Chương 18 - Sự Thật Đau Đớn - Quán Lẫu Trên Đồi

Chương 18:

“Chuyện gì thế này?”

Người đàn ông hét lên kinh ngạc, cả mấy người có mặt tại đây đều ngừng động tác và nhìn xem đang có chuyện gì đang xảy ra. My vọt ra “kéo” ma nữ sang một bên tránh vạ lây, nhưng cô lại bị người đàn ông tóm lại và hỏi: “Các người là ai vậy?”

“Chắc là ai đấy thôi, anh hỏi nhiều quá đấy. Vợ anh đang ở đây chẳng lẽ anh lại muốn bênh cô nhân tình rắn kia à?”

Nghe My nói, anh ta ngơ ngác, không tin được mà hỏi: “Vợ tôi? Cô đang lừa tôi đấy ư, vợ tôi đã chết rồi. Chính mắt tôi nhìn thấy cô ấy bị cắn trúng độc, chính mắt tôi nhìn thấy cô ấy bị bỏ vào lò thui và bị xẻ thịt ngay ở đây…”

Người đàn ông vẻ như rất phẫn nộ, anh ta vừa bức xúc nói vừa đưa tay chỉ quanh quất mấy chỗ mổ thịt. Nếu như không phải do anh ta đãng trí hay có vấn đề thần kinh thì chính là chú Phùng kia có vấn đề. Chú Phùng nói là rắn tinh chỉ mới chiếm quán lẩu này trong hai tháng nhưng mấy năm trước ma nữ kia đã bị làm thịt ở đây. My hoàn toàn ngơ ngác, cô đang phân vân không biết nên tin bên nào mới tốt.

Mặc xác cho chú Phùng và rắn tinh đánh nhau, mấy người kia đã bỏ chạy tán loạn hết. My cũng nhân cơ hội này mà kéo người đàn ông sang một bên rồi hỏi: “Anh nói cái gì vậy, chẳng phải rắn tinh chỉ mới chiếm chỗ này và mổ xẻ thịt người cách đây hai tháng thôi ư?”

Người đàn ông không trả lời câu hỏi, anh chỉ nghiêm giọng nói: “Cô gái, cô cùng phe với ông ta à?”

“Tới hiện tại thì đúng là như vậy, tôi cùng chú ấy xuống đây để giết rắn tinh. Không giấu gì anh, nhóm của tôi được người nhà anh thuê đi tìm xác vợ chồng anh để đem về an táng.”

“Thôi khỏi! Cô đem tôi bỏ vào chỗ kia làm thịt rồi hẵng đem về, nếu như cô về phe ông ta.”

Người đàn ông cười nhạt nói, My rất lấy làm khó hiểu, cô hỏi: “Anh cứ nói thẳng ra, rốt cuộc chú Phùng là người như thế nào, rắn tinh kia lại như thế nào. Linh hồn của vợ anh đang ở đây, nếu như anh dám nói dối, vợ anh nhất định sẽ thất vọng lắm.”

Người đàn ông cau mày không tin, và anh ta cũng chẳng có biểu hiện gì cho thấy là sẽ nói ra sự thật cho My biết. Thấy tình thế cấp bách, My đành kéo cổ áo xuống cho anh ta xem lưng mình, ngay giữa chỗ cổ giao với lưng của My có một cái dấu ấn màu đỏ, cô tin rằng nếu anh ta đã sống cùng rắn tinh mấy năm nay thì nhất định sẽ biết cái dấu ấn ấy. Quả nhiên sau khi nhìn thấy thì anh ta đã buông lỏng cảnh giác mà nói: “Tôi nói cho cô biết, tên đàn ông kia mới chính là thủ phạm, kẻ chủ mưu của tất cả mọi tội ác tồn tại ở nơi này.”

“Như thế nào anh kể nhanh đi, nếu không chúng ta chết tới bây giờ.”

My gấp muốn chết nên cô cứ giục. Người đàn ông kia bắt đầu kể.

Anh tên là Phi, vợ anh, ma nữ kia tên là Sương. Mấy năm trước khi anh và vợ mới kết hôn đã chọn đến nơi này để hưởng tuần trăng mật. Đến đây đã mấy ngày thì hai người được giới thiệu tới quán lẩu này ăn. Ăn ngay miếng đầu tiên thì cả hai phải nhổ ra gấp vì mùi tanh tưởi của miếng thịt. Vốn Phi định cứ thế ra về nhưng Sương lại là con gái nhà giàu nên tính nết không được tốt lắm, thế là cô xông vào nhà bếp muốn làm rõ xem là bọn họ bán thịt ôi thiu hay thú rừng gì mà lại tanh đến như thế.

