Chương 5 - Sự Xuất Hiện Đầy Bí Ẩn - Quán Lẫu Trên Đồi
Chương 5:
“Anh Đại ở đây mà có phát hiện ra điều gì, chỉ cho chúng em với.”
Đối diện với câu hỏi của My, dù muốn lấy le lắm nhưng Đại quả thật không thể chém gió bừa được nên đành lắc đầu nói: “Anh không biết! Anh mới về đây một năm thôi, vả lại bình thường anh cũng kiêng dính dáng vào mấy chuyện ma quỷ này lắm.”
Thấy My có vẻ hơi thất vọng, Đại liền nói: “Hay là anh đưa em về cửa hàng anh chơi nhé, ở đây làm gì tẻ nhạt lắm. Chuyện ma quỷ này con gái nên ít tham gia vào thôi.”
Ai ngờ Đại vừa nói xong thì đã nhận được ánh mắt dao găm của Quốc và Minh. Nhưng bọn họ không thể từ chối lời xin xỏ của My nên đã đồng ý cho em gái mình đi “theo trai”.
Vì chở gái nên Đại chẳng dám chạy nhanh, chán đời anh lại buộc miệng kể về hai lần anh gặp cô gái kia đi trên đường vào lúc chiều tối. Ai ngờ My nghe xong lại rất hứng thú, cô nói: “Anh gặp ở đâu có thể chở em tới đó xem thử hay không?”
“Này My ơi là My, em là con gái con đứa sao lại đòi xem mấy chuyện đó chứ?”
Đáp lại câu ngạc nhiên của Đại, My chỉ cười nói: “Sao các anh cứ xem thường con gái bọn em nhỉ. Anh không biết em còn giỏi hơn cả anh trai của em đâu ha.”
Đại không dừng xe, mà My cũng chẳng hỏi thêm nữa. Đến cửa tiệm của Đại, đột nhiên My cấu anh bảo dừng xe gấp, hóa ra cô nhìn thấy thứ gì đó nhưng khi đuổi theo thì lại không thấy đâu nữa. Thấy My quay trở lại, Đại mới hỏi: “Em chạy đi đâu vậy?”
“Em vừa nhìn thấy một bóng người đứng ở đây, nhưng lúc em đuổi theo thì không thấy đâu nữa.”
My vừa nói vừa chỉ tay trước cửa tiệm làm cho Đại bất giác nổi da gà, anh rất không tình nguyện nhớ lại mấy lần gặp “khách” trước cửa mà nói: “Liệu…có phải em thấy một cô gái không, tóc tai rũ rượi?”
My giật mình, cô cau mày nhìn Đại rồi hỏi: “Sao anh biết?”
Mặc dù lần này Đại không nhìn thấy, anh chỉ đoán mò nhưng không ngờ lại đúng thật. Vì vậy anh không giấu được sự sợ sệt mà nói: “Sao em có thể nhìn thấy mà anh lại không thấy?”
“Em nói rồi mà, em giỏi hơn cả anh Quốc. Nhưng sao trước cửa tiệm của anh lại xuất hiện một con ma nữ thế này?”
“Anh không biết! Lẽ nào…cô gái anh gặp trên đồi…”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bất thình lình bị cuốn vào câu chuyện ma quỷ lúc nào không hay. Đại vuốt mồ hôi hột, anh nói: “Em xem thử giúp anh xem trong nhà có bị làm sao hay không nhé?”
My gật đầu, cô đi qua cửa nhìn thấy hai cây “trừ ma” đặt trước cửa mà không khỏi buồn cười. Nếu như mấy cái cây này mà trừ được ma thì đâu cần đến thầy bà bùa phép làm gì chứ. Bước vào bên trong, sau khi quan sát một lượt không thấy gì bất thường My mới nói: “Anh yên tâm đi, chỉ cần sau này anh đừng mời ai vào nhà lung tung là được nhé.”
