Chương 4 - Bí ẩn của Vụ Mất tích Ba Năm Trước - Quán Lẫu Trên Đồi
Chương 4:
“Này, anh đang làm cái gì vậy?”
Đại miệng nhanh hơn não, nhanh hơn cả Quốc mà đi nhanh tới nói. Ai ngờ người kia đúng là có tật giật mình, anh ta không quay lại mà cứ thế đi ra chỗ vách núi mà nhảy xuống trước sự kinh hãi của cả hai người. Dù Quốc khá là nhanh nhưng anh cũng không thể đuổi kịp người kia mà chỉ thấy cái bóng anh ta khuất dưới tán cây um tùm.
“Đây có phải là tội giết người không vậy, anh mau gọi cảnh sát đi.”
Đại toát hết cả mồ hôi, giờ anh đang hối hận về sự lỗ mãng của mình đã gây ra cái chết cho người đàn ông kia. Thấy Quốc không đoái hoài đến mình mà cứ đứng yên quan sát, anh gấp gáp nói: “Cứu người quan trọng, dù sao chúng ta cũng phải trả giá cho những gì mình làm chứ.”
Lúc này Quốc mới phản ứng, anh đưa tay ngăn Đại rồi nói nhỏ: “Tôi nghi ngờ anh ta không phải là người sống.”
“Anh đùa gì vậy chứ, anh ta không phải là người sống thì sao cảnh sát bắt vào đồn được…Lẽ nào chúng ta đã gặp ma giữa ban ngày à?”
Đại rất chi là nhạy cảm với từ “ma”, nên mỗi khi anh nghe nhắc đến thì sẽ nhảy dựng lên. Thấy Quốc chẳng nói chẳng rằng, Đại lại nói: “Lẽ nào anh ta chết rồi à, mới đây mà đã hiện hồn về ư?”
Quốc nhìn Đại với ánh mắt rất chi là này nọ. Chỉ là Quốc không ngờ Đại lại có suy nghĩ phong phú như vậy, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài của mình. Thấy Quốc nhìn mình như thế thì Đại cũng doán được ít nhiều, anh lắc đầu nói: “Không phải à?”
“Đương nhiên là không phải rồi! Anh nghĩ đây là trong phim hay sao mà lại có vụ sợ tội tự sát chứ. Tôi đang nghĩ rằng đây chính là hồn ma của chàng thanh niên đã mất tích kia. Hai người họ giống nhau như vậy rất có thể là sinh đôi, dù sao chúng ta cũng không biết được cảnh sát đang điều tra chuyện gì.”
Quốc rất bình tĩnh, nhưng Đại không bình tĩnh nổi mà nói: “Đáng sợ quá vậy, lẽ nào ma cũng xuất hiện giữa ban ngày thế này ư?”
“Nơi này là núi rừng, chúng ta sẽ chẳng biết có chuyện gì đáng sợ hơn nữa xảy ra. Nhưng ít ra thì hiện tại vẫn chưa tệ đến mức người ma lẫn lộn.”
Đại nghe Quốc nói mà lạnh sống lưng giữa ban ngày, anh lắc đầu nói: “Anh đừng có truyền bá tư tưởng mê tín cho tôi làm gì. Tôi ở đây lâu như vậy chưa từng gặp chuyện như anh nói.”
Quốc không cãi lại mà chỉ cười phì, anh nói: “Đó là do anh không phân biệt được đâu là người, đâu là ma. Tôi dám cá anh đã có không ít lần chạm trán với ma rồi đấy.”
Đại cười khổ, anh nói: “Thôi được rồi, coi như tôi thua, anh đừng có dọa tôi nữa có được không?”
Quốc im lặng không nói gì, anh chỉ lẳng lặng quan sát Đại một lúc rồi nói: “Chúng ta báo cảnh sát hay ngồi đây chờ nào?”
Ma xui qủy khiến gì mà Đại không thèm báo cảnh sát nữa mà lại cùng Quốc trốn sang một góc ngồi rình, mặc dù anh cũng chẳng biết là đang rình cái gì nữa. Quốc lấy điện thoại ra nhắn tin liên tục, đoán rằng anh đang nhắn cho mấy người trong nhóm của mình. Đại cũng ngồi ngốc ở đấy một lát, đến lúc anh đang cảm thấy lãng phí thời gian của mình thì đột nhiên anh dụi mắt lia lịa mấy cái rồi lại kéo áo Quốc.
Cả hai cùng nhìn về một phía, và bóng người đàn ông ban nãy nhảy vực lại lần nữa xuất hiện và làm động tác y chang ban nãy. Mồ hôi hột của Đại rơi tầm tã, anh trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng chẳng nghĩ ra được mấy mươi tuổi đầu không tin ma quỷ nay lại gặp ma giữa ban ngày thế này.
