Chương 2 - QUÝ NỮ VS NỮ XUYÊN KHÔNG
4. Từ sau một roi kia, Hà Linh không đến tìm ta nữa, nhưng danh tiếng của nàng ta thì càng ngày càng tăng, đến mức đã truyền tới tai vị trong Kim Loan điện kia. Ta đi xe ngựa vào trong thành để tham gia bách hoa yến của Hoàng hậu. Dọc theo đường đi có rất nhiều nhà cửa hoang tàn, người già trẻ nhỏ cuộn tròn ven đường, bị đói đến mức gầy như củi khô. Có đứa trẻ sơ sinh đang được mẫu thân ôm trong ngực bị đói đến mức khóc không ra tiếng.
Bọn họ thấy xe ngựa của quý nhân tới thì vội bò đến, quỳ lạy dập đầu cầu xin chút lương thực. Nhưng tất cả xe ngựa đều vội vã đi tham dự bách hoa yến, không có một chiếc xe nào dừng lại vì bọn họ.
Tiếng nhạc truyền ra từ trong thành, có thể tưởng tượng ra cảnh ca múa trong kia xa hoa lãng phí đến mức nào. Hoàng thân quốc thích và quan lại toàn triều thì lo hưởng thụ, chẳng hề mảy may cảnh nước sôi lửa bỏng ngoài thành, xác người ch.ết đói khắp nơi. Cách một bức tường mà khung cảnh thật tương phản biết bao nhiêu.
Ta móc ra một cái túi đưa cho Xuân Lê: “Xuân Lê, đưa đi phân phát đi.”
Một người đồ tể dập đầu cầu xin chút thức ăn cho tiểu muội còn nhỏ. Có lẽ hắn đã đi theo cầu xin đã lâu, máu tươi đầm đìa trên trán, gần như tuyệt vọng đến nơi.
Lúc này, cuối cùng cũng có một chiếc xe ngựa dừng lại. Một vị thị nữ bước ra rồi mở ra một chiếc túi chứa điểm tâm, hương thơm tỏa ra khắp nơi.
Người đồ tể kia được phát một khối bánh điểm tâm hoa đào, hắn vội gắt gao túm chặt lấy.
Mành xe ngựa khẽ bị thổi tung, để lộ ra hình dáng người bên trong, tóc đen như thác nước, da trắng như tuyết, trong sáng như ánh trăng trên cao không với tới được. Người đồ tể yên lặng cúi đầu lạy theo chiếc xe ngựa dần đi xa.
Hà Linh cũng tới bách hoa yến. Theo sau nàng ta là ngũ hoàng tử, tam hoàng tử, một kẻ âm trầm, một kẻ phong lưu nhưng cả hai đều không rời một bước, rất giống hộ vệ đi theo Hà Linh.
Nàng ta so với khi mới gặp không giống nhau nữa. Khi mới gặp, nàng ta chỉ là một bé gái mồ côi đáng thương mà hiện tại còn sánh ngang với hoàng thân quốc thích. Ta nhìn thấy bàn tay giấu trong tay áo của Hoàng hậu nắm chặt, tuy Thái tử phi đang cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, còn ngũ hoàng tử phi thì đang nắm chặt khăn thêu trong tay.
Các nàng ấy đều đang tức giận. Con trai các nàng, phu quân của các nàng giờ lại chạy theo một kẻ không rõ thân thế còn dây dưa không rõ với các loại nam nhân. Trung thành đến mức giống như chó theo đuôi vậy.
Hà Linh ngẩng đầu nhìn bọn họ. Khi chạm mắt với ta, ác ý nhìn ta cười. Ta cũng đáp lại nàng ta một nụ cười.
Ta biết nàng ta đang không chỉ muốn báo thù một roi kia mà còn muốn cướp lại Ám Thất.
Quả nhiên, khi ta đến bên hồ Thái Dịch, nàng ta liền đi theo.
Ta cùng nàng ta nhìn hoa sen khô héo ở giữa hồ. Mùa hoa đã hết, sự khô héo từ gốc rễ đến toàn thân hoa, cũng giống như sự lung lay chờ sụp đổ của vương triều này.