“Sau em nói y chang như anh trai của em vậy…”
Đại đang nói dở thì ngậm miệng lại khi thấy My cứ đứng nhìn điện thoại bàn để trên bàn làm việc, mà đáng nói ở đây là cái điện thoại kia chính là cái mà người chết trên đồi đã gọi đến đêm đó. Tới giờ vẫn chưa có ai biết được rốt cuộc là người chết đã gọi cuộc điện thoại kia vào lúc nào, trước khi chết hay sau khi chết. Mặc dù cảnh sát nói rằng là gọi trước khi chết, có thể là gọi xong thì trượt chân ngã hoặc bị giết nhưng ai nghe qua mà chẳng nghĩ ngợi lung tung. Với những gì mà Đại kể lại thì mười người nghe hết chin người đoán là cuộc gọi kia là cuộc gọi ma quỷ rồi.
“Chuyện gì vậy My?”
Đại hỏi nhưng My chẳng mảy may nhúc nhích, ánh mắt cô cứ dán chặt vào cái điện thoại, thậm chí còn đang dần đi lại chỗ nó khiến Đại lắp ba lắp bắp nói: “My, em đừng làm anh sợ…”
“Suỵt!”
My đưa tay lên miệng ngắt lời Đại. Thời gian lúc này phải nói là trôi qua một cách nặng nề và chậm chạp, mỗi phút trôi qua lâu như thể là mấy năm. Đợi đến khi Đại đứng sắp không vững, mồ hôi ướt hết cả áo thì My mới quay ra cười phá lên rồi nói: “Xem anh nhát chưa kia, em nói vậy mà cũng lừa được anh nữa.”
Đại ngơ ngác mấy giây cho đến khi xác nhận là bị My lừa thì anh mới thở phù phù rồi nói: “Em dọa chết anh rồi My ơi, em có biết là anh nhát gan lắm không hả?”
“Anh mà nhát gan á hả. Mới gặp lần đầu mà dám rủ con người ta về nhà mình mà còn bảo là nhát. Anh ấy, đừng nghĩ là ma quỷ đáng sợ, con người đáng sợ hơn nhiều đó.”
My vừa nói xong thì có điện thoại gọi tới, là Quốc gọi. Sau khi My cúp máy thì Đại hỏi: “Có chuyện gì vậy, vụ án có gì mới à?”
My lắc đầu nói: “Mới thì không có, nhưng mà mấy người đi chung với nạn nhân được thả ra rồi, bọn họ có bằng chứng ngoại phạm.”
“Bằng chứng ngoại phạm? Bằng chứng gì?”
Đại cau mày hỏi, My nói: “Bọn họ đều đi ăn lẩu đến quá khuya mới về, và khi vừa về thì họ bắt đầu gọi điện cho cảnh sát báo mất tích.”
“Này…”
Đại đột nhiên muốn nói rồi lại thôi. Đợi My tra hỏi một lúc anh mới nói: “Sao mà trùng hợp vậy chứ, sao bọn họ không nghĩ đến việc nạn nhân đi đâu chơi mà lại nghĩ ngay là mất tích chứ. Mà nếu như mất tích thì ít nhất họ cũng phải tìm một thời gian rồi mới báo cảnh sát chứ sao lại báo cảnh sát liền được?”
Đại đột nhiên thông minh đột xuất, nhưng My nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nói: “Có thể do bọn họ quá hiểu nạn nhân cũng không chừng. Nói chung là chúng ta đừng nên tham gia vào làm gì cả. Chúng tôi chỉ cần lo tốt việc của mình là được, anh cũng vậy, đừng tự rước phiền phức vào cho bản thân. Tôi tốt bụng nhắc cho anh nhớ việc này nhé, những chuyện thế này chúng tôi gặp nhiều lắm rồi. Rất có thể là cảnh sát đã bị mua chuộc, mà nếu để mua chuộc được cảnh sát thì người phía sau đó cũng không phải dạng vừa. Nên anh cứ nhắm mắt làm ngơ mà chở bình gas của anh thôi, nếu được thì anh cứ giúp chúng tôi này, đảm bảo sẽ có một phần thù lao cho anh.”
