Chương 6 - Bí Ẩn Trước Cửa Hàng - Quán Lẫu Trên Đồi
Chương 6:
Ban đầu là giả bộ buồn nôn nhưng mà tới khúc này thì My buồn nôn thật. Cô tốt nghiệp trường y nên chỉ cần nhìn sơ qua là biết có phải con người hay không. Mặc dù là đã có chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng cô vẫn không khỏi bị sốc, dù sao khi nhìn thấy con người bị xẻ thịt y như động vật thì vẫn quá mất nhân tính. Nhớ lại những thực khách ngoài kia ăn uống một cách ngon lành, My lại biết ơn Đại và Quốc vì đã ngăn cản cô ăn thử.
Nhưng mấy người này cũng tự tin quá đi mất, dám treo thịt người như thế…
My mau mau say sỉn đi ra ngoài, nhìn thấy sắc mặt khó coi của My khi cô vừa ngồi xuống thì Quốc liền hỏi: “Thế nào rồi?”
My vẫn còn bụm miệng ngăn cơn buồn nôn, một lát sau cô mới khó khăn nói ra hai chữ: “Thịt người!”
Ba người còn lại sững sờ, bất ngờ toàn tập. Bọn họ cho dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ là nghĩ đám người kia bán thịt lậu, đâu ai có thể ngờ rằng bọn họ lại đi bán cả thịt người cơ chứ. Đại và Quốc bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng tưởng tượng về miếng thịt mà mình đã bỏ vào miệng, cũng may mà họ chưa nuốt vào bụng, nếu không giờ này chắc móc họng ói ra không kịp mất.
Đã đạt được mục đích nên bốn người thanh toán và chạy lẹ, không muốn ở lại cái nơi nấu thịt người này một chút nào cả. Ngay khi về đến nhà Quốc thì cả đám thi nhau đi tắm tẩy rửa cái mùi thịt người kia. Thật ra tâm lí con người là như thế, nếu như không biết thì không sợ, biết rồi một cái là họ sẽ nảy sinh một ác cảm kì lạ. Giống như những thực khách kia không biết thì họ có thể ăn một cách ngon lành.
“Này mọi người, sao đám người kia lại ăn ngon lành đến như vậy nhỉ, không ai thấy tanh hay sao?”
Đại hỏi đúng cái câu ai nấy đều thắc mắc. Rõ ràng là lượt khách đông đúc như thế kia mà, chẳng lẽ bọn họ đều bị bỏ bùa hết ư. My vẫn chưa hết sốc vì cảnh tượng nhìn thấy ban nãy mà không đưa ra bất cứ ý kiến nào. Quốc đẩy đẩy mắt kính, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói ra một câu mà ai nấy đều tỉnh cả ngủ.
“Mọi người có nghĩ tất cả những thực khách kia đều không phải là người không?”
Đại nghe xong thì cảm thấy cuộc đời tan nát, da gà da vịt gì nổi lên hết khắp cả người. Có phải tàn nhẫn tới như vậy không, anh chỉ là một người bình thường thôi, anh đâu có muốn nghe mấy cái thứ này đâu. Quay sang liếc Quốc bằng nửa con mắt, Đại nói: “Anh có cần phải nói cho tôi nghe bây giờ không hả. Tôi còn phải đi về nhà nữa đấy, anh có biết là quán lẩu nằm ngay bên kia không. Mai mốt tôi còn phải chở gas qua đấy nữa, anh cứ hù tôi kiểu đấy thì tôi làm ăn kiểu gì bây giờ.”
“Này!”
Đại đang tư tưởng không thông mà còn bị Quốc vỗ vai thì anh giật mình suýt nhảy luôn xuống đất. Quay sang trừng mắt với Quốc, anh nói: “Hay tôi chết luôn cho anh vừa lòng. Tôi không hiểu sao đang yên đang lành lại dính vào các anh làm gì cho khổ thể không biết.”
Quốc cười khổ, anh nói: “Yên tâm đi, gặp nhau chắc chắn là có duyên. Dù sao em gái tôi cũng chưa có người yêu, anh thích có thể cân nhắc việc làm em rể tôi.”
Rõ ràng cái câu nói kia của Quốc rất là cợt nhả nhưng mà nhìn mặt anh lại rất chi là nghiêm túc. Đại nhất thời không phản bác được nên khó chịu nói: “Anh muốn nói cái gì thì làm ơn nói một thể, đừng có làm như vậy tôi giật mình đấy.”
