Chương 7 - Quý Phi Buông Xuôi Rồi
[ZHIHU] QUÝ PHI BUÔNG XUÔI RỒI (7/11)
Tác giả: Tiêu Bảo Quyển - 销宝卷
Editor: Mèo thích ăn Pate - /ᐠ。ꞈ。ᐟ\
_______________________
7.
Buổi tối hôm đó, vừa nghe tin ta muốn từ bỏ hậu vị Thần Lãng liền nổi trận lôi đình.
“Nương tử, chúng ta không thể thỏa hiệp với hắn, ta sẽ đấu tranh vì nàng, nàng phải tin tưởng ta!”
Nhưng mà ta không muốn tranh giành, ta chỉ muốn bình yên mà thôi.
Ta dỗ dành hắn một chút không cho hắn nóng giận, phân tích mặt lợi mặt hại thật cặn kẽ cho hắn nghe.
“Thứ nhất, không có sự trợ giúp của Thái sư, chàng cũng không đảm đương nổi vị trí Hoàng đế. Ân tình của hắn đối với chàng cao như núi, vì vậy lúc này chàng nên báo đáp ân nghĩa chứ không phải đối chọi cùng hắn.
Thứ hai, chàng còn chưa tự mình chấp chính, triều đình hung hiểm, biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào vị trí của chàng, đường đi của chàng còn cần đến sự phò trợ của Thái sư. Hiện tại, chàng vừa mới đăng cơ, ngay sau đó lại đối chọi với hắn chỉ vì chuyện tình cảm, về sau hắn còn có thể tận lòng giúp đỡ chàng hay không?
Thứ ba, quyền thế của Thái sư to lớn, chỉ sợ là còn vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Thế lực của Khương quý phi cũng không đấu lại được hắn, hắn có thể lập chàng, cũng có thể phế chàng. Nếu chàng chọc giận hắn, liệu chúng ta còn giữ nổi mạng không…….”
Sau khi Thần Lãng nghe xong lời ta nói, hắn yên lặng một lúc lâu, hốc mắt đột nhiên ửng đỏ.
“Nương tử… Ta không muốn phong nữ nhân khác làm Hoàng hậu.”
Ta cũng rơi lệ: “Ta cũng không muốn chàng lấy người khác đâu! Dù lòng ta đau như cắt nhưng đây là điều không thể tránh khỏi.”
Chúng ta ôm nhau gào khóc, rồi hôn nhau, như muốn đem thân thể của đối phương hòa vào trong xương tủy, vĩnh viễn không tách rời.
Lúc sau hắn thật sự mệt mỏi và rầu rĩ, đã vài ngày không được ngủ ngon giấc, thật sự không chống đỡ được tiếp.
Trước khi ngủ, hắn lẩm bẩm nói: “Nương tử, ta không muốn phụ nàng, thật sự không muốn một chút nào…”
Ta nghĩ thầm, Thần Lãng, từ khi chàng lén tới nhận mặt Thái sư, từ khi chàng theo hắn hồi cung, từ khi chàng bước lên ngôi vị hoàng đế, chàng nên dự trước rằng chúng ta sẽ có ngày này.
Ngày hôm sau, khi Thần Lãng tỉnh lại, ta đã không còn bầu bạn bên gối của hắn nữa. Ta ngồi lên xe ngựa mà Thái sư sắp xếp, ra khỏi hoàng cung, rời đến thành Bắc.
Tôi thừa nhận mình lười biếng, ta không có tinh thần chiến đấu. Ta đã quen với việc tự do tự tại, ta không muốn đấu đá, không muốn tranh giành mà chỉ muốn một cuộc sống bình bình, phẳng lặng.
Ta trở lại mái nhà tranh trước đây, cả ngày bận bịu thu dọn, chỉnh trang lại một lượt. Từ nay về sau nơi này chính là nhà của ta.
Đêm đó, Thần Lãng bất ngờ tìm tới. Hắn không mang theo người hầu, mặc thường phục cưỡi ngựa, đầu đầy mồ hôi.
“Quả nhiên là nàng ở đây!” Hắn vô cùng tức giận, “Vì sao nàng lại chạy đi? Nàng không cần ta nữa sao?”
“Không phải không cần chàng nữa, chỉ là ta không muốn ở lại Hoàng cung, ta có thể quay về mái nhà ban đầu của mình được không?”
“Vậy còn gì là một đôi ngưu lang chức nữ nữa? Ta không đồng ý!"