Đại nghe người đẹp nói gì cũng có lý, anh dù không ham thù lao gì đó nhưng được tiếp xúc với người đẹp là vui rồi, dại gì mà không giúp cơ chứ. Tự nhiên Đại cũng trở thành một thành niên của nhóm “truy tìm người chết”, trước nay anh luôn căm ghét phải dính líu vào mấy chuyện không đâu, chắc là lần này phá lệ vì có người đẹp.
Bốn người bọn họ lại tập kích vào quán lẩu dê kia, lần này họ cũng chỉ gọi một phần cho có chứ có ai dám ăn đâu mà gọi nhiều. Vì để cho nhân viên quán không nghi ngờ mà bốn người cứ nốc liên tục hết lon bia này đến chai rượu nọ. Nhìn thấy xung quanh các bàn đều chật kín người, ai nấy ăn uống hăng say mà Đại và Quốc lại không thể không nhớ lại thứ thịt mà mình đã từng nếm thử. Hai người kia chưa ăn thử nên có vẻ không tin lời của hai người này miêu tả cho lắm, nhưng Quốc và Đại lại chẳng khuyến khích bọn họ ăn thử chút nào.
Một lát sau khi đã chén anh chén tôi say sưa, My với bộ mặt đỏ ngầu giả vờ bụm miệng muốn ói hỏi nhân viên phục vụ nhà vệ sinh. May mắn là nhà vệ sinh bên trong, đối diện với nhà bếp nên rất dễ quan sát. Khi My với bộ dạng say bét nhè đi vào, Đại phải bật ngón cái với Quốc khâm phục tài lẻ của cô nàng. Nhìn My như thế thì ai mà có ngờ được cô vẫn còn tỉnh táo và đang đi điều tra cơ chứ. Bởi vì cơ địa My nên khi cô nàng chỉ cần uống vài hớp bia thì mặt cũng đỏ tía lên như thể say bét nhè tới nơi.
Khi cô đang nhắm mắt nhắm mũi đi vào, nghiên ngả muốn đụng hết người này đến người nọ thì đập vào mắt cô là mấy con…người bị chặt ra thành mấy khúc.
“Anh Đại ở đây mà có phát hiện ra điều gì, chỉ cho chúng em với.”
Đối diện với câu hỏi của My, dù muốn lấy le lắm nhưng Đại quả thật không thể chém gió bừa được nên đành lắc đầu nói: “Anh không biết! Anh mới về đây một năm thôi, vả lại bình thường anh cũng kiêng dính dáng vào mấy chuyện ma quỷ này lắm.”
Thấy My có vẻ hơi thất vọng, Đại liền nói: “Hay là anh đưa em về cửa hàng anh chơi nhé, ở đây làm gì tẻ nhạt lắm. Chuyện ma quỷ này con gái nên ít tham gia vào thôi.”
Ai ngờ Đại vừa nói xong thì đã nhận được ánh mắt dao găm của Quốc và Minh. Nhưng bọn họ không thể từ chối lời xin xỏ của My nên đã đồng ý cho em gái mình đi “theo trai”.
Vì chở gái nên Đại chẳng dám chạy nhanh, chán đời anh lại buộc miệng kể về hai lần anh gặp cô gái kia đi trên đường vào lúc chiều tối. Ai ngờ My nghe xong lại rất hứng thú, cô nói: “Anh gặp ở đâu có thể chở em tới đó xem thử hay không?”
“Này My ơi là My, em là con gái con đứa sao lại đòi xem mấy chuyện đó chứ?”
Đáp lại câu ngạc nhiên của Đại, My chỉ cười nói: “Sao các anh cứ xem thường con gái bọn em nhỉ. Anh không biết em còn giỏi hơn cả anh trai của em đâu ha.”
Đại không dừng xe, mà My cũng chẳng hỏi thêm nữa. Đến cửa tiệm của Đại, đột nhiên My cấu anh bảo dừng xe gấp, hóa ra cô nhìn thấy thứ gì đó nhưng khi đuổi theo thì lại không thấy đâu nữa. Thấy My quay trở lại, Đại mới hỏi: “Em chạy đi đâu vậy?”