Hà Linh đứng bên bờ, nàng ta đỏ mắt nhìn ta: “Trả Ám Thất lại cho ta. Tiện nhân, tiện nhân, chỉ là một sản vật thời phong kiến, dựa vào đâu mà dám tranh đàn ông với ta?”
Ta không trả lời nàng, cúi đầu xem ngón tay xinh đẹp mới được sơn.
Ta đang nghĩ đến chuyện hôm qua ta còn dùng chính những móng tay này tạo ra những dấu vết trên lưng Ám Thất. Hắn nảy sinh ác độc mà đâm (úi, ngại:0), ta thuận thế cắn khóe môi hắn.
Ta nhướn mày nhìn nàng ta lùi lại rồi nhảy vào hồ Thái Dịch sau đó lớn tiếng kêu cứu. Kỹ thuật diễn cao siêu như vậy, nàng ta không tranh cái chức quý phi quả là đáng tiếc.
Ngũ hoàng tử quả là đầu tàu gương mẫu, là người đầu tiên nhảy vào hồ cứu Hà Linh lên. Nàng ta thoi thóp dựa vào lòng ngũ hoàng tử, trông rất đáng thương. Ngũ hoàng tử ôm nàng ta, an ủi nàng ta. Ngũ hoàng tử phi từ xa nhìn lại, mặt như tro tàn.
“Không nên trách tỷ tỷ, là do đoạt lấy danh hiệu tài nữ của tỷ ấy. Nếu không có ta thì Thẩm tỷ tỷ vẫn là đệ nhất tài nữ. Nàng chán ghét ta cũng là hợp lý.” Nàng ta khóc thút thít, chọc mọi nam nhân đau lòng.
Ngũ hoàng tử ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ta rồi nhìn Hà Linh: “Thẩm Thanh Ninh, ngươi phải xin lỗi Hà Linh.”
Thái tử cũng đã tới, hắn phủ thêm áo cho Hà Linh rồi quay đầu nhìn ta: “Thẩm tiểu thư, xin lỗi đi.”
Ta không để ý nghịch vòng tay bạc, hỏi bọn họ: “Các ngươi cho là ta đẩy?”
Không ai hé răng, hiện trường an tĩnh. Ta cười rộ lên, ôm bụng cười đến không ngừng được, sau đó tiến lên hai bước, rút roi ra, giơ chân đá Hà Linh đang nằm trong ngực ngũ hoàng tử ra.
Roi quất lên lưng nàng ta, ngay lập tức nàng ta hét lên một tiếng thảm thiết. Ta nói với bọn họ: “Nhìn đi, ta hại người thì nàng ta ch.ết lâu rồi.”
Hà Linh ngã trên mặt đất, nằm rên rỉ.
Ngũ hoàng tử xông lên ôm nàng ta, trong miệng liên tục nói “Hà Linh không có việc gì”. Hắn quá kích động nên cũng không chú ý tới ngũ hoàng tử phi.
Hắn xô ngã nàng ấy khiến đầu gối nàng ấy bị thương. Nhưng hắn cũng chỉ thoáng liếc nhìn rồi vội vàng ôm Hà Linh đi tìm đại phu.
Thái tử âm lãnh nhìn ta một lúc: “Trước kia cô cũng không biết đích nữ Thẩm gia lại điên như vậy.”
Ta nhoẻn miệng cười: “Điện hạ quá khen.”
Bách hoa yến này thất bại toàn tập. Ngũ hoàng tử ôm bé gái mồ côi vào tẩm điện bỏ lại thê tử cưới hỏi đàng hoàng của mình. Mà thái tử thân là trữ quân cũng chẳng màng phong độ mà đi theo đệ đệ mình vọt vào tẩm điện.
Tất cả những điều này cũng chỉ vì một kẻ mồ côi Hà Linh chui ra từ ổ cướp. Nàng ta không nơi nương tựa, nhưng lại khiến ba vị hoàng tử phát cuồng vì nàng ta.