“Xin lỗi người anh em nhé. Nhưng mà tôi muốn hỏi cái này, trước đây anh luôn giao gas cho bên đó à?”
Quốc hất mặt sang chỗ quán lẩu, Đại lắc đầu nói: “Không có! Tôi mới giao ở bên đó được hai lần thôi, cách đây mấy ngày.”
“Sao lại trùng hợp như thế cơ chứ?”
Quốc nói làm Đại cũng bắt đầu để ý, rõ ràng là trước đây chưa từng gọi mà anh cũng không đi tiếp thị thì làm sao mà quán lẩu kia biết được cơ chứ. Mấy chuyện này kì lạ thật, không hiểu sao quán lẩu lại tự nhiên có số điện thoại của cửa hàng mình, rồi lại đến người mất tích kia…
“Chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Nghe Đại hỏi, Quốc quay sang lắc đầu nói: “Tôi chỉ sợ cảnh sát khu này đã bị mua chuộc. Nếu như đã dám giương cờ bán thịt người như vậy chúng tỏ là không đơn giản đâu. Nếu là người thì cũng là một bọn đầu gấu, còn không thì là quỷ dữ đấy. Chúng ta cứ điều tra cho ra việc của mình trước đã rồi tính sau, bây giờ mà dây vào chỉ sợ là không còn mạng để về đâu chứ đừng nói đến tiền công.”
Mọi người ai cũng đều tán thành ý kiến của Quốc, nhà của bọn họ không quá xa quán lẩu. Nơi này cũng là trên đồi nên nghe thấy âm thanh từ bên kia rất là rõ. Không biết có phải do tư tưởng hay không mà bây giờ họ nghe thấy tiếng ồn ào cười nói của thực khách vang vọng từ bên kia lại cảm thấy lạnh gáy thế không biết.
Nhận lấy ánh mắt oán giận từ ba người kia khiến Quốc cũng bắt đầu hơi hối hận về câu nói kia của mình. Không biết có thật là quỷ ăn cỗ hay không, nhưng hiện tại là đang tự mình dọa mình rồi đó, không biết mấy ngày tới sẽ trải qua kiểu gì nữa. Vì để xua đi cảm giác này, Quốc bắt chuyện nói với Đại: “Này, anh không định xuống đồi à?”
Đại nở một nụ cười ngờ nghệch, anh lắc đầu nói: “Giờ này tối quá rồi, đường đồi không an toàn.”
“Anh là sợ ma thì có.”
My chen ngang, Đại đỏ mặt, anh chỉ ước giờ này có cái lỗ nào để chui xuống cho đỡ quê. Nói thật giờ này cũng chẳng là gì đâu, nhưng mà ở với đám người này cả ngày hôm nay nên ít nhiều gì cũng bị đầu độc tư tưởng rồi, không sợ cũng thành sợ. Không khí lại yên lặng như tờ, chẳng ai nói gì đến ai, giống như là đang dọa nhau vậy.
Mấy phút nữa nặng nề trôi qua thì đột nhiên cả đám giật nảy mình bởi tiếng chuông điện thoại của Đại. Là Quang ở cửa hàng gọi đến, anh ta nói rằng có một bóng người cứ đi qua đi lại ở trước cửa tiệm và thi thoảng lại gõ cửa. Mặc dù giờ này đã đóng cửa rồi nhưng Quang rất sợ, anh ta sợ trộm rình mò và bảo Đại mở camera trên điện thoại ra xem thử.
Nghe đến đây thì ai nấy đều cảm thấy kì lạ, bởi vì Đại mở loa ngoài nên mọi người đều nghe thấy. Cả ba người ngồi lại gần Đại và nhìn anh mở camera lên, nhưng dù bốn người có nhìn ngang nhìn dọc thế nào đi chăng nữa vẫn chẳng thấy một bóng người nào. Đại nghi ngờ Quang thấy anh bỏ nhà không về đến giờ này nên cố ý trêu ghẹo nên anh mượn điện thoại của My để gọi cho Quang.
Chắc thấy số lạ nên đổ chuông một lúc Quang mới bắt máy, và khi nghe thấy lời của Quang thì dường như anh ta đang rất sợ hãi. Đại phải gặng hỏi một lúc anh ta mới lắp bắp nói: “Em ra cửa rình thì…cái bóng người kia giống như ma vậy anh ơi. Nó bay bay trên mặt đất, tóc tai rũ rượi và chẳng nhìn thấy mặt đâu cả. Hu hu hu, em sợ lắm anh ơi, anh mau về đây đi.”