“Em vừa nhìn thấy một bóng người đứng ở đây, nhưng lúc em đuổi theo thì không thấy đâu nữa.”
My vừa nói vừa chỉ tay trước cửa tiệm làm cho Đại bất giác nổi da gà, anh rất không tình nguyện nhớ lại mấy lần gặp “khách” trước cửa mà nói: “Liệu…có phải em thấy một cô gái không, tóc tai rũ rượi?”
My giật mình, cô cau mày nhìn Đại rồi hỏi: “Sao anh biết?”
Mặc dù lần này Đại không nhìn thấy, anh chỉ đoán mò nhưng không ngờ lại đúng thật. Vì vậy anh không giấu được sự sợ sệt mà nói: “Sao em có thể nhìn thấy mà anh lại không thấy?”
“Em nói rồi mà, em giỏi hơn cả anh Quốc. Nhưng sao trước cửa tiệm của anh lại xuất hiện một con ma nữ thế này?”
“Anh không biết! Lẽ nào…cô gái anh gặp trên đồi…”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bất thình lình bị cuốn vào câu chuyện ma quỷ lúc nào không hay. Đại vuốt mồ hôi hột, anh nói: “Em xem thử giúp anh xem trong nhà có bị làm sao hay không nhé?”
My gật đầu, cô đi qua cửa nhìn thấy hai cây “trừ ma” đặt trước cửa mà không khỏi buồn cười. Nếu như mấy cái cây này mà trừ được ma thì đâu cần đến thầy bà bùa phép làm gì chứ. Bước vào bên trong, sau khi quan sát một lượt không thấy gì bất thường My mới nói: “Anh yên tâm đi, chỉ cần sau này anh đừng mời ai vào nhà lung tung là được nhé.”
“Sau em nói y chang như anh trai của em vậy…”
Đại đang nói dở thì ngậm miệng lại khi thấy My cứ đứng nhìn điện thoại bàn để trên bàn làm việc, mà đáng nói ở đây là cái điện thoại kia chính là cái mà người chết trên đồi đã gọi đến đêm đó. Tới giờ vẫn chưa có ai biết được rốt cuộc là người chết đã gọi cuộc điện thoại kia vào lúc nào, trước khi chết hay sau khi chết. Mặc dù cảnh sát nói rằng là gọi trước khi chết, có thể là gọi xong thì trượt chân ngã hoặc bị giết nhưng ai nghe qua mà chẳng nghĩ ngợi lung tung. Với những gì mà Đại kể lại thì mười người nghe hết chin người đoán là cuộc gọi kia là cuộc gọi ma quỷ rồi.
“Chuyện gì vậy My?”
Đại hỏi nhưng My chẳng mảy may nhúc nhích, ánh mắt cô cứ dán chặt vào cái điện thoại, thậm chí còn đang dần đi lại chỗ nó khiến Đại lắp ba lắp bắp nói: “My, em đừng làm anh sợ…”
“Suỵt!”
My đưa tay lên miệng ngắt lời Đại. Thời gian lúc này phải nói là trôi qua một cách nặng nề và chậm chạp, mỗi phút trôi qua lâu như thể là mấy năm. Đợi đến khi Đại đứng sắp không vững, mồ hôi ướt hết cả áo thì My mới quay ra cười phá lên rồi nói: “Xem anh nhát chưa kia, em nói vậy mà cũng lừa được anh nữa.”
Đại ngơ ngác mấy giây cho đến khi xác nhận là bị My lừa thì anh mới thở phù phù rồi nói: “Em dọa chết anh rồi My ơi, em có biết là anh nhát gan lắm không hả?”
“Anh mà nhát gan á hả. Mới gặp lần đầu mà dám rủ con người ta về nhà mình mà còn bảo là nhát. Anh ấy, đừng nghĩ là ma quỷ đáng sợ, con người đáng sợ hơn nhiều đó.”
My vừa nói xong thì có điện thoại gọi tới, là Quốc gọi. Sau khi My cúp máy thì Đại hỏi: “Có chuyện gì vậy, vụ án có gì mới à?”