5. Khi kinh thành bắt đầu lan truyền thoại bản thì ta đang ở trong phòng thêu hoa. Lúc đầu ta thêu một con phượng hoàng, nhưng sau nghĩ lại lại đổi thành một con chân long.
Ám Thất nhấp miệng, môi mím thành đường thẳng.
Ta rút một quyển thoại bản gần nhất đưa cho hắn xem. Thoại bản viết về một bé gái mồ côi không nơi nương tựa vô tình cuốn vào hoàng thất rồi xảy ra yêu hận tình thù với ba vị hoàng tử, võ lâm minh chủ, trạng nguyên và cả vô số nam nhân khác nữa.
Trang đầu tiên còn có lời dẫn: “Hắn, hắn, bọn hắn đều vì nàng mà điên đảo thần hồn. Cuộc sống nhiều sóng gió, nàng vô tình bị cuốn vào rồi trở thành hồng nhan họa thủy. Loạn thế xảy ra, ai mới là chân ái đời nàng…”
Ta nhịn không được bật cười, thật sự rất tài tình.
Trong kinh thành này đúng là có một vị trạng nguyên. Nghe nói vị trạng nguyên này mặt như ngọc, dáng người như trúc, cả người có hơi thở như tắm mình trong gió xuân. Trước đó vài ngày, vị trạng nguyên này cũng đi lại rất gần gũi với Hà Linh.
Hà Linh thường mang theo ít thơ từ nàng ta viết đi tìm hắn. Mà trạng nguyên lang cũng rất thưởng thức nàng ta, thậm chí còn ngâm thơ suốt đêm với nàng ta. Nhưng Hà Linh chắc cũng không ngờ được vị trạng nguyên này đã được người khác nhìn trúng.
Gia Nhạc công chúa, con gái út của hoàng thượng, là công chúa được sủng ái nhất. Mà người nàng ấy nhìn trúng vừa hay là vị trạng nguyên này. Hơn nữa, Hà Linh còn chơi đùa với ba vị hoàng huynh của nàng ấy, công chúa nhất định sẽ ra tay.
Linh tính của ta rất chuẩn. Nhưng vị công chúa Gia Nhạc này còn điên hơn ta. Nàng ấy đọc sách của vua, học sách của vua. Nếu không phải thân phận nữ tử thì ta cảm thấy nàng ấy hợp với vị trí thái tử hơn kẻ đang ngồi ở đó.
“Thẩm tiểu thư, Ám Thất còn có việc.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn hơi híp mắt, thật đúng là vẻ ngoài trời ban.
Ám vệ, nghe tên đoán nghĩa, sinh ra trong bóng tối, làm bạn với bóng tối, ch.ết trong bóng tối.
Ta chạm vào đai lưng hắn: “Sao lại xưng hô xa lạ thế?”
Hắn bắt được tay của ta, nhắm mắt, khẽ gọi hai tiếng: “Ninh Ninh.”
Ta biết Gia Nhạc công chúa sẽ tìm đến ta, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Khi ta vào nội điện, nàng ấy đang chơi cờ, thế cờ khó giải.
“Ván cờ không giải được, thật khó hiểu.” Nàng ấy lật đổ bàn cờ, quân cờ văng khắp nơi.
Ta hành lễ với nàng: “Xin cẩn thận lắng nghe.”
Nàng nhìn ta cười: “Hồn dị thế (ý là linh hồn từ thế giới khác, chỉ bà Hà Linh á).”
Tối đó, trong màn trướng lụa đỏ, hơi thở Ám Thất hơi trầm. Ta nhìn ánh mắt thanh lãnh của hắn tràn nhiễm dục vọng, nhìn hắn đau đớn giãy dụa trong bể tình, hỏi hắn: “Ngươi muốn đi biên thành không?”
Hắn nhìn ta, nói: “Không muốn.”
Ta ôm chặt eo hắn: “Được, không muốn thì không đi.”
Gần đây trong thành xảy ra chuyện lớn. Gia Nhạc công chúa đứng trên tửu lâu dùng cung tiễn bắn rơi trâm cài của Hà Linh khiến nàng ta sợ hãi ngã ngồi trên đất không nhúc nhích nổi.
