Chương 17 - Bài Học Của Lương Tâm - Quán Lẫu Trên Đồi

Chương 17:

Đợi có khách hàng lẫn lộn đã vào quán kha khá, năm người một ma cũng chậm rãi đi vào. Nhân viên phục vụ nhìn thấy chú Phùng đã nhận ra, cô ta đon đả nói: “Chú dắt bạn đến ăn lẩu ạ, có cần cháu gọi nhà bếp nấu phần đặc biệt không chú?”

“Không cần đâu, cháu mang nước ra cho họ trước đi, để chú vào bếp xem thử thế nào.”

Chú Phùng nói rồi tự nhiên đứng dậy đi vào trong, My cũng nhảy tót lên bám vào cánh tay chú Phùng mà đi vào. Có chú Phùng đi cùng nên My yên tâm hơn hẳn mà nhìn ngó xung quanh. Bên trên trong bếp cũng không quá tàn khốc bởi vì thịt vốn dĩ đã làm hết ở dưới tầng hầm, bên trên này chỉ để tiết canh đã hãm và một số “nội tạng” đang được đầu bếp thái một cách ngon lành. Bên trên tủ treo ba thân người và cánh tay chân đã được chặt mất bàn tay chân.

Nhìn đến đây không khỏi khiến My tưởng tượng đến cảnh con người giết động vật để ăn thịt. Có lẽ khi động vật thấy đồng loại của bọn chúng nằm trên giá thịt như thế cũng sẽ cảm thấy tàn nhẫn giống như My bây giờ. Chú Phùng đi quanh một lúc giả vờ xem xét, sau đó nói với nhân viên: “Chú xuống hầm một chút nhé các cháu?”

Không có ai trả lời, chú Phùng đưa theo My chuẩn bị xuống hầm. Hai người lần đầu tiên đi trong sự hồi hộp như vậy, không biết bên dưới kia rốt cuộc có con rắn tinh kia trú ngụ hay không. Chú Phùng dù đã giao đấu với nó một lần nhưng ông vẫn không sợ lắm, dù sao thì đi cưa chân cưa tay thôi, con rắn tinh kia căn bản là không giết được ông. My thì lại càng không đáng nói, con rắn tinh kia gặp có khi còn chê không có máu để hút nữa là.

“Chú Phùng, liệu con rắn tinh kia có ở dưới hầm không ạ?”

“Cháu ngửi xem, cô ta tanh tưởi lắm…”

Chú Phùng vừa nói xong thì ông cau mày nhăn mặt rồi nói: “Thôi bỏ mẹ rồi!”

“Sao vậy chú, chú đừng làm cháu sợ chứ.”

“Sao với trăng gì nữa, con rắn cái kia ở dưới chứ gì.”

Chú Phùng gấp gáp nói, nhưng ông hình như không có ý đi trở lên thì phải. My thấy vậy cũng không tiện chạy lên một mình mà đeo cánh tay ông rồi nói: “Chú định cưa thêm một cái chân nữa à?”

“Con nhỏ này im cái miệng lại coi.”

Chú Phùng véo My một cái, sau khi hai người đi hết bậc thang thì ông kéo My nấp vào một góc phòng. Lúc này My mới quan sát thấy toàn cảnh dưới căn hầm này, có lẽ ban đầu nó chỉ là một căn phòng mổ dê bình thường, nhưng bây giờ lại có thêm mấy dụng cụ sắt bén để mổ người. Trong phòng bày rất nhiều thùng chậu và một cái bàn để chọc tiết, lúc này My đã nhìn thấy một người đàn ông râu ria đang đâm họng một con người. Người kia đang bị treo ngược và chọc cho tiết chảy xuống một cái thau lớn, sau khi tiết đã chảy hết thì mấy người còn lại đang mỗi người một tay, bắt đầu tháo con người kia xuống và cho vào lò thui.

Người đàn ông râu ria kia chính là người đã nhận lấy bình gas từ tay Đại hôm trước. Chú Phùng bên cạnh không giấu nỗi đau xót trong ánh mắt, ông nói nhỏ với My: “Anh ta tên Hùng, là một người ngay thẳng hiền lành so với bề ngoài hầm hố của mình. Nhưng tiếc là có lẽ anh ta sát sinh quá nhiều nên bây giờ đã vướn vào nghiệp này.”

