Chương 2 - Quay Về Thời Gian Đen Tối
Ngô Bồi Tuấn cười cợt: “Người ta chị bò sữa còn chẳng để tâm, cậu xen vào làm gì.”
Cái biệt danh “chị bò sữa” này, vốn bắt đầu từ Mạnh Kim Hạ.
Lúc mới đầu, trong lớp không ai đối xử với tôi như vậy.
Cho đến khi Mạnh Kim Hạ chuyển trường đến học cùng.
Cô ta để mắt đến Giang Tùy Chu – một “công tử hào môn” học giỏi ngoan ngoãn – rồi bắt đầu theo đuổi quyết liệt.
Sau nhiều lần bị Giang Tùy Chu từ chối, cô ta chuyển mục tiêu sang tôi – người ngày ngày đi cùng Giang Tùy Chu, đồng hành đến trường, ra vào thân thiết.
Cô ta trước mặt đám nam sinh trong lớp, nói tôi trông như một con bò sữa.
Còn nói những cô gái chỗ đó to, đều là vì từ nhỏ đã không biết tự trọng, bị đàn ông xoa bóp mới thành như vậy.
Những lời nhục mạ đó như chiếc chìa khóa Pandora, mở toang chiếc hộp mang tên tội ác.
Ngoài cái tên Giang Bảo Du, tôi có thêm biệt danh “chị bò sữa”.
Ban đầu bọn họ còn kiêng dè tôi, dù sao tôi cũng được xe sang đưa đón, ăn mặc không tệ.
Nhưng sau này dưới sự mập mờ cố tình của Giang Tùy Chu, họ bắt đầu cho rằng tôi chỉ là con gái của bảo mẫu nhà họ Giang. Còn Giang Tùy Chu – con trai quản gia – lại bị nhầm thành thiếu gia nhà họ Giang.
Giang Tùy Chu trước sự theo đuổi mãnh liệt của Mạnh Kim Hạ dần mềm lòng.
Trai có tình gái có ý, một đám chó liếm của Mạnh Kim Hạ và đám tay chân của Giang Tùy Chu vì lấy lòng hai người họ, bắt đầu huýt sáo trêu ghẹo tôi, nói lời dâm uế, ra sức bôi nhọ xuất thân của tôi.
Ban đầu biệt danh “chị bò sữa” chỉ giới hạn trong lớp.
Cho đến một lần dì giúp việc trong nhà đến thay tôi đi họp phụ huynh, hoàn toàn xác thực thân phận “con gái bảo mẫu” của tôi.
Từ đó cái tên “chị bò sữa” vang dội khắp toàn trường cấp ba.
Dưới sự xúi giục của Mạnh Kim Hạ, bọn họ thậm chí còn tổ chức một cuộc bầu chọn “nữ sinh ngu ngốc” ở trường Bát Trung.
Không ngoài dự đoán, tôi được bầu làm “nữ sinh ngu ngốc” số một của Bát Trung.
Ngô Bồi Tuấn phớt lờ lời khuyên can của lớp trưởng, tiếp tục sỉ nhục tôi.
“Có gan chen chân vào chuyện tình cảm người khác mà không có mặt mũi gặp người ta hả, chị bò sữa?”
Tôi hít sâu một hơi.
Nhặt lon sữa sắt trên bàn, đi về phía Ngô Bồi Tuấn.
“Cậu đã gọi tôi là chị, thì tôi cũng nên làm tròn trách nhiệm làm chị, dạy cậu một chút thế nào là làm người.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu ta, tôi đập nguyên lon sắt vào trán cậu.
Cậu hét lên một tiếng đau đớn.
Nhân lúc cậu ta còn đang choáng váng, tôi kéo người cậu ta ngã xuống đất, cưỡi lên người rồi tát tới tấp hai bên má.
“Cho cậu không biết điều!
Cho cậu đặt biệt danh!
Cho cậu đi làm chó liếm theo sau người khác mà sủa ăng ẳng…”
3
Trong văn phòng giáo viên.
Mẹ của Ngô Bồi Tuấn vừa thấy vết máu trên mặt con trai, liền giơ tay tát tôi.
