Chương 3 - QUÝ NỮ VS NỮ XUYÊN KHÔNG

7. Khi ta và Gia Nhạc cùng nhau ngồi trên xe ngựa, ta vẫn chưa tin được hiện thực này.

Ta vén rèm nhìn bên ngoài. Xe ngựa chạy đến chỗ lầy lội. Đêm qua trời mưa, vết bánh xe lăn làm văng lên những giọt nước bẩn. Ta lại ngẩng đầu nhìn giọt sương sớm rơi từ trên lá.

Nhớ tới thánh chỉ kia, ta vẫn còn hoang mang: “Thái tử điên rồi sao?”

Gia Nhạc cười rộ lên: “Hăn không điên, chỉ muốn lấy được nụ cười giai nhân thôi.”

Vì nụ cười giai nhân mà dứt khoát đi xin thánh chỉ đá những người tổn thương người hắn yêu ra biên thành.

Bên ngoài thì nói để cầu phúc vì đất nước nhưng thực ra là muốn chúng ta không có ngày lành.

Xe ngựa chạy như bay, ta nhìn cảnh vật ngày càng hoang vu: “Cũng có thể là sợ hãi.”

Sợ hãi vị muội muội càng xứng làm đế vương hơn hắn.

Đến biên thành đã là hoàng hôn. Chốn biên thành này là An thành, cỏ hoang phủ khắp ngoài thành biểu thị nơi này cằn cỗi biết bao nhiêu.

Thái tử lấy ch.ết bức ép hoàng đế nhượng bộ. Thái tử so với một vị công chúa được sủng ái dù sao cũng hơn vì là người kế vị. Đây là một quốc gia nam tôn, bọn họ đều muốn nữ tử tam tòng tứ đức, dịu dàng cam chịu.

Dù Gia Nhạc lại đọc nhiều sách thánh hiền, học nhiều mưu lược đế vương nhưng vẫn kém một tên thái tử ngu ngốc.

Kể cả mấy đứa con trai của hoàng thượng đều điên đảo vì một bé gái mồ côi, hắn cũng không muốn cân nhắc người con gái ưu tú của hắn vì đơn giản, nữ tử không thể làm vua.

Ở cổng thành, thành chủ cười tươi tiếp đãi chúng ta. Hắn trẻ tuổi, chỉ ăn mặc vải bố mộc mạc.

Gia Nhạc dẫm lên bậc thang đi xuống, hồng y bị gió thôi tung bay, trâm cài trên đầu lay động. Nàng hơi ngửa đầu, nhìn về tường thành, thành chủ ngơ ngác nhìn nàng ấy.

“An thành rất nghèo.” Ta nhìn chung quanh một vòng, trong thành đầy những người dân gầy đến trơ cả xương.

Nhưng điều này cũng dễ hiểu. Ngoài hoàng thành, muôn dân đều sống như vậy chứ không riêng gì nơi biên thành.

“Đưa chúng ta vào đi.” Ta nói với thành chủ, hắn “a” một tiếng mới rời ánh mắt khỏi Gia Nhạc, nhưng ta thấy rõ tai hắn chậm rãi đỏ lên, rất ngây thơ.

Gia Nhạc rũ mắt đi theo.

Nên hình dung An thành thế nào nhỉ? Tựa như một tấm bia đá cổ xưa bị thiên nhiên cằn cỗi bao bọc, vậy nên nhìn con người ở đây cũng chẳng có sinh khí.

“Thẩm tiểu thư,” Gia Nhạc nhấp một ngụm trà: “Ngươi cảm thấy hiện tại nên làm gì?”

Nàng rũ mắt, một thân hồng y rực rỡ. Nàng ấy chỉ ngồi đó mà khiến xung quanh xám xịt cũng sáng sủa hẳn lên, như lửa cháy vậy.

Cả đời ta đã gặp nhiều nữ tử, các nàng đều là tiểu thư khuê các, vây trong khuôn viên nhà, giỏi về tâm kế. Ta cũng gặp qua nhiều nam tử đầy bụng kinh thư hay một thân võ nghệ nhưng lại nuối tiếc cả đời, vây trong nghèo khó.

