Chương 12 - Trách Nhiệm và Sợ Hãi - Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Gặp Phải Tra Nam

12.

Lúc ta ra khỏi Lâm gia, Kiều Ngôn đuổi theo từ phía sau.

Hắn ngã xuống chân ta, nắm lấy mép váy ta:

“Công chúa….công chúa ngươi không thể đi, ta chính là phò mã, ta và ngươi đã có quan hệ phu thê rồi.”

Ta quay đầu nhìn hắn ta, vỗ vỗ mặt hắn:

“Phủ công chúa của bổn cung trai lơ vô số, luận tư sắc, ngươi không bằng họ, có thể hầu hạ bản cung một lần, là phước ba đời của ngươi.”

“Phò mã? Ngươi cũng xứng sao?”

Ta hất mặt hắn ra, Chung Tử Kinh đi đến bên cạnh ta.

Ta cúi đầu nhìn Kiều Ngôn đang ngơ ngẩn, cười lạnh nói:

“Còn không mang theo nương của ngươi lăn đi? Nếu còn không đi, thì sẽ không còn mạng để mà đi đâu.”

Sát khí của người bên cạnh ta càng ngày càng đậm, đến nỗi sắp hóa thành thực thể rồi.

Kiều Ngôn loạng choạng chạy trốn.

Chung Tử Kinh nắm tay ta, dắt ta vào trong xe ngựa.
"Tại sao không giết hắn?"

Giọng điệu của hắn có chú kỳ quái, ta nhướng mày nhìn hắn: “Chung Tử Kinh, không phải ngươi đang ghen đó chứ?”

Chung Tử Kinh nhìn ta, ánh mắt của hắn lúc này có chút nguy hiểm.
Ta vô thức muốn chạy trốn, nhưng lúc đứng dậy đã bị hắn tóm lấy eo.

Chung Tử Kinh ôm eo ta, đầu tự vào vai ta: “Công chúa, thần không dám.”

Không dám? Hắn cái gì cũng dám đó.