“Vậy chàng có thể dọn về đây sống.”
“Nàng…” Thần Lãng im lặng.
Hắn ôm chầm lấy ta, bắt đầu chơi xấu: “Nương tử, nàng trở về cùng ta có được không. Cho dù nàng không đảm đương nổi vị trí Hoàng hậu, nàng còn có thể làm Quý phi. Ta sẽ chỉ sủng ái nàng, cả đời sẽ chỉ sủng ái một mình nàng.”
Ta lạnh lùng đẩy hắn ra: “Ta không muốn làm Khương Quý phi, chàng cũng không phải Võ Tông đế.”
Thần Lãng sửng sốt, trong mắt nổi lên một trận chua sót.
“Không sao cả, đừng buồn.” Ta an ủi hắn, “Ta vẫn là nương tử của chàng, chàng vẫn là tướng công của ta. Nếu chàng rảnh rỗi, bất cứ lúc nào cũng có thể về thăm ta. Nếu chàng sợ ta bị nam tử khác dụ dỗ thì có thể phái binh lính canh ta, như vậy hẳn là có thể yên tâm rồi?”
Hắn bị ta trêu trọc mà dở khóc dở cười. “Nương tử của ta sẽ không bị nam tử khác dụ dỗ, nương tử của ta mãi mãi chỉ yêu mình ta.”
Lời này của hắn giống như một đứa trẻ đang giận dỗi. Lúc này ta mới nhận ra, tuy rằng hắn cao lớn, địa vị cũng là kẻ đứng đầu thiên hạ nhưng hắn vẫn chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi.
“Vậy, nương tử, chúng ta vẫn là một đôi ngưu lang chức nữ phải không? Đến khi nào nàng mới có thể quay về với ta?”
Ta không trả lời câu hỏi của hắn, mà dùng tay ôm lấy mặt hắn, tha thiết nói: “Thần Lãng, ta mong chàng lớn lên thật nhanh, mong chàng có thể tự mình chấp chính, mong chàng không phải lệ thuộc vào ai. Ta sẽ chờ đến khi chàng không cần bất kỳ một ai giúp đỡ mà có thể dựa vào chính năng lực của mình để cai trị thiên hạ.”
“Được, nương tử, nàng chờ ta lớn lên.”
Đêm đó, chúng ta cùng nhau ôm ấp trên mấy tấm ván gỗ chật hẹp trên giường ngủ thật ngon. Ngày hôm sau, Thần Lãng nói, nhiều ngày ở trong cung rồi đều khó ngủ, vẫn là trở về chỗ này ngủ ngon hơn.
Ta cũng có cảm giác giống hắn.
Nhưng mà hắn bắt buộc phải rời đi, không thể giống như trước đây cùng ta vượt qua buổi sáng, giữa trưa, buổi chiều hay cả ngày được nữa.
Hắn dán lấy ta không rời, cuối cùng bị ta đạp cho một phát mới chịu rời đi. Sau khi hắn đi, mái nhà tranh nhỏ bé này dường như trở nên thật trống vắng, lòng ta cũng trở nên trống rỗng. Nhưng từ nay về sau, ta phải tập làm quen với những ngày tháng không có hắn, hắn cũng phải quen với những ngày tháng không có ta bên cạnh.
Những ngày sau đó cũng không có cảm giác cô độc hay khó khăn như ta tưởng tượng. Thần Lãng thường xuyên chuồn ra ngoài cung tới gặp ta. Vì hắn chưa thể tự mình chấp chính nên việc triều chính thường do các đại thần và Hoắc thái sư đứng đầu phê duyệt. Hắn vui vẻ rảnh rỗi nên thường xuyên chạy tới tìm ta.
Đại khái Hoắc Thái sư cũng biết chuyện này nhưng hắn cũng không can thiệp.
Có một ngày, Thần Lãng đen mặt tới tìm ta. Ta hỏi hắn là ai đã khiến hắn tức giận như vậy, hắn trầm mặc nửa ngày, nói với ta: “Hoắc Thái sư nói ta nên lập Hoàng hậu.”
“Ồ.” Ta đã biết sớm hay muộn sẽ có ngày này, trong lòng dù khó chịu muốn c.h.e.t nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, “Hoàng hậu là ai vậy?”
“Đích nữ của Hoắc Thái sư, Hoắc Tử Dương.”
