Chương 7 - Sự Bí Ẩn Trên Đường Đồi - Quán Lẫu Trên Đồi

Chương 7:

Tất cả mọi người đều nghe ra sự sợ hãi qua điện thoại của Quang chứ không phải anh ta đang đùa. Đại đành trấn an Quang: “Anh về ngay bây giờ, mày mau vào trong nhà đi, đóng chặt cửa phòng ngủ lại.”

Nói xong thì bốn người nhìn nhau, Đại hỏi: “Mọi người có thể giúp tôi không?”

Cơ hội tốt như thế này đương nhiên là không bỏ qua được. Trong nhóm ba người kia thì Minh chịu trách nhiệm điều tra người sống, Quốc chịu trách nhiệm tìm xác và My thì lợi hại hơn hết, cô nàng có thể nhìn thấy những bóng ma lảng vảng mà người khác không thể nhìn thấy được. Bốn người hai chiếc xe máy phi nhanh xuống đồi, Đại chịu trách nhiệm chở My đi trước.

Đi ngang đoạn đường mà Đại đã kể là gặp cô gái nọ, My dặn anh tắt đèn và chạy thật chậm nhưng cô lại chẳng thể thấy cô gái kia mà chỉ thấy những bóng ma vất vưởng khác bay bay xung quanh. May mà My rất biết giữ mồm miệng, cô cũng đã hơi quen mấy thứ này nên mới không hét lên sợ hãi.

Nói thật là lần đầu tiên My đến những nơi như thế này. Đường đồi hoang vắng không có lấy một ánh đèn hay ngôi nhà nào, gió sương thì mù mờ mà còn nhìn thấy những “bạn” trắng tinh đang bay bay xung quanh thì My cũng hãi lắm, nhưng may mà có Đại bên cạnh nên cô mới miễn cưỡng im lặng nhưng cũng chẳng dám nhìn nhiều.

Nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, vì Đại đã quen đường và cũng lo lắng cho Quang ở nhà nên cũng chạy nhanh hơn mà bỏ xa Quốc và Minh. My ngoảnh đầu nhìn lại vẫn không thấy ánh đèn xe của hai người họ đâu. Cô hơi sợ nên kéo kéo áo Đại rồi nói: “Anh mở đèn xe lên đi, chạy chậm lại chờ hai người kia nữa để họ lạc đường.”

My nói giảm nói tránh sợ Đại sợ, nhưng mãi một lúc vẫn chưa thấy Đại mở đèn xe, cô gấp gáp nói: “Anh giỡn với tôi hả, sao anh không mở đèn xe đi. Cẩn thận gây tai nạn bây giờ.”

Mấy phút nữa trôi qua mà Đại vẫn không có dấu hiệu giảm tốc độ, thậm chí đèn xe cũng chưa thấy mở. Mấy “bạn” trắng trắng kia không bình thường nữa, My cảm thấy họ đã để ý đến mình, cô còn chẳng dám mở mắt mà dùng sức cấu vào eo Đại rồi nói: “Anh giỡn nhây quá rồi đó. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra đâu.”

“Suỵt! Em im lặng dùm cái được không. Tôi đang cảm thấy quái lạ đây nè.”

Đại nói nhỏ, My cảm thấy mọi chuyện chẳng lành rồi, biết thế cô đã chẳng bảo Đại đi nhanh và tắt đèn để tìm cô gái kia. Cô cảm thấy cả người Đại như đang run lên nên cũng cố gắng hỏi nhỏ: “Có chuyện gì vậy anh?”

“Đèn xe không mở được, và tốc độ cũng chẳng giảm được!”

“Hỏng rồi!”

Nghe My nói như vậy làm Đại còn run hơn. May mà tay lái của anh khá là cứng, nếu không chắc giờ này hai người đã lủi vào một gốc cây nào đó rồi. Anh hít sâu một hơi khí lạnh rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả My, hai người kia còn chạy phía sau không em?”

“Hai người họ không thấy đâu rồi. Em nghĩ là chúng ta bị ma trêu rồi.”

“Em nghĩ hay em nhìn thấy vậy?”

“Em nhìn thấy!”

Đại nghe xong thì bủn rủn chân tay, anh nói: “Hay là chúng ta đừng cố nữa, chúng ta lủi vào gốc cây luôn nhé?”

“Bậy bậy anh ơi…anh Đại nè, anh có bật lửa không vậy?”