Sự thật giống như chú Phùng nói, những nhân viên ở đây tất cả đều bị con rắn tinh kia bỏ bùa nên không thể nhận thức được bản thân đang làm gì. Mấy người kia hoàn toàn không phân biệt được đâu là thịt dê đâu là thịt người mà hành động y hệt như là đang mổ dê. My nhìn đến đây thì cô đã thấy tam quan mình vỡ tan tành không còn gì cả, cô quay sang nhìn chú Phùng nhưng ông chẳng có phản ứng gì cả.

Chú Phùng đang tập trung lắng nghe thứ gì đó, mấy giây sau ông kéo My nấp sát vào không cho cô nhìn nữa. Một cái xác người từ trong xó bị quăng ra, tiếp theo đó là mấy tiếng “xà xà” của con rắn. My sợ xanh mắt mèo, cô lấy tay bụm miệng cố ngăn mình phát ra âm thanh rồi len lén nhìn chú Phùng và thấy ông đang vẽ bùa.

Trong lúc My không biết phải làm gì thì cô đột nhiên nhìn thấy ma nữ kia lù lù xuất hiện trước mặt mình rồi chỉ tay về góc khuất phía con rắn tinh kia. My không dám ló đầu ra sợ bị rắn tinh nhai đầu, cô đành kéo kéo áo chú Phùng. Chú Phùng mãi chăm chú vẽ bùa suýt nữa vả cho My một phát nhưng khi thấy vẻ mặt My căng thẳng thì ông cũng rang nhịn xuống rồi thó đầu ra xem thử.

Sau khi nhìn theo hướng ma nữ chỉ tay, chú Phùng kéo My ra xem cùng. Ai nấy đều kinh ngạc khi nhìn thấy một người đàn ông đang đứng cạnh rắn tinh rất là bình tĩnh. Ma nữ quay sang nhìn hai người mà nước mắt lưng tròng, nhìn thấy như thế thì hai người chắc chắn người đàn ông kia chính là chồng của ma nữ.

Quả nhiên tất cả đều đúng, nhưng My dù nhìn ngang nhìn dọc gì đi chăng nữa cũng không thể nhìn ra là anh ta cam tâm tình nguyện đi theo rắn tinh. My cũng đã từng yêu đương nhiều lần nên cô chỉ cần nhìn qua đã biết được ngay là chồng của ma nữ như thế nào.

Dù vẻ mặt kia chẳng có chút nào gọi là tình nguyện nhưng anh ta lại có thể sống mấy năm, nếu như người khác chắc chắn là sẽ chết luôn theo sau vợ của mình hoặc chết dần chết mòn sau đó. Như thế kia mới là bình thường, chứ một người bình thường làm sao lại có thể sống chung với răn tinh từng ấy năm cơ chứ?

Có ai ngờ đâu ma nữ đứng sớ rớ lại bị rắn tinh phát hiện, nó đột nhiên “xà xà” mấy tiếng rồi lao về phía này. Vẻ mặt ma nữ đực ra, không biết có phải bị thiểu năng hay do xúc động vì lâu ngày mới được gặp lại chồng mà mặc cho rắn tinh sắp nhai đầu mình đến nơi thì cô ta vẫn không thèm tránh.

Chú Phùng và My biết là không tránh được nữa nên ai cũng chuẩn bị sẵn tinh thần. Nhưng khi rắn tinh vừa bò đến chỗ ma nữ thì đột nhiên người chồng lao tới trước mặt nó mà chắn. Không biết ngôn ngữ của rắn tinh người đàn ông kia có hiểu hay không mà hai người cứ qua qua lại lại một hồi, không những rắn tinh không nguôi giận mà còn giận thêm há to cái miệng người đầy quái dị của nó định nuốt sống ma nữ.

“Rắn tinh, con yêu nữ này. Hôm nay Phùng ta sẽ vì lương tâm cắn rứt mà sống mái với mày phen nữa.”

Giây phút sống mái thì chú Phùng cầm bùa xông thẳng ra, dán lên trán rắn tinh làm nó như thể quáng gà mà lảo đảo về phía sau. Nói thật, nhìn cái con rắn có hai tay và nửa thân trên là con người, nửa thân dưới là rắn kia cứ bò loanh quanh làm cho My vừa sợ vừa phát tởm. Không biết tâm trạng của người đàn ông kia khi ở cùng nó mấy năm nay sẽ như thế nào. Đột nhiên lúc này mà My còn tò mò không biết khi “làm chuyện kia” thì sẽ làm kiểu gì.