Haha, quả nhiên là vậy. Ta đã dự đoán từ trước, Hoắc Thái sư từ lâu đã muốn sắp xếp hậu vị cho nữ tử của Hoắc gia.
“Nàng ta là người như thế nào, chàng đã từng gặp qua chưa?”
Thần Lãng đáp: “Kỳ thật ta và nàng quen nhau từ khi còn nhỏ. Lúc chúng ta tầm năm sáu tuổi, nàng đã từng vào cung chơi với ta, cho nên ta không ghét nàng… Nhưng ta cũng sẽ không thích nàng ta vì trong lòng ta đã có nàng rồi.”
Ta thầm nghĩ, này, hóa ra hai người các ngươi đã thông đồng với nhau khi mới năm sáu tuổi rồi.
Thần Lãng giống như hiểu ta đang suy nghĩ điều gì, trừng mắt liếc nhìn ta.
Ta cười nói: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận. Thà lấy một nữ tử mình quen biết còn hơn lấy một người xa lạ chưa từng gặp mặt. Dù sao, việc lập Hoàng hậu chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, điều đó cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta."
Ta khuyên bảo hắn nửa ngày, Thần Lãng mới nuốt trôi.
Hôm nay là ngày lành tháng tốt, Đế hậu cử hành đại hôn.
Quỳ thủy của ta đến, ta đau đớn nằm lăn lộn trên giường. Trước kia, Thần Lãng sẽ dùng bàn tay vừa to vừa ấm của hắn làm ấm bụng cho ta, rót cho ta cốc nước nóng, giúp ta giặt sạch quần áo bẩn. Buổi tối bất luận thế nào cũng sẽ ôm ta ngủ.
Mà tối nay, hắn sẽ ôm một nữ nhân khác cùng ngủ.
Ta đau đến mức thức trắng đêm không ngủ, đau đến mức nước mắt chảy không ngừng, tại sao lại đau đớn như vậy, chỉ là đến quỳ thủy thôi mà.
Ngày hôm sau, ta ngủ thiếp đi sau cơn đau. Ngủ mê man cả một ngày.
Buổi tối, Thần Lãng lại đến.
“Nương tử, nàng không sao chứ?” Hắn nhìn thấy vẻ mặt ta xanh xao, thoi thóp nằm trên giường, sợ tới mức thanh âm như muốn phát điên.
“Nương tử, nàng đừng nghĩ quẩn trong lòng, nương tử đừng bỏ ta lại một mình.”
Ta khoát tay, yếu ớt nói: “Ta không sao cả, làm ơn đấy, đừng có mà trù ta c.h.e.t.”
Hắn tiến tới muốn ôm ta, ta theo bản năng né tránh.
Hắn sửng sốt, lúng ta lúng túng nói: “Nương tử, nàng, có phải nàng ghét bỏ ta đúng không? Nàng chê ta đụng chạm vào nữ nhân khác nên trở nên ô uế, cho nên nàng không muốn cho ta chạm vào nàng nữa."
Tôi suy nghĩ về điều đó, hình như cũng hợp lý đấy.
Hắn nói: “Nương tử, ta thề với trời. Tối hôm qua một ngón tay của ta cũng chưa từng chạm vào nàng ta!”
Ta suýt nữa thì tin hắn.
"Thật đấy nương tử! Nàng nói ta là thiếu niên sung sức, nhưng khi đối mặt với nàng ta, tôi không hề nổi lên ham muốn nào cả, nên là… ta không được đó…”
Ta: “???”
“Nương tử, thôi xong thật rồi, chỉ đối với nàng ta mới có cảm giác… Nàng đừng bỏ ta mà.” Hắn giở trò vô lại, ép ta phải lui vào trong, cuối cùng mới nằm xuống bên cạnh ta.
Buổi tối, hắn thành thật ôm ta, dùng bàn tay to lớn làm ấm bụng cho ta. Ngày hôm sau mới cẩn thận rời đi.
Ngày tháng cứ trôi qua như thế, những ngày buồn tẻ đan xen cùng những ngày hân hoan. Ta và Thần Lãng vẫn giống như trước, sự tồn tại của Hoàng hậu đối với chúng ta mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, nàng chỉ là một vật trang trí mà thôi.
Lại qua mấy tháng, hôm nay là ngày 28 tháng 4, là tiết tiểu mãn, cũng là ngày sinh nhật của ta.
