Chương 5 - Quý Phi Buông Xuôi Rồi

[ZHIHU] QUÝ PHI BUÔNG XUÔI RỒI (5/11)

Tác giả: Tiêu Bảo Quyển - 销宝卷

Editor: Mèo thích ăn Pate - /ᐠ。ꞈ。ᐟ\

_______________________

5.

Nhoáng cái đã tiến cung được ba ngày, ta cũng chưa từng gặp lại Thần Lãng.

Ta được sắp xếp ở một tòa cung điện xa hoa, có rất nhiều người hầu hạ. Bọn họ đối xử với ta kính cẩn lễ phép, nhưng khi ta hỏi Thần Lãng ở đâu, bọn họ lại vờ như không nghe thấy.

Chỉ có một lần, có một lão cung nữ lén lút nói với ta: “Hoàng Thái tôn điện hạ sắp trở thành Hoàng đế, phu nhân, tương lai người sẽ trở thành Hoàng phi, đừng nóng vội chỉ cần ngồi chờ hưởng phúc là được.

Hoàng phi ư? Không hiểu sao khi nghe thấy từ này, ta lại cảm thấy thật chói tai.

Nếu đặt vào hoàn cảnh gia đình của mấy kẻ có tiền, chẳng phải là làm tiểu thiếp hay sao?

Buổi tối ngày thứ tư, cuối cùng Thần Lãng cũng tới tìm ta.

Thiếu chút nữa ta đã không nhận ra hắn.

Hắn mặc một bộ áo gấm đen tuyền, bên ngoài khoác áo choàng thêu hình rồng, đầu đội kim quan, chân mang ủng đỏ thêu chỉ vàng, có thị vệ và cung nhân vây quay, vừa uy nghiêm lại vừa tôn quý.

Hắn cho mọi người lui xuống, cung điện trống rỗng chỉ còn lại hai chúng ta.

Ta thậm chí còn không dám bước tới gần hắn. Con rồng trên y phục của hắn thật đáng sợ mà.

“Nương tử, nàng giận ta sao?” Hắn chủ động đi tới ôm ta, “Nương tử, nàng đừng nghiêm mặt như vậy, ta sợ.”

Được rồi, cái miệng này, vẫn là Thần Lãng của ta.

Ta nhào vào lồng ngực hắn, nhéo hắn thật mạnh, “Đồ nam nhân thối, ta nhớ chàng muốn c.h.e.t, bốn ngày chàng không tới tìm ta, chàng ngủm ở đâu vậy?”

“Bọn họ bám lấy ta không tha, lúc thì muốn ta bái kiến linh cữu của tiên đế, lúc thì đi tế bái miếu tổ, lúc thì đi gặp mặt các đại thần, bao nhiêu việc phải làm, ta muốn ngủ cũng không ngủ được.”

“Chàng sắp phải làm Hoàng đế ư?” Ta ngẩng đầu lên, lại phát hiện ra cằm hắn đã mọc lún phún râu, thân hình hắn dường như lại cao thêm một chút, hiện tại ta cũng chỉ đứng đến ngực hắn.

Đứa nhỏ xấu xí 7 tuổi từng thấp hơn ta nửa cái đầu, từng cưỡi lên lưng ta làm loạn. Vậy mà khi trưởng thành lại biến thành Hoàng đế ngồi tít ở vị trí trên cao, xa không với tới.

Ta ao ước biết bao đây chỉ là nằm mơ. Sau giấc mơ tỉnh lại, ta vẫn còn cùng hắn nằm trên tấm ván gỗ chật hep trong mái nhà tranh, nương tựa vào nhau, cùng liếc mắt đưa tình.

Hắn không vội trả lời câu hỏi của ta, chỉ kéo ta ngồi xuống giường, ôm lấy ta, “Nương tử, ta sẽ nói cho nàng nghe về thân thế của mình.”

Được rồi, giữ trong lòng nhiều năm như vậy, rốt cuộc hiện tại cũng thẳng thắn nói cho ta mọi chuyện.

Lần đầu nhìn thấy hắn ở bãi tha ma, ta chỉ biết thân thế của hắn chắc chắn không phải kẻ tầm thường, nhưng ta chưa bao giờ hỏi hắn.

