Chương 57 - Sao Băng Qua Trời

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Qua một đêm mất ngủ, trông Tử Hân tiều tụy hẳn. Lê lết tới bên chiếc bàn học, cô nhấn nút mở nguồn điện thoại.

Màn hình vừa báo khởi động xong, chẳng biết Thiên Thuận canh sẵn hay gì mà gọi ngay đến. Đưa mắt nhìn dãy số quen thuộc hiện lên hồi lâu, cô quyết định ngó lơ.

Đôi môi mím chặt, nước mắt thi nhau tuôn rơi, cô vừa giận anh cũng vừa thương anh, nhưng cảm thấy tủi thân thành thử chưa muốn cùng anh nói chuyện.

Nhạc chuông quen thuộc tiếp tục ngân nga, lần này là Tô Mộc Linh. Trong đầu Tử Hân liền nảy sinh nghi ngờ, có lẽ nào vì liên lạc không được nên anh nhờ Tô Mộc Linh. Nghĩ thế, cô nhanh miệng rào hỏi trước cô bạn.

-        Mình nghe đây Mộc Linh, sao cậu biết mình về vậy?

-        Gọi bừa đấy, mình nhớ cậu phát điên lên. Chuẩn bị nhé, lát mình đón cậu đi uống cà phê rồi shopping luôn, mai mốt vô học là hết thời gian hầu hạ đó.

Tô Mộc Linh xổ nguyên tràng dài làm Tử Hân phải bật cười đồng ý và nhanh chóng sửa soạn. Gần hai tháng ở trên núi cao, toàn mặc những bộ váy kín cổng cao tường nên cô chọn chiếc đầm sexy chút xíu. Dù gì cũng đi cùng Tô Mộc Linh, một Fashionista chính hiệu.

Mới bước chân xuống cầu thang, cô hầu gái đã đứng đợi sẵn, lễ phép mời Tử Hân vào dùng bữa cùng cha con Lý Hạo Nam. Vừa trông thấy cô, Lý Hạo Nam ân cần chỉ vô chiếc ghế.

-        Ngồi xuống ăn luôn cháu. Chiều nay, bác phải ra nước ngoài công tác, hai đứa ở nhà đừng cãi nhau nữa nha.

-        Dạ. – Chẳng hẹn mà cả Hạo Nhiên lẫn Tử Hân cùng đồng thanh đáp.

Nhìn cô môi son má phấn, áo trễ ngang vai, anh đoán là cô sắp sửa tung tăng. Từ ngày ba anh ban thánh chỉ cấm can thiệp cũng như quản lý, cô tựa cá mọc thêm vây, tha hồ bay nhảy, mãi khi lên núi mới hết. Giờ lại tiếp tục nữa rồi.

-        Em định ra ngoài à? Em đi với ai?

Anh vừa hỏi xong thì bốn con mắt đồng loạt chĩa thẳng vào gương mặt đẹp trai. Lý Hạo Nam đằng hắng một tiếng rõ to. Tử Hân thấy vậy liền vội vàng trả lời.

-        Tôi dạo phố, mua sắm cùng Mộc Linh, chắc chiều tối mới về.

-        Cháu cứ đi, mốt vào học chẳng có thời gian đâu.

Nói xong, Lý Hạo Nam uống nốt ly nước trái cây và về phòng chuẩn bị đến công ty.

Tử Hân len lén nhìn trộm thái độ trên gương mặt Hạo Nhiên. Bắt gặp ánh mắt của cô, anh nhẹ nở nụ cười. Cô vội cúi đầu, ăn nhanh phần bánh kẹp.

Mới nuốt hết miếng cuối cùng, chuông điện thoại bỗng ngân nga. Biết Tô Mộc Linh đã tới, cô gấp gáp rời khỏi bàn. Hạo Nhiên quay sang dì Hà, hạ giọng.

-        Dì ơi, hôm nay cháu ăn cơm bên ngoài ạ.

Dứt lời, anh đứng dậy, trở lên phòng. Tuy đã cố dặn lòng đừng lăn tăn thì anh vẫn bực bội. Từ trưa hôm qua tới giờ, đám bạn học cứ réo rắt đòi họp mặt nhưng anh đều từ chối vì muốn ở nhà cùng cô, nào ngờ giờ chỉ còn mỗi mình.

Tử Hân nhanh chân bước khỏi cổng, chui tọt vào xe của Tô Mộc Linh. Hai cô bạn hỏi thăm nhau rối rít rồi nhanh chóng di chuyển ra đường lớn.

Tiếng nhạc nhẹ chầm chậm trôi trong không gian quán cà phê mang phong cách cổ điển Châu Âu nằm giữa lòng phố thị náo nhiệt. Đây cũng là nơi mà Tô Mộc Linh và Tử Hân vẫn thường hẹn hò.

Làn khói mờ thoảng mùi hương nhè nhẹ bay lên, hòa lẫn vào hơi thở. Tử Hân nhấp một ngụm, mơ hồ nhìn ô cửa kính. Đã lâu lắm, cô mới lại được thưởng thức thứ hương vị ấm áp này.

Tô Mộc Linh đặt tách cà phê xuống bàn, ngả người tựa hẳn sau ghế, đôi mắt lúng liếng quan sát người đối diện.

-        Hai người có chuyện gì nữa? Sao chẳng cho mình gọi?

-        Chị em gái đi chơi, đàn ông theo làm gì? – Tử Hân đáp gọn.

-        Thôi đi cô ơi, nói mau, rốt cuộc thế nào? Là ai giận ai? – Tô Mộc Linh tỏ vẻ mất kiên nhẫn, hỏi dồn.

Biết khó giấu nổi cô bạn thân, Tử Hân đành trình bày hết đầu đuôi sự tình trong uất ức. Rằng cô định ghé đưa rau biếu dì Lưu thì vô tình bắt gặp cảnh Thiên Thuận chui ra từ xe Hạ Tiểu Kỳ, còn chuyện trò rất vui vẻ, vui đến nỗi anh cười lộ cả hàm răng trên luôn.

Tử Hân kể xong, Tô Mộc Linh liền bật cười khanh khách. Cô còn tưởng đâu Thiên Thuận ôm hôn Hạ Tiểu Kỳ nên Tử Hân mới thái độ nọ kia, nào ngờ chỉ xã giao thôi mà cô nàng đã ghen lồng lộn.

-        Lạc Tử Hân, không phải mình bênh anh Thiên Thuận, cậu xem, cậu sống cùng Hạo Nhiên bao nhiêu năm, anh ấy vẫn tin tưởng cậu, chưa lần soi xét. Còn cậu, người ta chỉ đứng nói chứ đã làm gì nào?

-        Trước giờ anh ấy đâu có thế. – Tử Hân cố chống chế.

-        Ôi trời, bạn tôi ơi, từ từ anh ấy phải thay đổi, sắp đi làm, phải xã giao tạo mối quan hệ, còn là thiên kim của Hạ gia.

Tiếp đó, Tô Mộc Linh khuyên nhủ Tử Hân hãy thẳng thắn với Thiên Thuận để anh giải thích nhưng cô cương quyết giữ vững lập trường.

Hết cách, Tô Mộc Linh đành nhắn tin bảo anh tới công viên gần trường đại học chờ mình dụ người ra.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)