Chương 6 - Quý Phi Buông Xuôi Rồi
[ZHIHU] QUÝ PHI BUÔNG XUÔI RỒI (6/11)
Tác giả: Tiêu Bảo Quyển - 销宝卷
Editor: Mèo thích ăn Pate - /ᐠ。ꞈ。ᐟ\
_______________________
6.
Ngày thứ hai, chính thức cử hành đại điển đăng cơ. Phu quân của ta Lưu Thần Lãng, trở thành Hoàng đế thứ tư của triều Đại Vân.
Ta buồn xo ngồi trong cung điện cả ngày. Mãi cho đến đêm khuya, đang chuẩn bị đi ngủ, chợt nghe thái giám hô: “Hoàng thượng giá lâm –”
Đương kim Hoàng đế, dáng vẻ quả nhiên khác bọt hẳn.
Ta khó có thể tưởng tượng được người khoác lên mình bộ long bào sáng loáng trước mắt có thể là cùng một người với thiếu niên mặc y phục bằng vải lanh đầy miếng vá vụn trước đây. Cung nữ nhắc nhở ta quỳ xuống hành lễ, ta cũng không biết nên quỳ thế nào.
Thần Lãng vội vàng nói: “Nàng không cần quỳ trước mặt ta, về sau cũng không cần quỳ. Nàng là nương tử của ta, ta là tướng công của nàng, giữa hai người chúng ta vĩnh viễn sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.”
“Nương tử, ta đã nói chuyện với Thái sư, phải nhanh chóng lập nàng làm Hoàng hậu.” Hắn vô cùng thân thiết lôi kéo ta về phòng ngủ, lại quay đầu trừng mắt với cung nhân, “Các ngươi đừng có đi theo, ta phải ở riêng cùng với nương tử.”
Ta hỏi hắn: “Thái sư có đồng ý không?”
“Đồng ý hay không, không do hắn quyết định. Nàng là thê tử của ta, đây là sự thật không thể chối cãi. Chẳng lẽ trở thành Hoàng đế thì không cần cưới thê?”
Đúng như Thần Lãng dự liệu, Hoắc Thái sư phản đối việc ta trở thành Hoàng hậu.
Lý do là: không vì lý do nào cả.
Mặc cho Thần Lãng có nói có van cầu thế nào, hắn cũng không đồng ý. Tuy rằng Thần Lãng là hoàng đế, nhưng hắn còn chưa tới độ tuổi tự mình chấp chính. Trước mắt, mọi công việc đều là do Thái sư phò trợ, Thái sư nói sao làm vậy, Thần Lãng cũng không có cách nào phản bác.
Hắn chỉ có thể sứt đầu mẻ chán với Thái sư.
Một ngày vào giữa trưa, ta đang ngủ gật thì Hoắc Thái sư đích thân tới gặp ta.
Hắn ngồi lên ghế thái sư, cũng không thèm nhìn ta một cái, cực kì kiêu căng.
Trong thâm tâm hắn, có lẽ ta chỉ là một đứa dân đen không đáng quan tâm.
“Ngươi và Hoàng thượng là phu thê?” Hắn hỏi ta.
“Phải” ta không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh trả lời hắn.
“Có phải là nghe theo lời bảo của phụ mẫu không?”
“Không phải.”
“Có phải do người mai mối nói vậy không?”
“Không phải.”
“Có từng nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kỳ, dùng lục lễ đón dâu?”
*Lễ nạp thái (lễ đặt rượu), Lễ vấn danh (nhà trai sai người làm mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái để xem tuổi), lễ nạp cát (báo cho nhà gái đã bói được quẻ tốt), lễ nạp tệ (nộp sính lễ cho nhà gái), lễ thỉnh kỳ (xin giờ rước dâu), lễ thần nghinh (nhà trai mang lễ đến nhà gái rước dâu)
“Không có.”
“Ồ, vậy thì cọc hôn nhân này không tính, ngươi cùng lắm chỉ có thể làm thiếp, nhiều nhất là tiện thiếp.”
Ta hỏi: “Trong nhà Thái sư có nạp thiếp không?”
Hắn liếc mắt lườm ta một cái, “Đây là chuyện nhà ta.”
“Các nàng chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của ngài, vì ngài sinh con đẻ cái, vì ngài làm lụng vất vả cả đời. Các nàng cũng là người trần bằng xương bằng thịt, vậy mà trong mắt ngài, các nàng cũng chỉ là những kẻ hèn hạ thôi sao?”
Hoắc Thái sư nói: “Đúng vậy, kể cả những đứa trẻ các nàng sinh ra cũng đều rẻ mạt."
Ta gật đầu: "Ta hiểu rồi, là do ta không xứng."
Hoắc Thái sư nói: “Thuở nhỏ ngươi làm bạn với Hoàng thượng, không có công lao cũng có khổ lao, phong làm phi tử, vẫn có thể theo khuôn phép ở lại trong cung.”
Ta nói: “Ta sẽ thuyết phục Hoàng thượng nghe theo sự sắp xếp của ngài về chuyện lập hậu. Đổi lại, mong ngài làm giúp ta hai việc, được chứ?”
“Ngươi nói đi.”
“Thứ nhất, đưa ta rời khỏi cung. Hoàng thượng sẽ không cho phép ta rời đi, ta cần sự trợ giúp của ngài.”
Lúc này, Hoắc Thái sư mới nhìn thẳng về phía ta, hơi kinh ngạc nói: “Ngươi muốn xuất cung?”
Ta nói: “Hoàng thượng yêu ta sâu đậm như vậy, ngài muốn sau này ta tranh giành sủng ái với Hoàng hậu hay sao?”
Hắn giật mình, dường như lại nghĩ tới vết xe đổ của Khương Quý phi.
“Được, ta đồng ý với ngươi. Chuyện thứ hai là gì?”
"Hiện giờ ta vẫn chưa nghĩ ra. Chỉ cần ngài hứa đưa nó cho ta. Yên tâm, đây là thứ ngài có thể làm được."
"Được, ta hứa."
"Thái sư, ngài quả là một người hào sảng. Nếu vậy thì một lời đã định."