“Thiên hạ rung chuyển, khó an lành.” Ta nhìn nàng, trong mắt nàng lóe lên ánh sáng, ta và nàng có chung chí hướng.

“Giành quyền thế, lật vương triều. Ta muốn thiên hạ này thái bình, muốn người được sống giống người, muốn vạn dân an khang, thiên hạ thịnh thế.”

Nàng cười rộ lên, ta cũng cười.

“Ngươi và ta nghĩ thật giống nhau.”

Nhưng nàng lại nhăn mi: “Bây giờ nên làm thế nào để đánh về nội thành?”

Tay ta đang châm trà khẽ run, sau đó rót một ly trà đưa nàng: “Có lẽ ngươi chưa nghe qua, tích tiểu thành đại. Con sông bất ngờ dâng lũ, cuốn trôi đá sói.”

Gia Nhạc dừng chút, buông sách trong tay, tiếp nhận chén trà.

“Ngươi cho rằng ta thật sự muốn đánh trở về?” Nàng cong mắt, nhấp trà, tâm tình rất tốt: “Ta trêu ngươi thôi.”

Trong loạn lạc, biên thành tựa như tấm chăn dày, gắt gao bao bọc ngăn chở những bước chân xa lạ muốn tiến vào nội thành. Do đó, người dân nơi đây sống khổ không tả nổi. Nhưng mấy vị trong cung chẳng hay để bụng, hoặc là nói, đối với bọn họ, hy sinh mấy con kiến đâu có gì áy náy?

Ta đứng trên tường thành nhìn về nơi xa. Nơi chân trời ánh chiều tà đỏ như máu, gió lạnh gào thét.

Gia Nhạc đến cạnh ta, góc váy nàng bị gió thôi tung: “Hay nói đích nữ Thẩm gia ôn nhu, tam tòng tứ đức. Hiện tại hóa ra là có hiểu lầm.”

“Gia Nhạc công chúa và lời đồn cũng không giống nhau.” Ta xoay người, “Ai nói nữ tử không thể rời góc nhà. Trời cao mà xa, ta nghĩ không cần vây trong góc xó.”

Trời âm u, mưa tí tách. Thành chủ Lương Ngọc ngồi ngay ngắn đối diện Gia Nhạc. Hắn cứng nhắc mà nuốt trà: “Không biết công chúa tìm ta có chuyện gì?”

Gia Nhạc đùa nghịch quân cờ trong tay rồi đặt xuống bàn cờ, lúc này quân đen đã vây kín quân trắng: “Ta muốn thương lượng với ngươi một việc. Thế cục hiện nay, ta nghĩ ngươi cũng rõ. Thiên tử ngu ngốc, trầm mê hưởng lạc. Thái tử vô năng, các quốc gia như hổ rình mồi, chỉ chờ một mồi lửa.”

Lương Ngọc cũng chẳng phải vô dụng. Hắn nắm trong tay tính mạng của người dân cả một thành lại có thể chống đỡ biên giới nhiều năm, đủ để chứng minh hắn không phải kẻ ngu ngốc, hắn hiểu được lời Gia Nhạc muốn nói.

Hắn sửng sốt, đột nhiên đứng lên, vội vàng nói: “Không thể! Từ xưa đều là nam tử làm vua. Ngươi là nữ tử, nữ tử sao có thể…”

Chỉ là rất nhanh hắn lại thở dài. Gia Nhạc rất bình tĩnh, nàng ngẩng đầu nói: “Ai nói nữ tử không thể làm vua? Ta từ nhỏ đọc sách thánh hiền, viết kế mưu lược, công khóa võ nghệ không thua bất cứ hoàng tử nào. Ta chưa bao giờ bởi vì mình là nữ tử mà cảm thấy cách ngôi vua một bậc. Ngai vua, ta phải làm.”

Lương Ngọc ngồi liệt trên ghế dựa, lưng cong dần: “Quốc có quốc pháp, triều có triều cương, nữ tử xưng đế, là điều bất kính trong thiên hạ, điều này chưa từng có.”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt mang theo tơ máu.