Ban đầu là giả bộ buồn nôn nhưng mà tới khúc này thì My buồn nôn thật. Cô tốt nghiệp trường y nên chỉ cần nhìn sơ qua là biết có phải con người hay không. Mặc dù là đã có chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng cô vẫn không khỏi bị sốc, dù sao khi nhìn thấy con người bị xẻ thịt y như động vật thì vẫn quá mất nhân tính. Nhớ lại những thực khách ngoài kia ăn uống một cách ngon lành, My lại biết ơn Đại và Quốc vì đã ngăn cản cô ăn thử.
Nhưng mấy người này cũng tự tin quá đi mất, dám treo thịt người như thế…
My mau mau say sỉn đi ra ngoài, nhìn thấy sắc mặt khó coi của My khi cô vừa ngồi xuống thì Quốc liền hỏi: “Thế nào rồi?”
My vẫn còn bụm miệng ngăn cơn buồn nôn, một lát sau cô mới khó khăn nói ra hai chữ: “Thịt người!”
Ba người còn lại sững sờ, bất ngờ toàn tập. Bọn họ cho dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ là nghĩ đám người kia bán thịt lậu, đâu ai có thể ngờ rằng bọn họ lại đi bán cả thịt người cơ chứ. Đại và Quốc bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng tưởng tượng về miếng thịt mà mình đã bỏ vào miệng, cũng may mà họ chưa nuốt vào bụng, nếu không giờ này chắc móc họng ói ra không kịp mất.
Đã đạt được mục đích nên bốn người thanh toán và chạy lẹ, không muốn ở lại cái nơi nấu thịt người này một chút nào cả. Ngay khi về đến nhà Quốc thì cả đám thi nhau đi tắm tẩy rửa cái mùi thịt người kia. Thật ra tâm lí con người là như thế, nếu như không biết thì không sợ, biết rồi một cái là họ sẽ nảy sinh một ác cảm kì lạ. Giống như những thực khách kia không biết thì họ có thể ăn một cách ngon lành.
“Này mọi người, sao đám người kia lại ăn ngon lành đến như vậy nhỉ, không ai thấy tanh hay sao?”
Đại hỏi đúng cái câu ai nấy đều thắc mắc. Rõ ràng là lượt khách đông đúc như thế kia mà, chẳng lẽ bọn họ đều bị bỏ bùa hết ư. My vẫn chưa hết sốc vì cảnh tượng nhìn thấy ban nãy mà không đưa ra bất cứ ý kiến nào. Quốc đẩy đẩy mắt kính, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói ra một câu mà ai nấy đều tỉnh cả ngủ.
“Mọi người có nghĩ tất cả những thực khách kia đều không phải là người không?”
Đại nghe xong thì cảm thấy cuộc đời tan nát, da gà da vịt gì nổi lên hết khắp cả người. Có phải tàn nhẫn tới như vậy không, anh chỉ là một người bình thường thôi, anh đâu có muốn nghe mấy cái thứ này đâu. Quay sang liếc Quốc bằng nửa con mắt, Đại nói: “Anh có cần phải nói cho tôi nghe bây giờ không hả. Tôi còn phải đi về nhà nữa đấy, anh có biết là quán lẩu nằm ngay bên kia không. Mai mốt tôi còn phải chở gas qua đấy nữa, anh cứ hù tôi kiểu đấy thì tôi làm ăn kiểu gì bây giờ.”
“Này!”
Đại đang tư tưởng không thông mà còn bị Quốc vỗ vai thì anh giật mình suýt nhảy luôn xuống đất. Quay sang trừng mắt với Quốc, anh nói: “Hay tôi chết luôn cho anh vừa lòng. Tôi không hiểu sao đang yên đang lành lại dính vào các anh làm gì cho khổ thể không biết.”
Quốc cười khổ, anh nói: “Yên tâm đi, gặp nhau chắc chắn là có duyên. Dù sao em gái tôi cũng chưa có người yêu, anh thích có thể cân nhắc việc làm em rể tôi.”
Rõ ràng cái câu nói kia của Quốc rất là cợt nhả nhưng mà nhìn mặt anh lại rất chi là nghiêm túc. Đại nhất thời không phản bác được nên khó chịu nói: “Anh muốn nói cái gì thì làm ơn nói một thể, đừng có làm như vậy tôi giật mình đấy.”
