh cá sớm đã phát hiện một thi thể nam nhân ở hồ nước gần đó, sau khi xác định thì nam nhân này chính là Kiều Ngôn.
Khi tin tức được truyền đến, ta và Chung Tử Kinh đang đánh cờ.
Ta cười: “Tử Kinh, ngươi xem, cá mắc câu rồi.”
Chung Tử Kinh: “Công chúa cơ trí.”
Ta đặt một quân cờ xuống, sau đó đứng lên: “Đi thôi, đi thu lưới.”
Ta ngồi xe ngựa tới cổng thành, trước cổng thành có rất nhiều người đang đứng.
Thấy xe ngựa của ta tới, một thủ vệ tiến lên hành lễ: "Tham kiến công chúa."
"Miễn lễ, người ở đâu?"
Thủ vệ: “Người đã bắt được.”
Ta vén rèm xuống xe ngựa: “Dẫn đường.”
Trong nhà giam tối tăm ẩm thấp, nồng nặc mùi ẩm mốc, thỉnh thoảng có chuột bò lổm ngổm dưới chân.
Ta đi dọc hành lang tối om, cuối hành lang có giam giữ một người.
Lâm Như tuyệt vọng ngã xuống đống rơm, khuôn mặt ngược lại có vẻ hồng hào.
Thấy ta tới, nàng ta như phát điên muốn đánh ta: “Vũ Bình Là ngươi, là ngươi giở trò quỷ.”
Ta nhìn nàng ta bị nhốt trong lao cười nói: “Lâm thừa tướng đúng là phụ than tốt, vì để cứu ngươi, biện phạm đổi tù nhân hắn cũng nghĩ ra được?”
“Để ta đoán thử xem, có phải là hắn muốn đưa ngươi tới Giang Nam không?
“Dù sao thì đó cũng là nơi mà Lâm gia các ngươi làm giàu.”
Lâm Như đập tay vào cửa gỗ, nhìn chằm chằm vào ta, hận không thể giết chết ta.
Ta nhàn nhạt nói: “Đừng kích động, không tốt cho hài tử trong bụng đâu.”
Nàng ta đột ngột dừng lại, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn ta.
“Ngươi…..ngươi nói gì? Ta nghe không hiểu.”
Nàng ta vô thức chạm vào bụng mình, rồi nhanh chóng buông tay.
“Đúng rồi, sáng sớm hôm nay người ta vớt được một thi thể nam giới trong hồ, hình như ………..là cha của đứa trẻ trong bụng ngươi.”
Lâm Như ngã xuống đất: “Kiều Ngôn hắn….đã chết?”
Ta chỉ nhìn mà không nói lời nào.
Một lúc sau, nàng ta bắt đầu cười điên cuồng: “Chết là tốt! Tên súc sinh vô ơn kia đáng chết.”
Nàng ta vừa khóc vừa cười, dường như điên rồi.
Ta đợi nàng ta yên tĩnh lại mới nói tiếp: “Người giết Kiều Ngôn, nếu ta đoán không nhầm thì chính là Lâm Tương.”
Lâm Như quay đầu nhìn ta, ngậm miệng không nói.
Ta tiếp tục nói: “Ngươi không cần nói gì, chỉ cần nghe thôi.”
“Người kinh thành đều cho rằng Lâm Tương đang trong lúc kén rể, nhìn trúng thám hoa để hắn ở rể nhà ngươi.”
“Nhưng trên thực tế, là ngươi nhìn trúng Kiều Ngôn trước, còn tư thông ra đứa rẻ này, Lâm Tương không có cách nào, đành phải đồng ý cọc hôn sự này.”
“Vì để cho con rể tương lai thuận lợi làm quan, Lâm Tương để hắn làm thám hoa năm nay.”
“Dù sao dì Lâm Tương cũng là quan chủ khảo năm nay, động chân động tay chút mà thôi, rất dễ dàng.”
“Sự việc về sau, trong lòng mọi người đều biết rõ, Kiều Ngôn và Lâm Tương trở mặt, mà Kiều Ngôn này lại chính là nhược điểm lớn nhất của Lâm Tương, lấy việc công làm việc tư, tội này cũng không nhỏ.”
“Cho nên, hẳn là Lâm Tương đã giết người diệt khẩu rồi đi.”
“Lâm tiểu thư, bản cung nói có sai không?”