Ta tiến lên một bước, đứng cạnh Gia Nhạc: “Lương thành chủ nguyện ý ở nơi hoang vu này, làm tấm chắn cho dân trong thành hay muốn đua một trận, tìm một con đường mới cho họ đây?”

“Đúng vậy,” Gia Nhạc chớp chớp mắt, gỡ xuống chiếc châu hoa cuối cùng trên đầu đặt lên bàn: “Nội thành châu báu mỹ nhân khắp nơi, chỉ có đáng thương biên thành đau khổ. Khi ta còn trong cung, chưa từng nghe bọn họ nhắc đến biên thành.”

Lương Ngọc muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu.

Gia Nhạc giương mắt nhìn ta một chút rồi rời mắt.

Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh Lương Ngọc, vỗ vai hắn, nhét chiếc châu thoa vào tay hắn.

“Châu thoa này làm tín vật cho ngươi, ngươi giữ kỹ.”

Ta đứng ở một bên, nhìn Gia Nhạc nói lời thấm thía, cuối cùng còn thở dài một hơi, tỏ vẻ ta đều vì ngươi mà suy nghĩ, suýt nữa thì bật cười.

Nàng hiểu cách lừa người, sách nói vừa đánh vừa xoa, chút ngọt ngào này có thể làm đối phương ghi nhớ rất lâu.

Chẳng quá mấy tháng, nội thành truyền đến tin tức, thái tử làm chuyện ngu ngốc. Nội thành có một nơi là Trích Vân đài dùng cho hiến tế, cầu cho một năm mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an. Nếu không hiến tế, nơi này luôn đóng chặt.

Mà thái tử chỉ vì một câu muốn nhìn nơi cao của Hà Linh mà lặng lẽ mang theo nàng ta lẻn vào bên trong. Hà Linh chạm vào đàn tế, bình sư lăn xuống bậc thang, vỡ nát. Tế đàn hỏng, biểu thị có việc lớn xảy ra, là thần linh tức giận giáng xuống trừng phạt. Đế vương giận giữ, thái tử bị phạt quỳ trước điện.

“Không đến mức không có đầu óc vậy chứ? Tốt xầu gì cũng là người được chọn làm trữ quân.”

Gia Nhạc gật đầu, trong tay nàng cầm một quyển “Đế mưu”: “Nghe nói thái tử ca ca của ta quỳ trên đất mà miệng còn nói, không hiểu tại sao lại như vậy, chỉ là cảm thấy mình không thể chối từ.”

“Là không chối từ được yêu cầu của Hà Linh đi.” Ta khẩy khẩy nhụy hoa.

“Hồn dị thế, thân mang mệnh duyên, là khí vận đấy.” Gia Nhạc mỉm cười nhìn ta, váy dài quết đất. Xem xét kỹ, Gia Nhạc rất xinh đẹp, đến mức ta còn cảm thấy rung động. Cho nên vị trạng nguyên kia có phải bị mù hay không?

Gia Nhạc nói không sai. Ở kiếp đầu tiên ta đã gặp Hà Linh. Lúc đó nàng ta là thị nữ bên người ta, sau khi rơi xuống nước tỉnh lại thì luôn miệng la hét: “Trời ơi, ta xuyên qua rồi, đây là xuyên qua sao?”

Từ đó trở đi, mọi chuyện trở nên kì quái, những gì thuộc về nàng ta đều trở nên hấp dẫn đối với những nam nhân tới gần nàng, không thể từ chối yêu cầu nàng ta đưa ra. Nhưng cuối cùng cũng có người thoát khỏi lực hấp dẫn đó của nàng ta, chỉ có một mình hắn.

Lúc này ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim kêu. Ta đứng dậy mở cửa sổ, một con bồ câu trắng bay vào. Ta lấy thư, nhìn kỹ chỉ có một dòng, ta nhịn không được mà cười ra tiếng.

Gia Nhạc mỉa mai: “Lại là tình nhân của ngươi viết thư? Một bức thư thôi mà làm ngươi có cái dáng vẻ này sao?”

