Chương 1 - QUÝ NỮ VS NỮ XUYÊN KHÔNG
1. Ta là đích nữ tướng phủ, sinh ra đã cao quý, đọc qua cả nghìn cuốn sách, có thể xưng là người xuất sắc nhất trong thành, càng miễn bàn là ta còn có thêm một vị hôn phu lan chi ngọc thụ (là người tài giỏi, ưu tú).
Chỉ là vị công tử lan chi ngọc thụ này mấy ngày trước chẳng may rớt vào hang cướp. Đến khi mọi người cho rằng hắn đã chớt thì hắn lại quay về, còn mang theo một vị cô nương nữa.
Cô nương kia mặc một bộ quần áo vải thô, tay túm lấy ống tay áo Lâm Ngôn Quyết, hai con ngươi luôn ngó nghiêng, trông rất linh động.
Lâm Ngôn Quyết chào hỏi ta rồi cũng ta nói chuyện: “Thẩm tiểu thư, A Linh bị bọn cướp bắt đi cùng với ta, ít nhiều có nàng ta mới bình yên thoát thân khỏi đám cướp hung tàn đó.”
Nhìn thử xem, gọi vị hôn thê của mình là Thẩm tiểu thư nhưng lại thân thiết gọi một cô nương không rõ lai lịch là A Linh. Chỉ ở chung có vài ngày mà gắn bó keo sơn đến vậy sao?
Ta rũ mắt, không nói chuyện.
Cô nương kia ngẩng đầu nhìn ta một cái rồi dời mắt tiếp tục lôi kéo góc áo Lâm Ngôn Quyết. Động tác thân mật đó khiến ta phải nheo mắt.
Nàng ta hiện tại đang đối diện với một phủ đệ ta lớn, hùng sư ngự ở hai bên khiến người ta phải nín thở.
Một lúc lâu, ta xua tay, cười nói: “Nếu đã là ân nhân cứu mạng của A Ngôn thì cứ sắp xếp cho nàng một căn phòng ở tạm đi.”
Hà Linh bám theo Lâm Ngôn Quyết đi về hướng biệt viện. Nàng ta không nhịn được mà quay đầu lại nhìn. Nàng biết đó là ai. Khi Lâm Ngôn Quyết ở cùng nàng trong hang ổ của bọn cướp có nhắc tới nhiều lần, là vị hôn thê Thẩm Thanh Ninh của hắn.
Hắn nói, nàng ấy mỹ lệ đoan trang, cao quý thông minh. Chỉ có điều là người không thú vị, không giống nàng ta, linh động như nai con trên núi, trong đầu toàn những ý tưởng kì diệu chưa nghe bao giờ.
Nàng ấy hôm nay mặc một bộ váy xanh lam càng tôn lên mái tóc đen và làn da trắng, môi đỏ điểm son. Xinh đẹp như vậy quả là thế gian hiếm có, rất giống vị thần nữ Cửu Trọng Thiên.
Hà Linh không nhịn được mà cúi đầu. So về xinh đẹp nàng ta có thể kém, nhưng nàng ta có vô số tài lẻ, chỉ nói về việc biết làm thơ, Lâm Ngôn Quyết nhất định sẽ là của nàng ta. Hà Linh càng kéo chặt góc áo Lâm Ngôn Quyết.
2. Mấy ngày nay, tin tức từ hoàng thành không ngừng truyền vào tai ta. Đa số tin đồn đều là về vị Hà cô nương mà Lâm Ngôn Quyết mang về.
Nghe nói nàng ta tham gia hội thơ và tỏa sáng rực rỡ. Ngâm được câu thơ xứng là tuyệt thế danh ngôn: “Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng, ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại.”
Đi bảy bước ra thơ, viết được thơ từ vùng Giang Nam sông nước triền miên đến nỗi bi thương nơi đại mạc mây mù. Nhờ vậy nàng ta trở thành đệ nhất tài nữ trong hội thơ này.