Mà vị trạng nguyên kia khi nghe chuyện này thì chạy vọt vào tẩm điện của công chúa nhưng cuối cùng lại bị người ta nâng ra ngoài. Lúc xảy ra chuyện này, ta đang ở đối diện tửu lâu đó. Ta nhìn thấy Gia Nhạc kéo cung, bắn tên, làn váy đỏ theo gió bay lên, nàng cười rất rực rỡ.
Ta nhấp một ngụm trà, nhìn người trong góc. Hắn mặc hắc y đứng trong góc tối, nếu không nhìn kỹ có lẽ không nhận ra nơi đó có người.
Ta vẫy tay với hắn: “Ám Thất, lại đây.”
Ta đè hắn bên cửa sổ, từ góc độ của hắn vừa hay nhìn thấy Hà Linh tóc tai tán loạn khóc trên phố. Bên người nàng ta lại có một thư sinh mới chưa xuất hiện bao giờ.
Ta hôn đôi môi lạnh lẽo của hắn, sờ eo hắn, cởi từng lớp quần áo của hắn. Ta ghé mặt gần cổ hắn, khẽ thổi hơi bên tai hắn: “Người trong lòng ngươi ở dưới kia, muốn đi cứu nàng ta không?”
Ám Thất giữ chặt đai lưng, kháng cự: “Thẩm tiểu thư, ở đây không được.”
Ta cắn hắn, hắn thở hổn hển: “Ninh Ninh, không được, ít nhất… phải ở trong phòng.”
Cuối cùng ta vẫn buông tha hắn vì Gia Nhạc đã phái người tới mời ta. Ta vừa vào, nàng ấy đã mở miệng: “Ban ngày tuyên dâm không phải chuyện tốt đâu.”
Ta lắc đầu: “Nhìn thấy tâm can, khó lòng kiềm chế.”
Nàng ý bảo ta ngồi xuống: “Người nhìn những khuôn mặt kia là thế nào?”
6. Ta nhìn theo hướng nàng chỉ, nhìn thấy một phụ nhân tiều tụy, tập tễnh bước đi, thấy cửa gỗ lung lay sắp đổ, thấy người bán rong hoảng sợ, thấy kẻ phú thương mặc áo vàng đeo bạc đi ra từ nội thành, đá lăn bát gỗ của một người ăn xin ven đường.
Ta quay đầu: “Người không ra người, là loạn thế.”
“Thẩm tiểu thư.” Nàng đột ngột gọi ta.
Ta nhìn nàng, đôi mắt nàng ấy sáng đến kinh người. Nàng hỏi ta: “Ta làm thái tử, có đúng quy cách không?”
Ta nhìn nàng, cười nói: “Vị thái tử kia là ca ca ruột của ngươi, nhưng chỉ vì một nữ nhân mà thần hồn điên đảo. Cho nên Gia Nhạc công chúa, ngươi muốn lật đổ vương triều này sao? Gia Nhạc, đừng làm ta thất vọng.”
Sự việc đệ nhất tài nữ bị Gia Nhạc công chúa dọa sợ tới mức tè ra quần nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Nghe nói sau khi Hà Linh biết chuyện này đã thét chói tai, đập vỡ hết đồ vật, kể cả là một khối ngọc bội được ngũ hoàng tử tặng cho làm vật đính ước.
Đây là ngọc bội do ân nhân đưa hắn. Trước khi về cung, ngũ hoàng tử từng sống như dân thường, bởi vì mẫu thân của hắn là một người giặt quần áo ven sông.
Khi bệ hạ tuần du gặp phải vị nữ tử mỹ lệ ca hát ven sông đó đã có một đêm xuân rồi có ngũ hoàng tử. Nhưng bệ hạ nhiều nợ phong lưu như vậy, mỗi một nơi đi qua đều có nữ nhân say mê, làm sao có thể nhớ kỹ tình duyên với nữ tử giặt quần áo hôm nào. Vì thế nên ngũ hoàng tử đã lớn lên trong xóm nghèo đó.
Sau này, nạn đói xảy ra, có một vị quý nữ đi qua nơi này. Nàng ấy để lại mấy khối bánh và một túi bánh bao lớn, nhờ vậy mà vị hoàng tử này còn sống được đến nay.