Đêm hôm trước, Thần Lãng đã hứa sẽ đón sinh nhật cùng ta. Ta bận rộn cả một ngày, tự tay chuẩn bị một bàn đồ ăn chờ hắn trở về.
Chờ qua chờ lại, đồ ăn đều đã nguội lạnh. Trời đã vào khuya, hắn vẫn chưa đến.
Ngày hôm sau, hắn cũng không tới.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư…
Qua hơn nửa tháng, vẫn chưa thấy hắn xuất hiện.
Ta vô cùng lo lắng, không biết hắn đã xảy ra chuyện gì. Bị bệnh? Bị phế bỏ? Hay bị ám s.á.t?
Đúng lúc ta sắp không thể ngồi yên nổi nữa, định lấy hết can đảm xông vào hoàng cung thì hắn lại đến.
Nhìn thấy hắn vẫn còn khỏe mạnh, cuối cùng ta cũng yên tâm trở lại.
Nhưng lại cảm thấy hắn thật kỳ lạ.
Trước kia, mỗi khi đến hắn đều bám dính lấy ta, ôm ta rồi liên tục gặm nhấm ta.
Lần này hắn vô cùng giữ khuôn phép, im lặng ngồi trên ghế, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào ta.
Ta loáng thoáng đoán được điều gì đó. Người phu quân mà ta nuôi từ nhỏ đến lớn, ta hiểu rõ hắn.
Ta quát văng cả nước miếng, “Nói đi, có phải chàng lại làm chuyện gì có lỗi với ta phải không?”
Hắn giật mình, “Nàng biết cả rồi sao?
Ta giả vờ thâm trầm.
Hắn luống cuống, “Nương tử, ta không biết sinh nhật của nàng và Hoàng hậu lại cùng một ngày. Ngày đó trong cung tổ chức yến tiệc, Thái sư và những người khác đều có mặt ở đó, ta không thể rời đi. Sau đó, ta không hiểu sao mình lại say khướt, trong ly rượu ta uống hẳn là có vấn đề. Ta cảm thấy cơ thể quá nóng, cả người có cảm giác khó chịu, Hoàng hậu đã đỡ ta về phòng ngủ. Đến khi tỉnh lại, ta liền phát hiện ra, ta và nàng đã…”
Được rồi, ít ra hắn còn thành thật khai báo.
Ta vậy mà cũng không nảy sinh quá nhiều cảm giác khó chịu. Có thể là vì ta đã chuẩn bị tâm lý vô số lần, hiểu rằng chuyện này sớm hay muộn rồi cũng sẽ xảy ra.
Hoàng đế không chịu viên phòng với Hoàng hậu, điều này sao có thể xảy ra được?
Hơn nữa, sau này hắn sẽ có thêm những phi tần khác. Khi trưởng thành, hắn sẽ dần nhận ra rằng, là một người nam nhân, đặc biệt là một người nam nhân nắm trong tay quyền lực, căn bản không thể một đời một kiếp đôi người.
Từ xưa đến nay, hầu như không có ngoại lệ.
“Vì vậy mà chàng mới không tới gặp ta sao? Làm ta lo lắng muốn c.h.e.t."
“Ta không còn mặt mũi gặp nàng nữa đó, nương tử à… Hơn nửa tháng nay, ta đều suy nghĩ làm thế nào để nói với nàng…”
Ta nói: “Vậy chàng nói cho ta nghe xem, Hoàng hậu là người thế nào? Ta rất tò mò nha.”
“Nàng ta… Ta nên nói như nào cho phải nhỉ.” Hắn xoắn xuýt, “Không biết có phải trùng hợp hay không, cảm giác hai nàng có chút tương đồng.”
“Ồ? Ví dụ như?”
“Hai nàng sinh nhật cùng một ngày, hơn nữa bộ dạng của hai người còn giống nhau tới ba phần… Nương tử, nàng đừng nóng giận, có thể là vì ta rất nhớ nàng, nên nhìn ai cũng thấy giống nàng…”
Ta gật đầu: “Gần đây ta cũng vậy, nhìn ai cũng thấy giống chàng.”
Hắn bối rối trong giây lát, đôi mắt đột nhiên trợn tròn, “Nàng nhìn dã nam nhân nào rồi?”
Ta cũng bắt chước hắn trợn tròn mắt lên, “Không phải người trước mắt này đâu nha!”
Hắn xông tới: “Ta không phải dã nam nhân nào hết, ta là tướng công của nàng!”