“Xin lỗi người anh em nhé. Nhưng mà tôi muốn hỏi cái này, trước đây anh luôn giao gas cho bên đó à?”
Quốc hất mặt sang chỗ quán lẩu, Đại lắc đầu nói: “Không có! Tôi mới giao ở bên đó được hai lần thôi, cách đây mấy ngày.”
“Sao lại trùng hợp như thế cơ chứ?”
Quốc nói làm Đại cũng bắt đầu để ý, rõ ràng là trước đây chưa từng gọi mà anh cũng không đi tiếp thị thì làm sao mà quán lẩu kia biết được cơ chứ. Mấy chuyện này kì lạ thật, không hiểu sao quán lẩu lại tự nhiên có số điện thoại của cửa hàng mình, rồi lại đến người mất tích kia…
“Chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Nghe Đại hỏi, Quốc quay sang lắc đầu nói: “Tôi chỉ sợ cảnh sát khu này đã bị mua chuộc. Nếu như đã dám giương cờ bán thịt người như vậy chúng tỏ là không đơn giản đâu. Nếu là người thì cũng là một bọn đầu gấu, còn không thì là quỷ dữ đấy. Chúng ta cứ điều tra cho ra việc của mình trước đã rồi tính sau, bây giờ mà dây vào chỉ sợ là không còn mạng để về đâu chứ đừng nói đến tiền công.”
Mọi người ai cũng đều tán thành ý kiến của Quốc, nhà của bọn họ không quá xa quán lẩu. Nơi này cũng là trên đồi nên nghe thấy âm thanh từ bên kia rất là rõ. Không biết có phải do tư tưởng hay không mà bây giờ họ nghe thấy tiếng ồn ào cười nói của thực khách vang vọng từ bên kia lại cảm thấy lạnh gáy thế không biết.
Nhận lấy ánh mắt oán giận từ ba người kia khiến Quốc cũng bắt đầu hơi hối hận về câu nói kia của mình. Không biết có thật là quỷ ăn cỗ hay không, nhưng hiện tại là đang tự mình dọa mình rồi đó, không biết mấy ngày tới sẽ trải qua kiểu gì nữa. Vì để xua đi cảm giác này, Quốc bắt chuyện nói với Đại: “Này, anh không định xuống đồi à?”
Đại nở một nụ cười ngờ nghệch, anh lắc đầu nói: “Giờ này tối quá rồi, đường đồi không an toàn.”
“Anh là sợ ma thì có.”
My chen ngang, Đại đỏ mặt, anh chỉ ước giờ này có cái lỗ nào để chui xuống cho đỡ quê. Nói thật giờ này cũng chẳng là gì đâu, nhưng mà ở với đám người này cả ngày hôm nay nên ít nhiều gì cũng bị đầu độc tư tưởng rồi, không sợ cũng thành sợ. Không khí lại yên lặng như tờ, chẳng ai nói gì đến ai, giống như là đang dọa nhau vậy.
Mấy phút nữa nặng nề trôi qua thì đột nhiên cả đám giật nảy mình bởi tiếng chuông điện thoại của Đại. Là Quang ở cửa hàng gọi đến, anh ta nói rằng có một bóng người cứ đi qua đi lại ở trước cửa tiệm và thi thoảng lại gõ cửa. Mặc dù giờ này đã đóng cửa rồi nhưng Quang rất sợ, anh ta sợ trộm rình mò và bảo Đại mở camera trên điện thoại ra xem thử.
Nghe đến đây thì ai nấy đều cảm thấy kì lạ, bởi vì Đại mở loa ngoài nên mọi người đều nghe thấy. Cả ba người ngồi lại gần Đại và nhìn anh mở camera lên, nhưng dù bốn người có nhìn ngang nhìn dọc thế nào đi chăng nữa vẫn chẳng thấy một bóng người nào. Đại nghi ngờ Quang thấy anh bỏ nhà không về đến giờ này nên cố ý trêu ghẹo nên anh mượn điện thoại của My để gọi cho Quang.
Chắc thấy số lạ nên đổ chuông một lúc Quang mới bắt máy, và khi nghe thấy lời của Quang thì dường như anh ta đang rất sợ hãi. Đại phải gặng hỏi một lúc anh ta mới lắp bắp nói: “Em ra cửa rình thì…cái bóng người kia giống như ma vậy anh ơi. Nó bay bay trên mặt đất, tóc tai rũ rượi và chẳng nhìn thấy mặt đâu cả. Hu hu hu, em sợ lắm anh ơi, anh mau về đây đi.”