Chương 58 - Sao Băng Qua Trời
- Thôi, bỏ đi, lát mình đưa cậu dạo một vòng công viên.
Nghe cô bạn rủ rê, Tử Hân khe khẽ gật đầu. Tách cà phê cứ thế lưng dần.
Mười phút trôi nhanh, nhắm chừng Thiên Thuận đã có mặt ở chỗ hẹn, Tô Mộc Linh đưa tay gọi nhân viên thanh toán. Cô cũng khổ thân thay anh, lò dò theo đuôi cả hai từ sáng đến tận bây giờ.
Đang chờ lấy tiền thối thì nhác thấy bóng tay cảnh sát ốm o gầy còm hôm trước lẫn trong đám người mập mạp lướt ngang qua, Tô Mộc Linh bật đứng dậy, reo lên.
- Anh cảnh sát đầu sọ.
Tô Mộc Linh vừa dứt lời, cả Chu Hà và đám người đều quay đầu nhìn lom lom. Phát hiện mình lỡ miệng, cô cười cười, đưa tay vẫy chào. Nhận ra người bên cạnh cô là Tử Hân, Chu Hà mau mắn chạy lại.
- Em dâu, Hạo Nhiên không đi cùng em à? Chú ấy làm gì mấy tháng trời anh gọi toàn ò í e vậy?
- À. Chúng tôi ở trên núi, điện thoại mất sóng. - Cô rụt rè đáp.
- Này anh, anh không thấy tôi ư? – Tô Mộc Linh khoanh tay, lộ vẻ khó chịu.
- Đương nhiên có rồi. Mà…sao cô nói tôi là đầu sọ hả? – Hắn trợn mắt, hùng hổ hỏi.
- Tại thịt của anh đi đâu hết rồi, trông anh khác gì bộ xương hóa thạch.
Tô Mộc Linh phán câu xanh rờn mây nước xong, thản nhiên lấy tiền thừa và nắm tay Tử Hân kéo đi. Chu Hà thò lõ mắt trông theo, miệng ngoác rộng chẳng thốt nên lời.
Đám bạn bên cạnh tha hồ cười. Ban nãy, họ đang ngưỡng mộ hắn vì được một cô gái xinh đẹp niềm nở réo rắt, nhưng mới hết mấy giây liền bị chê đến không còn giống con người nữa.
Bản tính Tô Mộc Linh xưa giờ vẫn thế, cô lớn tiếng nói người khác thì được chứ ai cao giọng với cô, sẽ lãnh kết quả thảm hại. Vốn định kêu hắn để cám ơn chuyện hôm trước, nào ngờ biến thành nông nỗi.
- Mộc Linh, cậu chê người ta cũng tội thật đấy. – Tử Hân thắt dây an toàn rồi quay sang nhìn cô bạn.
- Mình đâu cố ý chứ, tại mình chưa biết tên anh ta, vội quá nên vuột miệng. – Tô Mộc Linh sưng mặt, đáp.
- Anh ấy là Chu Hà, con trai đồn trưởng Chu Dân. Thật sự lần đầu gặp mình cũng thấy anh ấy giống cái sọ.
Vừa nói tới đấy, Tử Hân chẳng nhịn nổi, phụt cười. Đồn trưởng Chu Dân lên báo to cao, mập mạp thế mà sinh đứa con teo héo như kia, so kè Zombies chắc cũng một chín một mười.
Không gian trong lành mát rượi của công viên được mệnh danh là mảng xanh thiên nhiên giữa lòng đô thị luôn khiến Tử Hân cảm giác vô cùng thoải mái mỗi lần đặt chân tới.
Nơi đây thu hút rất nhiều các đôi tình nhân, cặp uyên ương đến để cùng lưu giữ những khoảnh khắc đẹp.
Trông loáng thoáng phía trước có cô dâu chú rể đang tạo dáng cho êkip chụp ảnh, hai cô gái dắt nhau rẽ sang lối khác.
Lúc dừng bên bờ hồ, Tử Hân sững sờ khi thấy bóng dáng rất đỗi quen thân đang đứng lặng dưới hàng dương liễu. Cô dượm bước định quay đi liền bị Tô Mộc Linh níu chặt.
- Cậu đừng trẻ con nữa, mình chỉ giúp được bấy nhiêu thôi.
Tặng Tử Hân một cái lườm xong, Tô Mộc Linh nhanh chóng rời khỏi. Cuối cùng, cô cũng hoàn thành việc Thiên Thuận nhờ vả, giờ chỉ muốn về nhà, tiếp tục ngủ thôi.
Chuyến đi thiện nguyện kết thúc chiều qua đã vắt kiệt sức lực của cô, nếu chẳng phải họ thì ai điệu cô khỏi nhà nổi.
Bên bờ hồ bây giờ chỉ còn mỗi Tử Hân và Thiên Thuận. Anh nhẹ tiến lại gần. Đôi bàn vừa chạm vào nhau, cô đã vội thụt lùi, trên gương mặt thanh tú hiện rõ nỗi giận hờn.
- Em buồn anh chuyện gì sao Tử Hân? Em có biết anh nhớ em lắm không?
Thiên Thuận vươn tay giữ lấy đôi vai gầy, giọng anh mang theo niềm trách móc, ánh mắt sâu thẳm buồn rầu, ai oán xiết bao. Thấy anh như vậy, cô bật khóc tức tưởi, tiếng nói đứt quãng xen từng tiếng nấc.
- Anh…anh…với cô…ấy…
Còn chưa dứt câu, làn môi ấm nóng của anh đã ngăn chặn tất cả. Nụ hôn dài bất tận đủ để Tử Hân cảm nhận hết nhớ nhung lẫn yêu thương sâu sắc anh trao mình.
Thời gian dường như ngừng trôi, gió thôi thổi đùa hàng liễu rũ nên thơ soi bóng xuống mặt nước hồ lơ đãng. Qua hồi lâu, anh mới từ từ buông tha đôi môi cô, cất tiếng thì thầm giữa hơi thở gấp.
- Tử Hân, em hãy nhớ, với anh, em là duy nhất.
Cô giương đôi mắt vẫn còn ngấn nước nhìn Thiên Thuận, khe khẽ gật đầu, tựa vào lòng anh, vùi trong mùi hương quen thuộc.
Vòng tay anh dần siết chặt quanh tấm thân gầy, nụ hôn tiếp tục mơn man lên mái tóc huyền cho thỏa nỗi thương nhớ bao ngày.
Suốt đêm qua, Thiên Thuận chẳng tài nào chợp mắt được, gương mặt ủ dột của người yêu ngày gặp lại khiến anh trằn trọc mãi khôn nguôi. Cũng may là mọi việc ổn rồi. Nếu như hôm nay không thể làm lành, chắc trái tim anh sẽ tan rã mất.