“Này, tôi có hoa mắt không thế hả?”
Đại kéo Quốc rồi ríu rít hỏi, Quốc lắc đầu nói: “Anh không hoa mắt, không nhìn nhầm đâu. Bây giờ anh tin lời tôi chưa, anh ta đâu phải người.”
“Chúng ta làm gì bây giờ nhỉ?”
“Không làm gì cả! Chúng ta cũng đâu thể nói là gặp ma ban ngày có đúng không. Bây giờ chúng ta cứ về nhà, chờ xem tình hình như thế nào.”
“Này…”
Đại đinh nói gì đó nhưng Quốc đã đi trước, hai người lên xe về căn nhà thuê của Quốc. Vừa về đến thì một cô gái bên trong đi ra rồi sốt sắn hỏi: “Sao rồi anh, có thật là người chết trông giống hệt người đang ở trong đồn không?”
Đại nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt rồi lại nhìn Quốc, Quốc lắc đầu nói: “Không phải đâu, cô ấy là em gái tôi.”
Nghe vậy thì cô gái kia cười nói: “Chào anh, em tên là My, em gái của anh Quốc. Anh tên là gì?”
“Đại, anh tên Đại.”
My nhìn Đại một lượt từ trên xuống dưới rồi cười cười làm Đại ngại đỏ cả tai. Không ngờ rằng điều này đã làm cho Quốc nhìn thấy, anh nói: Này các bạn, tán tình nhau thì đi chỗ khác dùm cái.”
“Xùy! Anh Đại đừng quan tâm đến anh ấy làm gì. Người ế kinh niên nó như vậy đấy, khó tính cứ như ông già.”
My có vẻ là một người rất hoạt bát, cô kéo Đại sang một bên còn không quên thè lưỡi với anh trai mình. Lúc này một người đàn ông khác cũng từ bên ngoài về, anh ta vừa vào đã nói với Quốc: “Anh ta đúng là có anh em song sinh, hơn nữa người đã chết mới là nhà ngoại cảm chứ không phải là người ở trong đồn.”
“Vậy là khả năng rất cao người trong đồn muốn giết người diệt khẩu hả?”
My nói, Quốc ngắt lời: “Không phải đâu, anh ta muốn chiếm thân phận nhà ngoại cảm thôi…”
“Sao vậy anh?”
My thấy anh mình ngập ngừng thì hỏi, Quốc suy nghĩ một chút rồi lại nhìn người đàn ông kia rồi hỏi anh ta: “Minh thấy sao, liệu có phải anh ta muốn giết anh em sinh đôi của mình để diệt khẩu hay không?”
Minh cắn cắn ngón tay, mất một lúc để suy nghĩ. Sau đó anh ta nói: “Tôi nghĩ rất có khả năng đó. Có lẽ nào bọn họ cũng đến đây điều tra giống chúng ta…”
Minh đang nói dở thì ngừng lại và nhìn Đại đang đực mặt không hiểu gì, nhưng Quốc lại xua tay nói: “Không sao, anh ấy rất có thể cũng là nạn nhân có liên quan đấy.”
Đại nghe cái câu kia của Quốc xong thì ngứa hết cả người, đang yên đang lành nghe mấy thánh này phân tích một hồi lại thành đáng sợ quá đi mất. Minh thấy Quốc đảm bảo như thế thì cũng nói tiếp: “Tôi nghĩ ngờ bọn đến cũng đến để điều tra vụ của chúng ta đang làm. Nhưng người trong đồn sau khi phát hiện thì đã muộn, vì người kia đã phát hiện được bí mật nên vội vã giết người diệt khẩu.”
Đại nghe xong thì hoang mang ngơ ngác hỏi: “Mọi người đang nói tới cái gì vậy?”
“Không giấu anh nữa, thật ra chúng tôi đến đây là nhận phó thác để điều tra một vụ mất tích cách đây ba năm. Ba năm trước có một đôi vợ chồng mới cưới đến đây du lịch thì bị mất tích, năm đó cảnh sát và rất nhiều bên đã ra sức tìm kiếm nhưng đến cả xác cũng không thấy đâu cả.”
Nghe Quốc nói xong Đại nghệch ra luôn, mãi một lúc sau anh mới hỏi: “Vậy giờ mọi người lại đến đây tìm à, từng ấy năm nên chắc chỉ tìm xác thôi nhỉ?”
Quốc gật đầu nói: “Đúng như vậy, gia đình vợ chồng kia rất giàu có, nên mỗi năm đều sẽ thuê mấy đợt người đến đây tìm. Năm nay là đến chúng tôi, nhưng tôi đoán là chắc cũng có người thuê đội kia đi tìm.”