My lắc đầu nói: “Mới thì không có, nhưng mà mấy người đi chung với nạn nhân được thả ra rồi, bọn họ có bằng chứng ngoại phạm.”
“Bằng chứng ngoại phạm? Bằng chứng gì?”
Đại cau mày hỏi, My nói: “Bọn họ đều đi ăn lẩu đến quá khuya mới về, và khi vừa về thì họ bắt đầu gọi điện cho cảnh sát báo mất tích.”
“Này…”
Đại đột nhiên muốn nói rồi lại thôi. Đợi My tra hỏi một lúc anh mới nói: “Sao mà trùng hợp vậy chứ, sao bọn họ không nghĩ đến việc nạn nhân đi đâu chơi mà lại nghĩ ngay là mất tích chứ. Mà nếu như mất tích thì ít nhất họ cũng phải tìm một thời gian rồi mới báo cảnh sát chứ sao lại báo cảnh sát liền được?”
Đại đột nhiên thông minh đột xuất, nhưng My nghĩ nghĩ rồi lắc đầu nói: “Có thể do bọn họ quá hiểu nạn nhân cũng không chừng. Nói chung là chúng ta đừng nên tham gia vào làm gì cả. Chúng tôi chỉ cần lo tốt việc của mình là được, anh cũng vậy, đừng tự rước phiền phức vào cho bản thân. Tôi tốt bụng nhắc cho anh nhớ việc này nhé, những chuyện thế này chúng tôi gặp nhiều lắm rồi. Rất có thể là cảnh sát đã bị mua chuộc, mà nếu để mua chuộc được cảnh sát thì người phía sau đó cũng không phải dạng vừa. Nên anh cứ nhắm mắt làm ngơ mà chở bình gas của anh thôi, nếu được thì anh cứ giúp chúng tôi này, đảm bảo sẽ có một phần thù lao cho anh.”
Đại nghe người đẹp nói gì cũng có lý, anh dù không ham thù lao gì đó nhưng được tiếp xúc với người đẹp là vui rồi, dại gì mà không giúp cơ chứ. Tự nhiên Đại cũng trở thành một thành niên của nhóm “truy tìm người chết”, trước nay anh luôn căm ghét phải dính líu vào mấy chuyện không đâu, chắc là lần này phá lệ vì có người đẹp.
Bốn người bọn họ lại tập kích vào quán lẩu dê kia, lần này họ cũng chỉ gọi một phần cho có chứ có ai dám ăn đâu mà gọi nhiều. Vì để cho nhân viên quán không nghi ngờ mà bốn người cứ nốc liên tục hết lon bia này đến chai rượu nọ. Nhìn thấy xung quanh các bàn đều chật kín người, ai nấy ăn uống hăng say mà Đại và Quốc lại không thể không nhớ lại thứ thịt mà mình đã từng nếm thử. Hai người kia chưa ăn thử nên có vẻ không tin lời của hai người này miêu tả cho lắm, nhưng Quốc và Đại lại chẳng khuyến khích bọn họ ăn thử chút nào.
Một lát sau khi đã chén anh chén tôi say sưa, My với bộ mặt đỏ ngầu giả vờ bụm miệng muốn ói hỏi nhân viên phục vụ nhà vệ sinh. May mắn là nhà vệ sinh bên trong, đối diện với nhà bếp nên rất dễ quan sát. Khi My với bộ dạng say bét nhè đi vào, Đại phải bật ngón cái với Quốc khâm phục tài lẻ của cô nàng. Nhìn My như thế thì ai mà có ngờ được cô vẫn còn tỉnh táo và đang đi điều tra cơ chứ. Bởi vì cơ địa My nên khi cô nàng chỉ cần uống vài hớp bia thì mặt cũng đỏ tía lên như thể say bét nhè tới nơi.
Khi cô đang nhắm mắt nhắm mũi đi vào, nghiên ngả muốn đụng hết người này đến người nọ thì đập vào mắt cô là mấy con…người bị chặt ra thành mấy khúc.