Lâm Như tuyệt vọng ngẩng đầu lên:
“Ngươi đến cùng là muốn làm gì.”
Thái độ của nàng ta đã cho ta đáp án rồi.
Ta nhếch môi, đội nón lên, quay người ra khỏi nhà giam không thấy ánh mặt trời.
Muốn làm gì?
Đương nhiên là trả thù.
Muốn trách thì trách Lâm thừa tướng chọn sai phe, hết lần này tới lần khác giúp Vũ An Vương đối phó ta.
Lúc ta đi ra ngoài, Chung Tử Kinh đang đứng ở cửa chờ ta, hắn cực kỳ tực nhiên kéo tay ta:
“Sao tay lại lạnh như vậy?”
“Trong nhà giam vẫn luôn lạnh hơn ở ngoài.”
Trên đường náo nhiệt phồn hoa, chúng ta không ngồi xe ngựa, mà sánh vai đi về phía phủ công chúa.
“Nói cho người của chúng ta, viết sổ con để sáng mai trình lên.”
“Lần này, Vũ An Vương sau lưng Lâm gia, ta muốn nhổ tận gốc.”
“Mua sát thủ giết người, lấy việc công làm việc tư, ăn hối lộ trái phép, mấy tội này cộng lại, ta sẽ không để hắn có cơ hội trở mình.”
Chung Tử Kinh nghiêng đầu nhìn ta: “Công chúa còn lừa cả ta.”
Ta cười: “Ngươi cũng cho rằng ta vì tình cảm bị tổn thương, đơn thuần muốn trả thù sao?”
“Ta không có tình cảm với Kiều Ngôn, nhũng gì hắn làm cũng không có ảnh hưởng gì tới ta.”
“Nếu như ta muốn báo thù hắn, không cần phiền toái như vậy, một đao giết hắn là được.”
Có người bán kẹo hồ lô, ta nhìn màu đỏ óng ánh của trái cây, đột nhiên nổi cơn thèm ăn.
“Chung Tử Kinh, ta muốn ăn cái đó.”
Chung Tử Kinh sửng sốt một chút, sau đó không khỏi nhếch môi: "Thần đi mua."
Tại sao không giết Kiều Ngôn ư?
Tại vì đã có người thay ta giết hắn.
Sáng sớm ba ngày sau, ngư dân đi đánh cá sớm đã phát hiện một thi thể nam nhân ở hồ nước gần đó, sau khi xác định thì nam nhân này chính là Kiều Ngôn.
Khi tin tức được truyền đến, ta và Chung Tử Kinh đang đánh cờ.
Ta cười: “Tử Kinh, ngươi xem, cá mắc câu rồi.”
Chung Tử Kinh: “Công chúa cơ trí.”
Ta đặt một quân cờ xuống, sau đó đứng lên: “Đi thôi, đi thu lưới.”
Ta ngồi xe ngựa tới cổng thành, trước cổng thành có rất nhiều người đang đứng.
Thấy xe ngựa của ta tới, một thủ vệ tiến lên hành lễ: "Tham kiến công chúa."
"Miễn lễ, người ở đâu?"
Thủ vệ: “Người đã bắt được.”
Ta vén rèm xuống xe ngựa: “Dẫn đường.”
Trong nhà giam tối tăm ẩm thấp, nồng nặc mùi ẩm mốc, thỉnh thoảng có chuột bò lổm ngổm dưới chân.
Ta đi dọc hành lang tối om, cuối hành lang có giam giữ một người.
Lâm Như tuyệt vọng ngã xuống đống rơm, khuôn mặt ngược lại có vẻ hồng hào.
Thấy ta tới, nàng ta như phát điên muốn đánh ta: “Vũ Bình Là ngươi, là ngươi giở trò quỷ.”
Ta nhìn nàng ta bị nhốt trong lao cười nói: “Lâm thừa tướng đúng là phụ than tốt, vì để cứu ngươi, biện phạm đổi tù nhân hắn cũng nghĩ ra được?”
“Để ta đoán thử xem, có phải là hắn muốn đưa ngươi tới Giang Nam không?
“Dù sao thì đó cũng là nơi mà Lâm gia các ngươi làm giàu.”
Lâm Như đập tay vào cửa gỗ, nhìn chằm chằm vào ta, hận không thể giết chết ta.
Ta nhàn nhạt nói: “Đừng kích động, không tốt cho hài tử trong bụng đâu.”