Ta chạy chậm hai bước, đưa nàng thư, cười không thể ngừng: “Hà Linh được miễn tội, nhưng ngươi đoán xem là sao? Con trai và cha tranh nữ nhân. Điện hạ à, huynh trưởng của ngươi thảm rồi, về sau gặp người trong lòng phải gọi là mẹ.”

8. Tin tức lan khắp nội thành. Thái tử bị phạt quỳ trước điện khiến thế lực khắp nơi ngo ngoe rục rịch, chuẩn bị bò ra. Trên đời này, tất cả mọi người đều muốn hướng lên trên mà bò, muốn quyền, muốn lợi.

Đối với việc này, Gia Nhạc tỏ vẻ lý giải: “Muốn quyền muốn lợi có cái gì sai? Khiến người trong thiện hạ phải quỳ gối trước ngươi, có mỹ nhân làm bạn. Dụ hoặc đến vậy, ai không muốn được có một bát canh này chứ?”

Ta giơ chiếc quạt trong tay lên, hình rồng, đuôi kỳ lân, xung quanh là mẫu đơn. Gia Nhạc nhìn thoáng qua, cười: “Mẫu đơn và rồng, ngươi thêu thật kỳ quái.”

Ta cười, buông quạt, đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng: “Nếu ngươi là vua, người được chọn cho hậu vị là ai?”

Tay cầm thư khẽ run, Gia Nhạc ho một tiếng: “Ta đã có người nhắm tới. Tề gia Tề lang, quân tử như ngọc, lòng mang thiên hạ. Mấy thế hệ Tề gia đều trong sạch, lòng dạ son sắt. Hắn có thể làm được.”

Tề gia công tử, ta nghĩ nghĩ, chẳng phải vị trạng nguyên kia sao? Nhưng vị trạng nguyên này không phải rất chán ghét Gia Nhạc sao, đến độ thiên hạ chỉ còn mình Gia Nhạc là nữ nhân hắn cũng sẽ không ở bên nàng.

Như nhìn ra thắc mắc của ta, Gia Nhạc nhấp miệng: “Người đời nói dưa hái xanh không ngọt, nhưng bọn họ không biết, cho dù không ngọt, cũng có thể giải khát.”

Nói tới đây, nàng dừng một chút: “Huống hồ, ta đã lấy được thân thể hắn, nên có trách nhiệm phụ trách. Nếu sau khi dâm loạn liền vứt bỏ thì không tính là người.”

Tay ta run run. Ta và vị trạng nguyên này cũng coi như gặp qua một lần. Cho tới bây giờ ta còn nhớ vị này từng nói: “Đích nữ tướng phủ, lấy thân là trọng…”

Nghĩ đến trong miệng hắn toàn hồ, giả, dã (toy cũng k rõ những cái này là đạo lý gì, ai biết chỉ toy với ạ, xin cảm ơn), cả người ta liền lạnh lẽo.

Nghe thấy lời ta, Gia Nhạc hơi nhăn mi: “Còn ta lại thấy tên ám vệ kia của ngươi còn cổ hủ hơn Tề lang. Lần trước ở bên cửa sổ cũng không muốn thử với ngươi chứ đừng nói là trên án thư. So về điểm này, Tề lang hiểu rõ hơn hắn nhiều.”

Ta khẽ cắn môi, phản bác nàng: “Đấy là do ta không đề nghị thôi, nếu ta đề nghị, đừng nói mấy chỗ đó, kể cả là rừng nhỏ ven sông hắn cũng đồng ý. Chẳng qua là ta không đề nghị thôi.”

Gia Nhạc cười nhạo: “Ngươi nghĩ ta tin không?”

Qua giờ cơm trưa, ta đi theo Gia Nhạc đến chỗ thao trường luyện tập. Binh lính đang nằm uể oải, cho đến khi Lương Ngọc ho khan hai tiếng, bọn họ mới lười biếng đứng dậy, vừa nói chuyện vừa đùa nghịch vũ khí trên tay.