“Nương tử, phụ thân ta tên Lưu Nhuận, là con cả của tiên đế, một tuổi đã được phong làm Hoàng Thái tử. Mà ta, Lưu Thần Lãng, là con cả của phụ thân, một tuổi đã được phong làm Hoàng Thái tôn. Cho nên từ nhỏ ta đã định sẵn sẽ trở thành Hoàng đế. Cho đến khi…"

Cho đến khi, tổ phụ của hắn, cũng chính là Võ Tông tiên đế, người vừa mới băng hà cách đây không lâu, càng già càng trở nên hồ đồ, lại đi sủng ái một cung nữ họ Khương, còn phong cung nữ kia làm Quý phi.

Khương Quý phi cũng không thua kém, tiên đế đã 65 tuổi vẫn có thể sinh ra được một Hoàng tử. Tiên đế già rồi mà vẫn có con, cực kì đắc ý, đem mẹ con Khương Quý phi sủng ái tận trời khiến Hoàng hậu và Thái tử đều bị lạnh nhạt.

Dần dần, Hoàng đế suy yếu vì tuổi già, đối với Thái tử còn trẻ trung, khỏe mạnh nổi lên lòng nghi kỵ, cuối cùng nghi ngờ Thái tử có âm mưu muốn soán vị.

Mà Khương Quý phi để được thượng vị, cả ngày đều châm ngòi thổi gió, làm chia rẽ mối quan hệ giữa Thái tử và Võ Tông đế.

Nàng còn sử dụng một độc chiêu — mưu hại Hoàng hậu sử dụng thuật vu cổ để trù Hoàng đế c.h.e.t sớm.

Võ Tông đế không thể kìm nén cơn giận, lệnh cho Hoàng hậu tự s.a.t.

Thái tử vì mẫu hậu mà tranh cãi, càng đẩy mâu thuẫn giữa phụ tử bọn họ trở nên gay gắt, Võ Tông đế quyết định phế truất Thái tử.

Dưới sự phản đối kịch liệt cả quan văn võ trên triều, quyết định hoang đường này không thể thực hiện được. Võ Tông đế thấy vậy liền hạ lệnh đóng cửa Đông cung, toàn bộ người trong nhà Thái tử đều bị nhốt trong Đông cung, chờ đợi xử lý.

Sau một phen bị gây sức ép, Võ Tông đế ngã bệnh.

Quyền lực trên triều chính, tạm thời rơi vào tay ca ca của Khương Quý phi, Khương Mục thượng thư.

Ngay lúc này, những đại thần thân cận của Thái tử trong sáng ngoài tối dần bị loại trừ và thanh trừng sạch sẽ.

Không lâu sau, vào một buổi đêm hanh khô lại nhiều gió, Đông Cung bị cháy.

Rất nhiều người cho đến nay cũng không thể nào quên được cảnh tượng đêm đó. Trong Đông Cung, ánh lửa lan đến tận trời, khói bụi mù mịt bao phủ, tiếng kêu cứu, tiếng gào thét cực kỳ bi thảm. Nhưng cấm vệ quân nghe theo chỉ dụ của Hoàng thượng, cự tuyệt không thả người ra khỏi Đông Cung, cũng không đi vào dập lửa. Mặc cho hơn hai trăm tính mạng ở Đông Cung cùng chôn vùi trong biển lửa.

Thái tử, Thái tử phi cùng hai người con trai và một người con gái không một ai may mắn trốn thoát.

“Thực ra, có một người may mắn trốn thoát, chính là ta.” Thần Lãng nói.

Sân sau của Đông Cung có một lỗ hổng, thân thể nhỏ gầy của hắn vừa vặn chui ra ngoài. Trước kia hắn thường lừa nhũ mẫu chuồn ra ngoài chơi từ chỗ này, lần này lại trở thành lối thoát của hắn.

Sau khi trốn thoát khỏi biển lửa, hắn trèo vào một cỗ xe ngựa vận chuyển thi thể ra ngoài cung, rời khỏi hoàng cung.

Từ nay về sau, sẽ không còn Hoàng thái tôn Lưu Thần Lãng. Tuy rằng khi đó hắn còn nhỏ, nhưng cũng lờ mờ hiểu được, Khương Quý phi không muốn hắn còn sống. Mái nhà Hoàng cung này của hắn, rốt cuộc hắn cũng không thể trở về.

Hắn bị người ta coi như thi thể ném xuống bãi tha ma, điều này giống như một lời tuyên bố rõ ràng: Hoàng thái tôn Lưu Thần Lãng đã c.h.e.t. Dù cho còn sống, cũng không có gì bảo đảm thân phận.

Thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận của hắn chính là tấm kim bài kia — ấn tín mà Võ Tông đế ngự ban cho Hoàng Thái tôn.

Nghe nói, sau khi khỏi bệnh Võ Tông đế trở nên thông suốt. Nghe tin dữ truyền đến từ Đông Cung thì trầm mặc thật lâu. Nhiều năm sau, hắn cũng không lập thêm Hoàng hậu, cũng không lập thêm Thái tử.

Sau này hắn đột ngột băng hà, ngôi vị Hoàng đế không biết nên cho ai kế thừa đã trở thành một vấn đề.

Khương Quý phi muốn đưa con mình lên Hoàng vị, đúng lúc này, Hoắc thái sư lại tìm được Hoàng thái tôn lưu lạc ở dân gian, kiên quyết khẳng định hắn mới là người chính thống thừa kế ngôi vị Hoàng đế.

Nghe vậy, ta thắc mắc: “Làm sao Hoắc thái sư biết chàng còn sống? Hắn làm thế nào tìm được chàng?”

Thần Lãng nhìn ta, không nói lời nào.

Ta giống như đoán ra điều gì.

“Năm ấy, chàng lén trộm viên dạ minh châu của Thái sư, thì ra là?”

Thì ra, hắn không đi trộm viên dạ minh châu, mà là đi cầu cứu Thái sư.

Thần Lãng thẹn thùng, “Nương tử, nàng thật thông minh…”

Thần Lãng nói cho ta biết, thuở niên thiếu hắn thường tới nhà Thái sư chơi đùa nên có thể coi là quen biết. Đêm đó hắn lá gan lớn, đi tìm Thái sư nhận người. Thái sư gặp lại, nhìn thấy Thái tôn vẫn còn sống, cùng hắn ôm nhau khóc rống.

Nhưng mà, quyền thế của Khương Quý phi như mặt trời ban trưa, thái độ của Võ Tông đế cũng giữ kín như bưng. Thái sư yêu cầu Thần Lãng ẩn núp chờ đợi, tuyệt đối không được phép lộ mặt sớm.

Mấy ngày sau khi Võ Tông đế băng hà, trải qua tranh đấu kịch liệt, phe phái của Thái sư giành thắng lợi. Khương Quý phi bị buộc phải tuẫn táng theo Võ Tông đế, con của nàng cũng bị lưu đày sang nước phiên bang.

Hoàng Thái tôn ẩn núp nhiều năm, cuối cùng cũng lấy lại được ngôi vị Hoàng đế vốn thuộc về hắn.

Nghe xong chuyện xưa của Thần Lãng, trong lòng ta nổi lên một cảm giác không nói lên lời. Căn bản là do ta quá ngây thơ, ta còn cho rằng mấy năm này chỉ có ta và hắn cùng nhau gắn bó, hóa ra phía sau còn có Hoắc Thái sư âm thầm bảo hộ.

Ta nghĩ là mình đang sống một cuộc đời bình dị cùng hắn nhưng đối với hắn chỉ là đang nếm mật nằm gai*. Thì ra trong lòng hắn Hoàng cung mới chính là mái nhà thật sự, còn mái nhà tranh kia cũng không tính là gì.

*nếm mật nằm gai là câu thành ngữ chỉ con người phải chịu đựng gian truân vất vả

Lần đầu tiên trong đời, ta có một cái nhìn khác về hắn.

Ngày mai sẽ là ngày hắn đăng cơ. Ta cũng không thể hiểu được, điều này đối với ta có ý nghĩa gì.

“Nương tử, vì sao nàng phải đăm chiêu ủ dột như vậy?” Thần Lãng nhìn ra sắc mặt ta không tốt, “Nàng nên vui mừng mới phải, ta là Hoàng đế, nàng chính là Hoàng hậu, đúng như ta đã hứa với nàng, sẽ biến nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian này.”

"Ồ, phải không? Ta có thể làm Hoàng hậu sao?"

"Đương nhiên!"

"Vậy chàng sẽ phải nạp phi tử sao?"

“Đương nhiên là không rồi! Dù ta là Hoàng đế cũng chỉ như bao người bình thường khác, ta đều chỉ yêu một mình nương tử.”

Ta cong cong khóe miệng, tựa vào lồng ngực hắn.