“Này, anh đang làm cái gì vậy?”
Đại miệng nhanh hơn não, nhanh hơn cả Quốc mà đi nhanh tới nói. Ai ngờ người kia đúng là có tật giật mình, anh ta không quay lại mà cứ thế đi ra chỗ vách núi mà nhảy xuống trước sự kinh hãi của cả hai người. Dù Quốc khá là nhanh nhưng anh cũng không thể đuổi kịp người kia mà chỉ thấy cái bóng anh ta khuất dưới tán cây um tùm.
“Đây có phải là tội giết người không vậy, anh mau gọi cảnh sát đi.”
Đại toát hết cả mồ hôi, giờ anh đang hối hận về sự lỗ mãng của mình đã gây ra cái chết cho người đàn ông kia. Thấy Quốc không đoái hoài đến mình mà cứ đứng yên quan sát, anh gấp gáp nói: “Cứu người quan trọng, dù sao chúng ta cũng phải trả giá cho những gì mình làm chứ.”
Lúc này Quốc mới phản ứng, anh đưa tay ngăn Đại rồi nói nhỏ: “Tôi nghi ngờ anh ta không phải là người sống.”
“Anh đùa gì vậy chứ, anh ta không phải là người sống thì sao cảnh sát bắt vào đồn được…Lẽ nào chúng ta đã gặp ma giữa ban ngày à?”
Đại rất chi là nhạy cảm với từ “ma”, nên mỗi khi anh nghe nhắc đến thì sẽ nhảy dựng lên. Thấy Quốc chẳng nói chẳng rằng, Đại lại nói: “Lẽ nào anh ta chết rồi à, mới đây mà đã hiện hồn về ư?”
Quốc nhìn Đại với ánh mắt rất chi là này nọ. Chỉ là Quốc không ngờ Đại lại có suy nghĩ phong phú như vậy, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài của mình. Thấy Quốc nhìn mình như thế thì Đại cũng doán được ít nhiều, anh lắc đầu nói: “Không phải à?”
“Đương nhiên là không phải rồi! Anh nghĩ đây là trong phim hay sao mà lại có vụ sợ tội tự sát chứ. Tôi đang nghĩ rằng đây chính là hồn ma của chàng thanh niên đã mất tích kia. Hai người họ giống nhau như vậy rất có thể là sinh đôi, dù sao chúng ta cũng không biết được cảnh sát đang điều tra chuyện gì.”
Quốc rất bình tĩnh, nhưng Đại không bình tĩnh nổi mà nói: “Đáng sợ quá vậy, lẽ nào ma cũng xuất hiện giữa ban ngày thế này ư?”
“Nơi này là núi rừng, chúng ta sẽ chẳng biết có chuyện gì đáng sợ hơn nữa xảy ra. Nhưng ít ra thì hiện tại vẫn chưa tệ đến mức người ma lẫn lộn.”
Đại nghe Quốc nói mà lạnh sống lưng giữa ban ngày, anh lắc đầu nói: “Anh đừng có truyền bá tư tưởng mê tín cho tôi làm gì. Tôi ở đây lâu như vậy chưa từng gặp chuyện như anh nói.”
Quốc không cãi lại mà chỉ cười phì, anh nói: “Đó là do anh không phân biệt được đâu là người, đâu là ma. Tôi dám cá anh đã có không ít lần chạm trán với ma rồi đấy.”
Đại cười khổ, anh nói: “Thôi được rồi, coi như tôi thua, anh đừng có dọa tôi nữa có được không?”
Quốc im lặng không nói gì, anh chỉ lẳng lặng quan sát Đại một lúc rồi nói: “Chúng ta báo cảnh sát hay ngồi đây chờ nào?”
Ma xui qủy khiến gì mà Đại không thèm báo cảnh sát nữa mà lại cùng Quốc trốn sang một góc ngồi rình, mặc dù anh cũng chẳng biết là đang rình cái gì nữa. Quốc lấy điện thoại ra nhắn tin liên tục, đoán rằng anh đang nhắn cho mấy người trong nhóm của mình. Đại cũng ngồi ngốc ở đấy một lát, đến lúc anh đang cảm thấy lãng phí thời gian của mình thì đột nhiên anh dụi mắt lia lịa mấy cái rồi lại kéo áo Quốc.
Cả hai cùng nhìn về một phía, và bóng người đàn ông ban nãy nhảy vực lại lần nữa xuất hiện và làm động tác y chang ban nãy. Mồ hôi hột của Đại rơi tầm tã, anh trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng chẳng nghĩ ra được mấy mươi tuổi đầu không tin ma quỷ nay lại gặp ma giữa ban ngày thế này.