Ta nhấp môi, từ lần trước Lương Ngọc tuyên bố Gia Nhạc sẽ thay hắn huấn luyện bọn họ thì bọn họ liền thay đổi thái độ. Ta biết, bọn họ muốn ra oai phủ đầu với Gia Nhạc. Thời đại nam tôn, bọn họ không chấp nhận được việc mình bị chỉ huy bởi một nữ nhân.

Gia Nhạc hôm nay mặc một bộ hồng bào, bên hông đeo dây lưng rất chặt. Nàng nhìn quanh một vòng, phía dưới có người chạm mắt với nàng ấy thì đặt tay lên môi huýt sáo.

Ta theo tiếng nhìn sang, là một nam tử cao tô, hắn lười nhác nhìn Gia Nhạc, trong mắt chứa khinh thường: “Ta nói này, nữ nhân thì đừng đến xem náo nhiệt làm gì, chiến trường không phải nơi các ngươi tới chơi đóng vai gia đình này kia, đợi đến lát nữa bị bọn ta đánh lại khóc nhè. Nữ nhân vẫn nên ở hậu viện, xuất đầu lộ diện chỉ tổ mất mặt.”

Những người khác nghe lời này cũng cười ha ha. Lương Ngọc không nói thân phận của Gia Nhạc cho bọn họ, nên trong mắt bọn họ, Gia Nhạc chỉ là một nữ quyến xinh đẹp mà thôi.

Gia Nhạc vô cảm nhìn hắn, rút ra một cây gậy gỗ ở bên cạnh. Khi tất cả mọi người đang không chú ý thì nàng liền đánh một gậy vào chân nam nhân kia. Nàng ấy dùng toàn lực, tráng hán kia ăn đau liền kêu lên, cả người cong xuống.

Gia Nhạc thu gậy, cười lạnh: “Ngươi xem, ta dùng gậy gỗ cũng đánh gục được ngươi. Nếu nói như vậy, ngươi so với nữ nhân cũng chẳng bằng, vậy ngươi là thứ gì?”

Mọi người ồ lên. Có người chạm chạm cánh tay tráng hán: “Hắc Cẩu, vừa phải thôi.”

Tráng hán hừ lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Ta tiến lên vài bước, rút ra khăn tay lau trán cho Gia Nhạc, ôn nhu mở miệng: “Ai da, sao mồ hôi cũng chẳng có thế này? Một chút lực ngươi cũng chưa dùng sao?”

Hắc Cẩu tránh khỏi tay người bên cạnh, quát ta: “Ngươi có ý gì?”

Ta giương mắt nhìn về phía hắn, nói: “Vị huynh đệ Hắc Cẩu này, ta chỉ là nữ tử nhỏ nhoi, nói ra chỉ có lời thật lòng, ta nghĩ ngươi sẽ không so đo với ta đâu nhỉ. Nếu rảnh rỗi, ta nghĩ ngươi nên tập luyện thêm, suy cho cùng có đánh nhau cũng phải có thực lực. Nếu chân trước vừa nói ngông cuồng, chân sau lại bị người ta đánh đến không mở mồm được thì đúng là mất mặt.”

Ta nhấn mạnh vào hai chữ “Hắc Cẩu”, hắn run tay chỉ vào ta những cuối cùng chẳng nói được gì, tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng. Gia Nhạc bên cạnh nhịn cười đến run người.

Ta gấp khăn tay lại: “Vậy ta không quấy rầy các người luyện tập nữa. Ở cùng mấy kẻ không biết tự mình hiểu lấy làm ta khó chịu, phải mau rời đi không lỡ lại bị lây bệnh đó thì đúng là dọa người. Hắc Cẩu, nhìn mặt ngươi đỏ bừng thế kia, để hôm nào ta tìm y sư đến kiểm tra tim cho ngươi kẻo lỡ ra chiến trường không chịu nổi mà đi đời nhà ma.”

Gia Nhạc ho khan hai tiếng, vẫy vẫy tay với ta, nỗ lực kiềm chế nụ cười: “Được rồi, ngươi về trước đi.”

9. Trở lại phòng, ta tìm giấy viết thư. Trên giấy viết: “Ba thành biên giới đã thu vào túi, chỉ đợi dị quân tới xâm phạm, một mũi tên tiêu diệt, lấy danh cứu thế mà đoạt vị.”