Nghe nói thêm là vị hôn phu của ta rất thân thiết với nàng ta, ngoài hắn ra còn có đương kim ngũ hoàng tử, tam hoàng tử, thậm chí cả thái tử.
Thêm nữa còn có người thấy bạch y nam tử vào phòng nàng ta vào ban đêm, nhìn có vẻ giống minh chủ võ lâm.
Lúc Xuân Lê nói những chuyện này với ta, ta chỉ yên lặng nhấp trà. Trà này là tuyết liên thu được từ núi tuyết, pha lên quả là có hương vị khác biệt, đắng dịu mà không chát.
Ta quay qua nhìn nàng ấy cười nói: “Kệ nàng ta thôi.” Ta không quan tâm tới nàng ta, chỉ cần không gây hại đến lợi ích của ta thì ta cũng không muốn quản những chuyện đó.
Chỉ là kẻ quá nội bật thì tất gặp xui. Hà Linh bị kẻ nào đó bắt đi, tuy cuối cùng nàng ta vẫn chẳng làm sao cả mà trở lại, nhưng đám nam nhân kia thì lo lắng đến điên rồi.
Những người này vốn là rồng trong đám người mà vẫn còn có kẻ có thể bắt được Hà Linh đi từ dưới mí mắt bọn họ, có thể thấy võ công vô cùng cao.
Bọn họ liền phái ám vệ đi bảo hộ nàng ta, nhưng Hà Linh ngại việc phía sau có một đám người đi theo sẽ không có riêng tư nên cuối cùng chỉ giữ lại một ám vệ duy nhất, là Ám Thất, ám vệ của Lâm Ngôn Quyết.
Ám Thất, hắn sinh ra từ bóng đêm, dường như luôn ẩn sâu trong bóng tối, đến không thấy bóng, đi không thấy tiếng. Nhưng hắn cũng bị cô nương mới lạ này hấp dẫn.
Sát thủ nhưng trong mắt không có sát ý. Hắn nhìn chăm chú vào nàng ta, ánh mắt dần trở nên dịu dàng. Hắn sẽ đi theo Hà Linh đến phố Tây mua kẹo hồ lô, đến phố Đông mua tơ lụa, nguyện ý thỏa mãn hết những yêu cầu của nàng ta.
Đêm đó khi biết tin này, ta đang thưởng thức một món đồ sứ được đưa tới từ Tây Vực. Đồ sư mỹ lệ không chút tỳ vết được trưng cẩn thận trên tơ lụa.
Ta nói với thị nữ: “Gọi Lâm Ngôn Quyết tới đây đi.”
Quả nhiên Lâm Ngôn Quyết đã tới, cho dù hắn đi theo Hà Linh xem hoa đăng, nhưng mệnh lệnh của đích nữ tướng phủ cũng khó trái. Quyền lực của tướng phủ quá lớn, gần như là dưới một người mà trên vạn người.
Ta cười hỏi hắn: “Ngươi biết tại sao ta gọi ngươi không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, rất nhanh lại cúi đầu: “Không biết.”
Ta quang món đồ sứ kia xuống đất. Mảnh sứ vỡ văng tứ tung, sượt qua khuôn mặt, cánh tanh hắn tạo ra những vết máu dài. Hắn run rẩy nhưng không dám nhúc nhích. Máu tươi từ trên người hắn nhỏ xuống.
Ta nghiêng đầu hỏi hắn: “Ngươi vì sao lại giao Ám Thất cho Hà Linh?”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, môi mấp máy nhưng không thốt được lời nào.
Ta từ thảm nhung bước xuống, trên mặt đất đầy mảnh sứ vỡ. Ta bình thản lướt qua, tùy ý để chúng cắt làm chân ta tạo ra những vệt máu dữ tợn.
Ta biết hắn sẽ đến, hắn luôn luôn đến. Thân ảnh màu đen kia đứng chắn giữa ta và Lâm Ngôn Quyết.
Hắn có một dáng người thon dài, khuôn mặt như được điêu khắc từ băng ra vô cùng xinh đẹp. Hắn có một đôi mắt đào hoa, nhưng sự lạnh lùng trong đôi mắt đó khiến cho mảnh phong lưu kia bị che lấp tám phần.