Tôi nghiêng người tránh sang một bên, ngồi thụp xuống.
Người đứng sau lưng tôi – giáo viên chủ nhiệm – lãnh trọn cái tát ấy.
Chủ nhiệm vốn không phải người công bằng, mỗi lần học sinh trong lớp xảy ra mâu thuẫn, bà ta luôn thiên vị học sinh có gia thế tốt.
Tôi từng phản ánh vô số lần rằng Ngô Bồi Tuấn và đám bạn đặt biệt danh, nói bậy với tôi, thậm chí còn ném đồ vào người tôi.
Chủ nhiệm chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái, nói:
“Ruồi không đậu trứng lành, cô mà biết giữ mình thì chẳng ai bắt nạt cô cả.”
Lòng dạ ông trời chứng giám, ruồi bẩn như vậy chẳng đậu ai sao?
Chẳng lẽ ruồi đậu lên ai thì người đó sai?
Bà ta không đứng ra giải quyết công bằng thì thôi, còn nói lời châm chọc.
“Bốp” – một tiếng vang dội.
Mẹ Ngô Bồi Tuấn kinh hoàng bịt miệng, mắt trợn tròn.
Giáo viên chủ nhiệm mặt mày xám xịt: “Giang Bảo Du!
Xem em làm ra chuyện tốt gì đây!”
Cái tát của mẹ Ngô Bồi Tuấn rất mạnh, má trái của giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng hiện rõ dấu bàn tay đỏ bừng.
“Cô Phan, rõ ràng là mẹ của Ngô Bồi Tuấn đánh cô, sao lại đổ tội lên đầu em?”
Mẹ Ngô Bồi Tuấn vội vàng xin lỗi giáo viên chủ nhiệm Phan.
Vừa xin lỗi vừa chửi tôi là đồ tiện nhân.
“Tôi đánh là đánh cô đấy, nếu cô không tránh thì sao tôi có thể đánh trúng cô giáo Phan được.”
“Tôi còn phải ngoan ngoãn đứng yên cho bà đánh chắc? Trên làm không đúng dưới mới hư hỏng, chẳng trách Ngô Bồi Tuấn lại vô giáo dục như vậy.”
Mẹ Ngô Bồi Tuấn tức giận lại giơ tay định đánh tôi lần nữa.
“Dừng tay.”
Một giọng nữ quen thuộc vang lên từ cửa phòng.
Là mẹ của Giang Tùy Chu, quản gia đời sống của tôi – Thu Úc Thục – đến rồi.
Bà mặc một bộ đồ công sở chỉn chu, tóc ngang vai uốn nhẹ thành những lọn sóng mềm mại vừa phải.
Trông không giống quản gia, mà giống một nữ cường nhân chín chắn thành đạt.
“Cô Giang, sao cô lại tới?”
Thấy người đến là mẹ của Giang Tùy Chu, cô Phan lập tức thay đổi thái độ, ngạc nhiên và lấy lòng bước tới đón tiếp.
Ba tôi đi công tác nước ngoài chưa về được.
Thu Úc Thục với vai trò là quản gia riêng của tôi, đến xử lý chuyện cũng là điều bình thường.
Thu Úc Thục cười bất đắc dĩ: “Phụ huynh của Bảo Du bận công việc, đều là người một nhà, tôi đến cũng như nhau thôi.”
“Người chuyên phục vụ cho người khác thì dĩ nhiên là bận rồi.” – Ngô Bồi Tuấn thì thầm.
Thu Úc Thục như không nghe thấy, bắt đầu trò chuyện xã giao với cô Phan.
Tôi cụp mắt, không nhịn được mà cười lạnh.
Những lời lập lờ hai nghĩa thế này, mẹ con nhà Giang Tùy Chu đúng là đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa.
Không ai ngờ được rằng bà ta chỉ là một người quản gia, mà Giang Tùy Chu chỉ là người ngoài được theo mẹ tá túc tại nhà họ Giang.
Người khác nói tôi là con gái của bảo mẫu, tôi phản bác thì họ không tin, còn mẹ con Giang Tùy Chu thì chưa bao giờ đứng ra giải thích giúp tôi.