Nghĩ nghĩ, ta lại viết thêm: “Hôm nay trời thu rả rích, nhìn lá khô mà nhớ chàng, đi cũng nhớ chàng, ngồi cũng nhớ chàng, đêm chẳng ngủ, nuốt chẳng trôi. Đêm qua chàng đi vào giấc mộng, đôi uyên ương quấn quýt triền miên, xuân thủy khắp nơi chảy ra tận sông biển.”

Ta vừa lòng gật đầu, nhấc bút, đưa thư ra ngoài.

Trục giấy (giấy mà cuốn lại ấy ạ) khắp nơi. Bên trong trường ngồi đầy người, dáng vẻ nghiêm túc. Người ngồi trên chỗ cao nhất ôm đầu, rất nhanh đã có thư đáp lại.

Ám Thất vẫy tay, hắn nhìn vào một bản vẽ. Một tháng trước, hắn đã khôi phục ký ức, cũng vì có ký ức này mà hắn biết được nguyên nhân của cái ch.ết kiếp trước, là do ngu trung. Hắn vì quốc gia này mà làm tất cả, cuối cùng lại ch.ết trong tay đế vương vô năng.

Hắn đau khổ kiên trì thật lâu ở Dương Quan, cho rằng sẽ có người tới cứu, nhưng không. Lương thảo hết, cờ xí rách nát, hắn quỳ ở đó, giữa núi x.ác và biển máu, vô số mũi tên cắm trên người hắn.

Cuối cùng hắn chỉ nghĩ tới, trong nội thành hình như còn có một người đang chờ hắn.

Quay lại hiện tại, hắn vẫy tay: “Đọc đi.”

Thư sinh mặt trắng cao giọng thì thầm: “Ba thành biên giới đã thu vào túi, chỉ đợi dị quân tới xâm phạm, một mũi tên tiêu diệt, lấy danh cứu thế mà đoạt vị.”

Đọc xong câu này, thư sinh dừng lại, hắn há mồm tiếp tục: “Hôm nay trời thu rả rích,…” sau đó lại dừng lại.

Ám Thất nghi ngờ ngẩng đầu: “Không phải vẫn còn sao? Đọc tiếp.”

Thư sinh mặt đỏ lên: Hôm nay trời thu rả rích, nhìn lá khô mà nhớ chàng, đi cũng nhớ chàng, ngồi cũng nhớ chàng, đêm chẳng ngủ, nuốt chẳng trôi. Đêm qua chàng đi vào giấc mộng, đôi uyên ương, khụ… quấn quýt triền miên, xuân thủy khắp nơi chảy ra tận sông biển.”

Phía dưới liên tiếp truyền đến tiếng ho khan, bọn họ đồng loại nghiêng đầu nhìn ra ngoài, người lại cúi đầu nhìn bầu rượu. Ám Thất đột ngột ngẩng đầu, hạ giọng nói: “Không đọc nữa, đưa thư đây.”

“Khụ…” Tề lang nâng quạt che nửa mặt, khuôn mặt phía sau chiếc quạt đẹp như ngọc.

“Nếu tin tức đã truyền đến, mọi người trở về chuẩn bị đi.” Giọng nói của hắn trở nên cứng rắn: “Chúng ta phải đánh một trận ác liệt.”

Đợi mọi người đi hết, Tề lang tiến lên, hắn chắp tay sau lưng cười hai tiếng: “Thất huynh nhìn không màng tình ái mà hóa ra chơi đến chuyên nghiệp nhỉ?”

Ám Thất ngẩng đầu, mặt lạnh nhìn Tề lang, sau đó mở miệng: “Chơi đến chuyên nghiệp cũng không bằng Tề huynh. Dù sao cũng không ai có thể giống Tề huynh, cùng công chúa chơi ở thư phòng. À, ta quên mất, lần trước còn ở núi giả nữa. Tề huynh cũng thật biết chơi.”

Trận đấu này kết thúc bằng việc Tề lang tức giận phất tay áo rời đi.