Chương 16 - Sự Trỗi Dậy của Quỷ Rắn - Quán Lẫu Trên Đồi

Chương 16:

Sau khi được đánh thức thì Minh rất chi là hoang mang, anh không ngừng rối rít xin lỗi mọi người. Anh nói rằng những gì mà con quỷ giả dạng kia kể lại đúng y như anh đã thu thập được. Nhưng khi anh đang trên đường lên đồi thì lại gặp một cậu bé vừa khóc vừa đi vào trong rừng, vốn không nghĩ quá nhiều, Minh đi theo muốn giúp đỡ cậu bé vì sợ nó bị lạc cha mẹ. Ai ngờ cứ đi, cứ đi một đoạn, dù anh có gọi như thế nào đi chăng nữa thì cậu bé kia vẫn không chịu dừng lại. Mãi đến khi anh định quay trở về thì cậu bé lại dừng lại và thôi khóc, anh còn ngây thơ tưởng rằng cuối cùng khuyên được thằng bé, nhưng ai ngờ khi thằng bé quay đầu lại thì nó lại nở một nụ cười với cái miệng nứt toát. Anh sợ hết cả hồn định quay đầu chạy, nhưng anh vừa quay lại thì thấy trước mặt tối sầm, sau đó anh cứ thế ngất đi cho đến hôm nay được mọi người đánh thức.

Quốc nhìn chú Phùng, ông biết ý nên đã nói: “Ta đoán xem con quỷ này chắc chỉ muốn mạo danh con người và sống giống con người mà thôi chứ không hề có ý gì xấu. Nếu không tại sao nó lại không cố ý giết cậu ta mà còn báo tin mà cậu ta định báo cho các cháu chứ.”

Nếu như suy nghĩ thì cảm thấy lời của chú Phùng cũng đúng, dù sao bây giờ Minh đã an toàn mới là điều quan trọng nhất. Mọi người kéo về nhà Quốc thuê ở trên dồi phục kích, chờ đến tối bắt đầu sang quán lẩu. Chú Phùng đã đi có việc của ông, Minh được My chăm sóc cẩn thận sau vụ suýt chết kia. Đại và Quốc chẳng biết làm gì thì lại đi ra chỗ đoàn người cắm trại kia và rình xem có còn gặp người đàn ông mất tích kia không.

Bọn người đi chung không biết đã dọn đi đâu không thấy tăm hơi, hay có khi bọn họ đã về xuôi rồi cũng nên. Cả hai đều thấy tiếc cho người kia, rõ ràng là tài giỏi như vậy nhưng cuối cùng vẫn không thể đoán được cái chết của chính mình. Đợi mãi, qua cả buổi trưa vẫn không thấy người đàn ông đó xuất hiện, có lẽ anh ta còn vương vấn lại đây là do chưa truyền đạt được tin tức. Bây giờ đã có người nghe được tin tức nên anh ta đã đi rồi cũng nên.

Đang yên đang lành, khi hai người đợi mãi chẳng thấy nên định đi về thì đột nhiên cả hai đều nghe thấy tiếng xào xạc phát ra từ phía dưới. Cả hai tò đầy mình nên đã đi tới và ló đầu xuống xem thử, ai ngờ thứ mà hai người nhìn thấy sau đây đã khiến cho cả hai cả đời này khó mà quên được.

Bên dưới lùm cây kia có một con rắn to tướng đang quấn lấy một con người trên đọt cây và cắn. Nhìn cái tướng cắn kia thì không hỏi cũng biết là đang hút máu, so với cảnh yêu quái hút máu trong phim ảnh thì cũng không khác là mấy. Vốn dĩ cảnh này đã kinh khủng rồi nhưng cảnh sau còn kinh khủng hơn, con rắn kia có vẻ là sau khi đã hút cạn máu người rồi thì nó buông đuôi vứt xác người xuống đất và…từ cái đầu rắn của nó đã biến thành đầu người.

Đây chắc chắn là con rắn tinh mà chú Phùng đã kể rồi, chạy mau không thì mất mạng như chơi. Quốc nắm tay kéo Đại nhưng bị anh kéo ngược lại và chỉ xuống dưới gốc cây. Quốc không ngờ được là mắt Đại lại sáng như vậy, sau khi anh lau mắt kính và nheo mắt mấy bận mới nhìn thấy thứ đang nhúc nhích dưới gốc đây. Đúng là mấy lúc như thế này mới thấy là cận sẽ tốt hơn là mắt sáng, lau mắt kính cho cố vô để khi thấy rõ hình ảnh kia thì hối hận không kịp.