Hắn mặc hắc y, gần như hòa vào bóng đêm ngoài kia. Ta tiến vài bước về phía hắn.
Chân ta bị cứa đến máu thịt lẫn lộn, nhưng ta vẫn đứng đó, giang hai tay về phía hắn.
“Ám Thất.” Ta nói: “Ôm ta.”
Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn ta, nghi hoặc hỏi: “Thẩm tiểu thư, vì sao lại như vậy?”
Ta biết hắn muốn hỏi cáii gì. Tại sao lại làm Lâm Ngôn Quyết bị thương, rồi lại tiếp tục làm bị thương chính mình. Vì sao lại cố chấp với hắn như vậy, sao lại giống người điên đến thế.
Ta cười cong đôi mắt, tiến lên vuốt ve khuôn mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Ta nhất kiến chung tình với người đấy.”
Ám vệ bên người Hà Linh không còn nữa vì Lâm Ngôn Quyết thu lại Ám Thất. Những tên nam nhân kia cho nàng ta ám vệ mới, nhưng Hà Linh không muốn, khóc lóc đòi ám vệ cũ.
Lâm Ngôn Quyết đem nàng ta đến tìm ta, ta đang thêu thùa, trên mặt vải thêu có một con phượng hoàng rất sinh động, lông đuôi vàng kim, lông mao đỏ rực.
Hà Linh đứng trước mặt ta, nàng ta khóc đỏ mắt, đôi mắt linh động kia sưng đỏ như quả nho, nhìn qua thật buồn cười.
Nàng đối diện ta, nhìn chằm chằm ta nói: “Thẩm tiểu thư, hãy buông tha Ám Thất, đó là ám vệ của ta.”
Thân thể nàng ta run rẩy, trông qua là đang rất sợ hãi, nhưng vẫn nỗ lực nhìn ta, một vẻ kiên cường, không ngừng vươn lên.
Ta vốn không định phản ứng nàng, nhưng lời nói của nàng ta khiến ta rất không vui. Ta buông kim chỉ, cười hỏi nàng: “Hà cô nương, Ám Thất từ khi nào thành ám vệ của cô vậy?”
Không biết chạm vào chỗ đau nào, nàng ta tiến lên hai bước, dõng dạc: “Lâm Ngôn Quyết tặng hắn cho ta, Ám Thất mấy ngày đi theo ta rất vui vẻ, là thật sự vui vẻ. Hắn ở cạnh ngươi sẽ không vui, huống hồ hắn và ngươi là bình đẳng, không phải đồ vật của ngươi!”
Lâm Ngôn Quyết phản ứng rất nhanh, vội vàng kéo Hà Linh về sau mình. Hắn quả thật hiểu biết ta.
Đáng tiếc, hắn chậm một bước, màu roi bạc như xà tạo ra một vệt máu dữ tợn trên cánh tay trắng như ngó sen kia.
Hà Linh đau đớn kêu lên, ngã quỵ trong lòng Lâm Ngôn Quyết.
Ta thu roi nhìn nàng: “Ngươi là cái thứ gì cũng dám tới giáo huấn ta?”
Hà Linh ngẩng đầu, oán độc mà nhìn ta: “Ta muốn ngươi ch.ết!”
Một roi này đã đẩy ta xuống vực sâu hắc ám. Những kẻ ái mộ nàng ta như tre già măng mọc, vì nàng ta mà máu chảy đầu rơi, vượt lửa qua sông. Nhưng thế thì sao? Nàng ta vĩnh viễn là phế vật, nàng ta xuyên qua mà đến, suốt ngày chỉ lo yêu đương, thơ từ trộm được mà lại lấy làm hãnh diện.
Trước kia là phế vật, hiện tại cũng chẳng khác. Ta nhẹ nhàng vuốt roi: “Rửa mắt mong chờ.”
3. Đêm dần buông, gió lạnh thổi từ đình viện lặng lẽ lẻn vào trong phòng. Ta quấn chặt chăn hơn một chút, chỉ để lộ mỗi cái đầu.