Ta lại nhìn sơn móng tay đỏ rực như hoa bỉ ngạn nở rộ. Ta đặt tay lên ngực Ám Thất, màu đen và đỏ ở cạnh nhau, cực kỳ đối lập.
“Ngươi nói xem, nếu hắn biết ân nhân của hắn là người khác, hắn có nổi điên không?”
Vị hoàng tử phi bị hắn xô đẩy đến bị thương kia, nàng ấy có hối hận không khi đã cứu một kẻ như vậy?
“Thuộc hạ không biết.” Ám Thất lạnh mặt trả lời ta.
Ta nhíu mày: “Được rồi, ngươi lại làm sao thế?”
Hắn vô biểu tình nhìn chằm chằm ta rồi cúi đầu.
Ta đặt ngón tay lên ngực hắn, nhẹ nhàng kéo áo, để lộ lồng ngực xinh đẹp kia: “Bởi vì ta bức bách ngươi ở bên ngoài sao?”
Ta nghi hoặc nhìn hắn, hắn không đáp. Hóa ra là đúng rồi.
Ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng hắn: “Chuyện này là ta không đúng, nhưng mà cuối cùng vẫn không thành mà, phải không?”
Hắn quay đầu, tuy giọng rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe thấy: “Suýt nữa thì thành rồi.”
Ta thở dài, duỗi tay đem hắn túm trở về, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, nghĩ nghĩ lại hôn lên trán hắn một cái.
Ám Thất nhíu mày, che trán nhìn ta có chút hoang mang.
Ta than nhẹ một hơi: “Sau này sẽ không bức bách ngươi nữa.”
Ta lại nhẹ nhàng vuốt tóc hắn: “Lần này là ta không đúng, ngươi đừng tức giận, ở lại với ta, đừng rời đi.”
“Ninh Ninh.” Một câu Thẩm tiểu thư nói đến một nửa lại ngừng, đổi thành Ninh Ninh. Ta biết điều cố kỵ trong lòng hắn là gì, là sợ ta khinh bạc hắn. Hắn còn chưa yêu ta, nhưng với ta mà nói, chuyện này chẳng sao cả, chỉ cần hắn ở bên cạnh ta là được.
Hơn nữa, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ yêu ta mà thôi.
“Ngươi không được đi.” Ta nhìn đôi mắt hắn: “Ít nhất ngươi ở cạnh ta, ta sẽ rất vui vẻ.”
Hắn cúi đầu: “Ám Thất chỉ là một tục nhân, là ám vệ, chỉ là một cái bóng.”
Ta không muốn thấy bộ dạng này của hắn, hắn luôn dễ dàng làm ta vứt bỏ khôi giáp. Chỉ đơn giản là hắn, nên ta không thể chống cự.
Ta nghiêm túc nhìn hắn: “Ngươi không phải là bóng dáng, ngươi nên có trời đất rộng lớn hơn. Ngươi là một con chim ưng ưa bay lượn chứ không phải một con chim con bị nhốt trong lồng.”
“Vậy nên, đi làm tướng quân đi. Với năng lực của ngươi, cũng không mất nhiều thời gian.”
Ám Thất rời đi, ta chán ch.ết mà đi gặp Gia Nhạc công chúa, mỗi ngày ở cung nàng ấy chơi cờ. Ta lại bị Gia Nhạc đẩy vào nước cờ ch.ết, dứt khoát lật bàn cờ: “Ngươi nhìn ngươi đi, tự đi mà chơi cờ một mình!”
Gia Nhạc nâng mặt, ngón tay đùa nghịch quân cờ: “Ngươi nói cưỡng bách một cái nam tử, hắn tức giận thì nên làm gì?”
Ta dựng lỗ tai, tiến lại gần nàng: “Nói rõ hơn đi.”
Gia Nhạc trừng mắt, ta lại ngồi trở về, thần tử cùng công chúa vẫn là không thể so. Theo quy tắc, thân phận của Gia Nhạc vẫn ngồi trên đầu ta.