Nàng ta đột ngột dừng lại, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn ta.
“Ngươi…..ngươi nói gì? Ta nghe không hiểu.”
Nàng ta vô thức chạm vào bụng mình, rồi nhanh chóng buông tay.
“Đúng rồi, sáng sớm hôm nay người ta vớt được một thi thể nam giới trong hồ, hình như ………..là cha của đứa trẻ trong bụng ngươi.”
Lâm Như ngã xuống đất: “Kiều Ngôn hắn….đã chết?”
Ta chỉ nhìn mà không nói lời nào.
Một lúc sau, nàng ta bắt đầu cười điên cuồng: “Chết là tốt! Tên súc sinh vô ơn kia đáng chết.”
Nàng ta vừa khóc vừa cười, dường như điên rồi.
Ta đợi nàng ta yên tĩnh lại mới nói tiếp: “Người giết Kiều Ngôn, nếu ta đoán không nhầm thì chính là Lâm Tương.”
Lâm Như quay đầu nhìn ta, ngậm miệng không nói.
Ta tiếp tục nói: “Ngươi không cần nói gì, chỉ cần nghe thôi.”
“Người kinh thành đều cho rằng Lâm Tương đang trong lúc kén rể, nhìn trúng thám hoa để hắn ở rể nhà ngươi.”
“Nhưng trên thực tế, là ngươi nhìn trúng Kiều Ngôn trước, còn tư thông ra đứa rẻ này, Lâm Tương không có cách nào, đành phải đồng ý cọc hôn sự này.”
“Vì để cho con rể tương lai thuận lợi làm quan, Lâm Tương để hắn làm thám hoa năm nay.”
“Dù sao dì Lâm Tương cũng là quan chủ khảo năm nay, động chân động tay chút mà thôi, rất dễ dàng.”
“Sự việc về sau, trong lòng mọi người đều biết rõ, Kiều Ngôn và Lâm Tương trở mặt, mà Kiều Ngôn này lại chính là nhược điểm lớn nhất của Lâm Tương, lấy việc công làm việc tư, tội này cũng không nhỏ.”
“Cho nên, hẳn là Lâm Tương đã giết người diệt khẩu rồi đi.”
“Lâm tiểu thư, bản cung nói có sai không?”
Lâm Như tuyệt vọng ngẩng đầu lên:
“Ngươi đến cùng là muốn làm gì.”
Thái độ của nàng ta đã cho ta đáp án rồi.
Ta nhếch môi, đội nón lên, quay người ra khỏi nhà giam không thấy ánh mặt trời.
Muốn làm gì?
Đương nhiên là trả thù.
Muốn trách thì trách Lâm thừa tướng chọn sai phe, hết lần này tới lần khác giúp Vũ An Vương đối phó ta.
Lúc ta đi ra ngoài, Chung Tử Kinh đang đứng ở cửa chờ ta, hắn cực kỳ tực nhiên kéo tay ta:
“Sao tay lại lạnh như vậy?”
“Trong nhà giam vẫn luôn lạnh hơn ở ngoài.”
Trên đường náo nhiệt phồn hoa, chúng ta không ngồi xe ngựa, mà sánh vai đi về phía phủ công chúa.
“Nói cho người của chúng ta, viết sổ con để sáng mai trình lên.”
“Lần này, Vũ An Vương sau lưng Lâm gia, ta muốn nhổ tận gốc.”
“Mua sát thủ giết người, lấy việc công làm việc tư, ăn hối lộ trái phép, mấy tội này cộng lại, ta sẽ không để hắn có cơ hội trở mình.”
Chung Tử Kinh nghiêng đầu nhìn ta: “Công chúa còn lừa cả ta.”
Ta cười: “Ngươi cũng cho rằng ta vì tình cảm bị tổn thương, đơn thuần muốn trả thù sao?”
“Ta không có tình cảm với Kiều Ngôn, nhũng gì hắn làm cũng không có ảnh hưởng gì tới ta.”
“Nếu như ta muốn báo thù hắn, không cần phiền toái như vậy, một đao giết hắn là được.”
Có người bán kẹo hồ lô, ta nhìn màu đỏ óng ánh của trái cây, đột nhiên nổi cơn thèm ăn.
“Chung Tử Kinh, ta muốn ăn cái đó.”
Chung Tử Kinh sửng sốt một chút, sau đó không khỏi nhếch môi: "Thần đi mua."