Có tiếng bước chân đến bên giường ta, hơi thở ấm áp quen thuộc. Ta biết hắn là ai. Ám Thất lặng lẽ đứng bên mép giường, hòa mình vào bóng tối, chỉ có đôi mắt xinh đẹp sáng ngời kia khiến người ta đắm chìm.
“Thẩm tiểu thư, xin hãy buông tha cho A Linh.” Hắn quỳ một gối xuống cầu xin ta, sống lưng vẫn thẳng tắp.
Ta đứng dậy, đến trước mặt hắn, nâng cằm hắn lên. Hắn lớn lên rất đẹp, khó trách Hà Linh không muốn dễ dàng buông tay, cho dù nàng ta đã có vô vàn nam nhân.
Nhưng sao nàng ta dám cùng ta đoạt? Ta chỉ có một mình Ám Thất, nàng ta muốn bao nhiêu nam nhân trong thiên hạ ta đều không quản, kể cả là vị trên kim loan điện kia. Nhưng Ám Thất thì không được.
“Thẩm tiểu thư?” Ám Thất nhìn ta, con ngươi đầy nghi ngờ và thơ ngây. Hắn dường như không biết nên tiếp xúc với nữ tử thế nào. Ta chỉ chạm vào mà tai hắn đã đỏ bừng.
“Ngươi muốn ta tha cho nàng ta, có thể.” Đầu ngón tay ta hướng vào vạt áo hắn. “Nhưng ta có yêu cầu.”
Ta ám chỉ rất rõ ràng, đồ ngốc cũng có thể hiểu. Ám Thất cũng đã hiểu, hắn rũ mắt, im ắng kéo dài, màu đỏ hồng ngại ngùng vừa rồi cũng rút đi không ít.
“Thẩm tiểu thư, người là thiên kim cao quý, Ám Thất chỉ là tục nhân, không xứng.” Giọng nói của hắn rất êm tai, như lá trúc gợn nước vậy.
Ta móc lấy vạt áo hắn, nút áo trước ngực hắn bị ta tháo ra mấy cái, lộ ra cơ bắp rắn chắc. Vì tập võ lâu năm, vết sẹo đan xen ngang dọc.
Ta đối diện với hắn, ai cũng không nhường ai. Hắn nhìn ta, không tiếng động cự tuyệt. Ta thấy vậy liền cười. Giống như khi mới quen hắn, hắn nhìn như lạnh nhạt ít lời, nước chảy bèo trôi, nhưng trong đầu có niềm kiêu ngạo và kiên trì của chính mình.
Trong đêm tối, cổ trùng màu trắng gạo tỏa ra chút ánh sáng, hình dáng nho nhỏ, vặn vẹo bày ra cái dáng rất kì lạ. Ta cầm bình thủy tinh nhìn hắn: “Ngươi không đồng ý, Hà cô nương kia khả năng là sống không nổi.”
Trăng sáng sao thưa, đêm lạnh kéo dài, ta cúi đầu hôn lên đôi mắt đào hoa của hắn và cả nốt ruồi xinh đẹp nơi khóe mắt kia. Thân thể hắn rất nóng làm cơ thể lạnh lẽo của ta cũng dần ấm lên. Ta áp mặt lên ngực hắn, so với bất kì ai thì ta là người quen thuộc với cơ thể hắn nhất, bao gồm chính bản thân hắn.
Ám Thất nhắm mắt, tùy ý để ta hôn lên cổ hắn. Có lẽ hắn cảm thấy khuất nhục, vì người trong lòng của mình mà phải thất thân với một nữ nhân khác.
Đến bước cuối cùng, hắn bỗng mở mắt ra, hỏi ta: “Vì sao lại là ta?”
Ta nhìn sâu vào đáy mắt hắn, trong đó phản chiếu mái tóc tán loạn của ta và nét quyến rũ câu hồn đoạt phách. Ta vuốt ve khuôn mặt hắn: “Chỉ có thể là ngươi, một mình ngươi.”