Ai ngờ đâu khi Sương vừa nhìn thấy thịt treo trên quầy đã lập tức nhận ra đó là thịt người, vì cô là bác sĩ nên nhìn một cái là biết. Lúc ấy chú Phùng không biết phải làm thế nào nên đã mở cửa hầm, vừa hay cánh cửa ấy ở ngay dưới chân Sương. Mà Phi lúc này cũng đã hiểu được vấn đề, vì vậy mà cũng nhảy theo Sương xuống hầm. Vừa xuống tới hai người đã nhìn thấy cảnh tượng mổ xẻ thịt người này, nhưng có một cảnh còn kinh khủng hơn đó chính là một con rắn đang bị ép uống máu người chảy xuống từ bàn mổ. Con rắn ấy sau khi uống đầy một bụng máu thì từ từ ưỡn mình và biến thành nửa thân trên là hình người.

Không đợi đêm dài lắm mộng, chú Phùng đã lao xuống và đâm họng cô vợ ngay trước mặt Phi khi anh còn chưa kịp nhận thức được vấn đề. Vốn dĩ Phi sẽ là người chết tiếp theo nhưng anh đã được con rắn hình người kia quấn đuôi và lôi anh trốn vào một góc. Ở nơi đó anh đã tận mắt chứng kiến tất cả quá trình Sương bị làm thịt y hệt như một con thú, cảnh tượng đó có lẽ cả cuộc đời này anh cũng chẳng thể nào quên nổi. Cho đến bây giờ anh vẫn gặp ác mộng hằng đêm.

Cũng từ lúc ấy, rắn tinh đột nhiên lại có linh tính. Nó kéo anh trốn ra khỏi tầng hầm và lủi sang bên kia núi sinh sống, Phi cũng đành phải tự sinh tự diệt, làm quen với núi rừng, uống nước suối và săn thú để ăn. Đối với một cậu ấm con nhà giàu lớn lên từ thành phố như Phi thì đây chẳng khác gì địa ngục cả. Có rất nhiều ngày anh đã muốn tự tử vì không có cách nào tìm đường về nhà nhưng để trả mối thù cho vợ mà anh đã cố gắng để sống.

Thời gian đầu rắn tinh kia cũng khá bình thường, thậm chí Phi cũng có cảm tính với nó vì rất nhiều lần đi bắt cá giúp anh. Nhưng qua ít lâu sau thì nó bắt đầu có dấu hiệu lạ, hóa ra con rắn này là do chú Phùng nuôi và uống bùa ngải gì đó để nó uống máu người và thành hình người. Bây giờ không uống máu người nên nó bắt đầu khát và lên cơn vặn vẹo. Sau vài lần uống máu động vật nhưng không đỡ, rắn tinh đành phải bò ra ngoài để uống máu người. Nhưng uống máu người thì làm sao mà chú Phùng không phát hiện được nên cuối cùng rắn tinh cũng phải hợp tác với chú Phùng, mỗi lần nó uống máu người xong thì người của chú Phùng sẽ đi giải quyết xác người kia cho nó.

Hai tháng trước, một lần chú Phùng cố ý muốn thu phụ rắn tinh nhốt vào tầng hầm nhưng bị nó chống cự, cuối cùng là bị nó cắn một phát phải đi bệnh viện cưa chân hai tháng.

Nghe xong thì My chết lặng mất một lúc, hóa ra rốt cuộc cũng chẳng phải là rắn tinh kia mà chính chú Phùng mới là người mua chuộc lòng người và cả cảnh sát địa phương. Với tướng mạo của ông ta thì đâu ai có thể ngờ rằng ông ta lại có thể làm được những việc ác tày trời như thế. My nghĩ mãi cũng không hiểu được, rõ ràng ông ta giúp đỡ người dân là thật, thậm chí giúp đỡ bọn họ cũng là thật nhưng vì sao ông ta lại có thể độc ác đến như thế, lẽ nào ông ta ông tâm lí bản thân là kẻ cứu rỗi ư?

“Nào, bây giờ cô về phe ai?”

Phi hỏi, My đáp: “Tôi về phe anh, nhiệm vụ của tôi là đưa anh về nhà để lấy tiền công.”

Nói rồi My dứt khoác kéo tay Phi muốn chạy đi nhưng Phi kéo cô giật lại rồi nói: “Tôi chưa thể đi được, chúng ta phải cứu cả cô ấy nữa.”

“Cô ấy?”

My khó hiểu nhìn lại nhưng sực nhớ ra con rắn kia là rắn cái, hiện tại nó và chú Phùng đang quần nhau đổ bể hết cả căn phòng. Nhìn con rắn xong lại nhớ ra ma nữ nhưng ma nữ lại gật đầu với My, có lẽ cô ấy cũng tôn trọng ý kiến của chồng mình. Đây đúng là một con ma ngơ ngác mà, gặp người giết mình còn không nhận ra thì nói gì được nữa.