My bất đắc dĩ phải véo mạnh Đại để anh không nhục chí mà lủi vào gốc cây. Đại ban đầu nói không nhưng anh lại nhớ ra là có mang theo bên mình vì hay mồi bếp cho khách nên nói có. Mặc dù My cũng chưa từng gặp chuyện này bao giờ nhưng cứ thử cũng chẳng mất gì, cô bảo Đại đưa bật lửa cho mình rồi len lén hé mắt ra mà liên tục bật lửa lên.

Nghe My cứ lạch cạch phía sau lưng mình, Đại gấp gáp hỏi: “Em có được không vậy My?”

“Được hay không anh cứ từ từ, nếu không thì anh giỏi anh làm đi.”

My cáu hẳn, Đại nghe thế thì chẳng dám hó hé gì. Anh còn đang mừng thầm là mở hai mắt trân trân mà chẳng thấy “ma” nào, nếu mà anh thấy dù chỉ một đứa thôi thì cũng đủ lạc tay lái vào gốc cây.

Chẳng lúc nào mà không khí không căng thẳng cả. Đợi toát cả mồ hôi lạnh đầy người thì My cũng nói: “Được rồi, anh thử mở đèn xem nào.”

Nghe đến đây thì Đại thở phào nhẹ nhõm, như thể là vứt bỏ một tảng đá to xuống vậy. Đèn đã mở được và tay ga cũng chỉnh được theo ý muốn, không những vậy mà phía sau cũng nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi của Quốc. Đại giảm tốc độ chờ Quốc chạy tới, Quốc chạy vượt qua song hàng với Đại rồi lo lắng hỏi: “Hai người làm gì mà chạy như ma rượt vậy. Không biết đường đồi bây giờ nguy hiểm lắm à?”

“Bọn em không có bị ma rượt đâu anh, bọn em bị ma dắt cơ.”

Câu trước của My mới làm Quốc buông xuống sự lo lắng thì câu sau đã lại làm anh lo thêm. Anh đương nhiên là tin em gái mình không nói dối, vì vậy anh nói: “Mọi người cẩn thận, sắp hết đường đồi rồi.”

Bốn người hai chiếc xe chạy san sát nhau đến khi xuống hết đường đồi thì không lâu nữa đã đến cửa tiệm của Đại. Từ xa Quốc đã nói: “Chúng ta dừng xe ở phía xa đã xem như thế nào. My em phụ trách quan sát nhé?”

Lúc này Đại đã sợ run hết cả người, anh hỏi nhỏ My: “Nhỡ đâu em nhìn thấy gì đó thì phải làm sao, dùng bùa để bắt nó à?”

My bật cười, cô nói: “Anh tưởng em là thầy bói à. Em chẳng biết dùng bùa phép gì đâu anh, trước nay em luôn dùng cách của mình để xử lý mấy chuyện như thế này thôi.”

“Cách gì?”

“Bí mật!”

My nói xong thì quay sang nói với Quốc: “Anh có cảm nhận được gì không?”

“Anh nghĩ chúng ta nên dừng xe ở đây là được. Muốn diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, nếu không sẽ rất dễ gây ra dây mơ rễ má về sau.”

Nghe Quốc nói vậy thì Đại nói luôn: “Này mọi người có đi đâu thì cho tôi theo với nhé. Tôi sợ ma lắm, mọi người mà bỏ tôi ở lại đây một mình nhỡ tôi chết là mọi người đi tù đó.”

Minh nãy giờ không nói gì mà lại đột nhiên vỗ vai Đại làm anh giật thót, anh định quay ra mắng anh ta thì phát hiện Minh đã xuống xe cùng Quốc từ lúc nào rồi. Chiếc xe bên cạnh trống trơn, ba người kia đã đi tới đứng trước mặt anh và nhìn về cửa tiệm. Ba người kia đều ở đó, vậy ai vỗ vai Đại?

Đại chỉ thiếu chút nữa là tè ra quần. Trời thì tối om, phía sau là đồi cây bạt ngàn với mấy con ma dẫn đường lúc nãy và không có một bóng người nào nhưng lại bị vỗ vai, ai trong hoàn cảnh ấy cũng sẽ sợ hãi giống như Đại mà thôi.

“Này, mọi người đợi tôi với!”

Đại lấy can đảm nói lớn, nhưng tiếc là chẳng có ai nghe, rõ ràng là họ đang đứng ngay phía trước mặt đây thôi mà. Nuốt nước miếng một cái, Đại lại gọi lần nữa: “Này…”

Đại đã hết nói nổi thêm câu nào nữa, anh cảm nhận được phía sau lại có ai đó vỗ vai mình nữa rồi.