“Này, tôi có hoa mắt không thế hả?”
Đại kéo Quốc rồi ríu rít hỏi, Quốc lắc đầu nói: “Anh không hoa mắt, không nhìn nhầm đâu. Bây giờ anh tin lời tôi chưa, anh ta đâu phải người.”
“Chúng ta làm gì bây giờ nhỉ?”
“Không làm gì cả! Chúng ta cũng đâu thể nói là gặp ma ban ngày có đúng không. Bây giờ chúng ta cứ về nhà, chờ xem tình hình như thế nào.”
“Này…”
Đại đinh nói gì đó nhưng Quốc đã đi trước, hai người lên xe về căn nhà thuê của Quốc. Vừa về đến thì một cô gái bên trong đi ra rồi sốt sắn hỏi: “Sao rồi anh, có thật là người chết trông giống hệt người đang ở trong đồn không?”
Đại nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt rồi lại nhìn Quốc, Quốc lắc đầu nói: “Không phải đâu, cô ấy là em gái tôi.”
Nghe vậy thì cô gái kia cười nói: “Chào anh, em tên là My, em gái của anh Quốc. Anh tên là gì?”
“Đại, anh tên Đại.”
My nhìn Đại một lượt từ trên xuống dưới rồi cười cười làm Đại ngại đỏ cả tai. Không ngờ rằng điều này đã làm cho Quốc nhìn thấy, anh nói: Này các bạn, tán tình nhau thì đi chỗ khác dùm cái.”
“Xùy! Anh Đại đừng quan tâm đến anh ấy làm gì. Người ế kinh niên nó như vậy đấy, khó tính cứ như ông già.”
My có vẻ là một người rất hoạt bát, cô kéo Đại sang một bên còn không quên thè lưỡi với anh trai mình. Lúc này một người đàn ông khác cũng từ bên ngoài về, anh ta vừa vào đã nói với Quốc: “Anh ta đúng là có anh em song sinh, hơn nữa người đã chết mới là nhà ngoại cảm chứ không phải là người ở trong đồn.”
“Vậy là khả năng rất cao người trong đồn muốn giết người diệt khẩu hả?”
My nói, Quốc ngắt lời: “Không phải đâu, anh ta muốn chiếm thân phận nhà ngoại cảm thôi…”
“Sao vậy anh?”
My thấy anh mình ngập ngừng thì hỏi, Quốc suy nghĩ một chút rồi lại nhìn người đàn ông kia rồi hỏi anh ta: “Minh thấy sao, liệu có phải anh ta muốn giết anh em sinh đôi của mình để diệt khẩu hay không?”
Minh cắn cắn ngón tay, mất một lúc để suy nghĩ. Sau đó anh ta nói: “Tôi nghĩ rất có khả năng đó. Có lẽ nào bọn họ cũng đến đây điều tra giống chúng ta…”
Minh đang nói dở thì ngừng lại và nhìn Đại đang đực mặt không hiểu gì, nhưng Quốc lại xua tay nói: “Không sao, anh ấy rất có thể cũng là nạn nhân có liên quan đấy.”
Đại nghe cái câu kia của Quốc xong thì ngứa hết cả người, đang yên đang lành nghe mấy thánh này phân tích một hồi lại thành đáng sợ quá đi mất. Minh thấy Quốc đảm bảo như thế thì cũng nói tiếp: “Tôi nghĩ ngờ bọn đến cũng đến để điều tra vụ của chúng ta đang làm. Nhưng người trong đồn sau khi phát hiện thì đã muộn, vì người kia đã phát hiện được bí mật nên vội vã giết người diệt khẩu.”
Đại nghe xong thì hoang mang ngơ ngác hỏi: “Mọi người đang nói tới cái gì vậy?”
“Không giấu anh nữa, thật ra chúng tôi đến đây là nhận phó thác để điều tra một vụ mất tích cách đây ba năm. Ba năm trước có một đôi vợ chồng mới cưới đến đây du lịch thì bị mất tích, năm đó cảnh sát và rất nhiều bên đã ra sức tìm kiếm nhưng đến cả xác cũng không thấy đâu cả.”
Nghe Quốc nói xong Đại nghệch ra luôn, mãi một lúc sau anh mới hỏi: “Vậy giờ mọi người lại đến đây tìm à, từng ấy năm nên chắc chỉ tìm xác thôi nhỉ?”
Quốc gật đầu nói: “Đúng như vậy, gia đình vợ chồng kia rất giàu có, nên mỗi năm đều sẽ thuê mấy đợt người đến đây tìm. Năm nay là đến chúng tôi, nhưng tôi đoán là chắc cũng có người thuê đội kia đi tìm.”