Chương 3 - Quay Về Thời Gian Đen Tối
Ngược lại, họ còn khuyên tôi đừng chấp nhặt với người khác, nói bây giờ xã hội ghen ghét người giàu, sống khiêm tốn một chút sẽ không gây phiền phức cho công ty và ba tôi.
Cô Phan liếc nhìn tôi một cái, đơn giản kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
“Xích mích giữa bạn bè là chuyện thường, nhưng ra tay đánh người thì hơi quá rồi. Bạn Ngô Bồi Tuấn bị thương, theo tôi thì bên em bồi thường chút tiền thuốc men, rồi để Giang Bảo Du xin lỗi bạn ấy là được.”
“Sao có thể như vậy được? Con tôi bị đánh vô cớ, sao có thể bỏ qua dễ dàng thế!”
“Ý của mẹ Ngô Bồi Tuấn là?”
Bà ta giơ tay ra hiệu, “Chừng này, và để con bé đó xin lỗi công khai trước toàn trường.”
“Năm vạn?”
Thu Úc Thục nhanh nhẹn lấy ra một tấm chi phiếu, rồi quay đầu nói với tôi: “Bảo Du, xe cô đỗ dưới lầu, con ra xe chờ cô.”
Tôi bước ra ngoài, nhưng không xuống lầu.
Bên trong vẫn vang lên tiếng Ngô Bồi Tuấn tố cáo.
“Dì Thu, Giang Bảo Du chỉ là con của bảo mẫu, sao dì có thể đối xử với cô ta tốt như vậy!”
Thu Úc Thục dịu dàng đáp: “Đừng nói vậy, con bé là thanh mai trúc mã với Tùy Chu, lại do dì chăm sóc từ nhỏ, nó phạm sai thì dì sao có thể không lo?”
Cô Phan khen ngợi: “Tổng quản Thu đúng là người quá tốt bụng.”
4
Khi họ tiễn quản gia Thu xuống, tôi đã ngồi sẵn trong xe.
Ngô Bồi Tuấn mở cửa xe liền gào lên:
“Dì Thu tốt bụng đến đón cô, cô lại ngồi băng sau như ông nội, không có chút lễ phép nào à?”
“Cậu biết lễ phép thì sao lại đi đặt biệt danh người khác?”
Ngô Bồi Tuấn lại định cãi, nhưng bị Thu Úc Thục kéo lại.
“Thôi đi, tính cách đứa nhỏ này xưa nay là vậy, người lớn chúng ta nên bao dung một chút.”
Cô Phan tỏ vẻ không đồng tình, Thu Úc Thục mím môi, khẽ lắc đầu với cô ta.
Xe rời khỏi trường, hòa vào dòng xe tấp nập.
“Bảo Du, chúng ta là con gái, không thể tùy tiện động tay động chân với người khác, như thế không hay.
“Con gái mà quá hung hăng, thì chẳng chàng trai nào thích đâu.
“Huống hồ đều là bạn học cùng lớp, ngày nào cũng gặp mặt, không nên gây căng thẳng quá.
“Dì Thu đã nói với họ rồi, không cần xin lỗi trước toàn trường, chỉ cần chân thành xin lỗi bạn Ngô trong lớp là xong chuyện.”
Bà ta vẫn nghĩ tôi là đứa trẻ từng bị bà ta thao túng lớn lên, không hỏi lý do đã tự tiện thay tôi xin lỗi, bồi thường.
Cách giải quyết như thế, rõ ràng người sai lại thành tôi.
“Sao dì không hỏi xem tại sao con đánh cậu ta?”
Trong gương chiếu hậu, gương mặt Thu Úc Thục thoáng cứng đờ, nhưng nhanh chóng nở nụ cười gượng gạo.
“Dù sao thì đánh người cũng là không đúng.”
“Được thôi, nếu dì thấy không đúng thì dì tự đi xin lỗi, tiền bồi thường con cũng không trả, để dì tự bỏ ra. Nếu chuyện nhỏ như thế này mà dì cũng không giải quyết xong, con sẽ bảo ba đổi quản gia.”
Tôi có tài khoản riêng, toàn bộ chi phí ăn ở sinh hoạt của hơn chục người lo việc trong trang viên và sinh hoạt của tôi đều chi từ tài khoản này.
Ba tôi còn cử riêng một kế toán quản lý tài khoản, đặt dưới danh nghĩa một công ty nhỏ thuộc Giang thị.
Tôi mở điện thoại gọi cho kế toán Triệu: “Chi phiếu năm vạn mà quản gia Thu ký, hủy đi, bảo ngân hàng đừng giải ngân.”
Cúp máy, nhìn ra cảnh vật quen thuộc bên ngoài cửa sổ, tôi bảo Thu Úc Thục đổi đường đi.
Dù tài xế không phải người đời trước đã uống thuốc rồi còn lái xe, nhưng đổi tuyến thì vẫn thấy yên tâm hơn.
Trước khi nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi liếc thấy trong gương chiếu hậu, sắc mặt của Thu Úc Thục cực kỳ khó coi.
Thu Úc Thục đến nhà họ Giang từ khi tôi mới năm tuổi.
Lúc đó mẹ vừa mất, ba lại đang bận rộn làm ăn.
Bà ta đến chăm sóc tôi với thân phận bảo mẫu, dần dần trở thành người mẹ thay thế trong cuộc sống của tôi.
Sau này bà ta có thể lên làm quản gia, phần lớn cũng nhờ vào tôi.
Tôi từng lệ thuộc vào bà ta hơn cả người cha luôn bận rộn bên ngoài.
Ai mà ngờ được, từ khi tôi còn nhỏ, bà ta đã ôm dã tâm nuôi sói, âm thầm thao túng tinh thần tôi, từng chút một nhồi nhét vào đầu tôi những quy tắc kiểu như “nam chủ nội, nữ chủ ngoại”, “con gái phải ngoan ngoãn nghe lời”, “phải hiền thục rộng lượng” v.v…