Xác người mà lúc nãy bị con rắn cắn trên đọt cây vứt xuống đất bây giờ đang được một người bên dưới dùng cưa cưa hết đầu và tay chân lìa ra, sau đó bỏ vào trong một cái thùng xốp và vác đi. Nhìn như thế này thì người ta chắc chắn sẽ nghĩ là nhân viên đang vác thùng đựng thịt dê bên trong. Nếu như không phải hiện trường cưa xác kia đã để lại bao nhiêu là máu thì ai lại dám nghĩ đến bên trong cái thùng xốp kia chính là con người đâu chứ.

Đại với Quốc lần này đúng là sợ mất mật theo đúng với nghĩa đen, cả hai đành phải bụm miệng cho nhau để không phát ra âm thanh và người tiếp theo vào cái thùng xốp kia chính là hai người. Quốc là nhà ngoại cảm, dù gì anh cũng rất là tự tin không sợ gì cả nhưng khi anh thấy con rắn mà biến thành đầu người như thế này thì anh mới thật sự biết sợ. Cả hai thật vất vả để đi về nhà, đi chậm thì sợ con rắn kia nó bò lên, mà đi nhanh thì cũng sợ gây ra tiếng động thu hút đến con rắn, thật là khó xử quá mà.

Khi Đại và Quốc về đến nhà thì chú Phùng cũng vừa về đến, ông thấy hai người mặt cắt không còn một giọt máu nào thì lo lắng hỏi: “Sao hai đứa mặt mày trông như vừa gặp quỷ thế hả?”

“Bọn cháu đúng thật là gặp quỷ, quỷ rắn hút máu sau đó biến thành nửa thân người.”

Quốc vừa dụi mắt vừa nói, chú Phùng thay đổi sắc mặt hỏi: “Hai đứa gặp nó ở đâu, làm sao mà hai đứa chạy thoát được?”

“Bọn cháu gặp ở chỗ mà nhà ngoại cảm kia mất tích. Bọn cháu tận mắt nhìn thấy con rắn quỷ ấy quấn người hút máu ở trên cây, sau đó ném xác xuống dưới cho một người phân xác bỏ vào thùng xốp.”

Quốc nói xong thì lau luôn mồ hôi hột trên trán. My nãy giờ im lặng bên kia đã xen miệng vào, cô nói: “Vậy bây giờ có phải là chúng ta đã biết được mực tiêu mà con rắn tinh kia chiếm quán lẩu của chú Phùng rồi hay không. Bởi vì nó cần hút máu người để có thể biến thành nửa thân người, nhưng số lượng xác chết quá nhiều không biết phải làm thế nào nên đã chiếm quán lẩu ấy để tiêu hủy xác người.”

Chú Phùng quay sang nhìn My, ông gật đầu nói: “Chắc có lẽ cháu nghĩ đúng rồi đó.”

“Nhưng bây giờ chúng ta đối phó với con rắn tinh như thế nào đây. Nó hung hăng như vậy, làm gì có ai trong chúng ta là đối thủ của nó cơ chứ?”

Đại đến giờ vẫn còn hãi, anh vừa nói vừa nhìn xung quanh xem con rắn tinh kia có bò đến cửa nhà tìm anh hay không. My đi đến cạnh Đại, cô nói: “Hay là anh đi tìm ma nữ kia đi, xem cô ấy có kế sách gì hay hay không?”

My chỉ muốn trêu Đại, nhưng anh đột nhiên sừng cồ nói: “Này My ơi, em đừng có làm khó anh có được không. Anh không muốn dính dáng gì tới mấy con ma kia đâu mà.”

Chỉ muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng nhưng Đại làm không khí càng căng thẳng hơn. My chán không muốn nói, cô quay sang hỏi chú Phùng: “Chú này, khi chú giao tiếp với ma nữ kia thì cô ấy có nói thêm gì nữa không. Liệu cô ấy có biết cách nào để đối phó với rắn tinh kia, hay điểm yếu gì của nó không?”

“Nói thì không có, nhưng ta nghĩ tối nay chúng ta sẽ biết được thôi.”

Cả đám lại nghe lời chú Phùng mà chờ đợi đến tối để được đi “ăn lẩu thịt dê”. Lần này chú Phùng còn kéo cả ma nữ kia đi cùng. Quả nhiên khi trời vừa sẩm tối, quán lẩu vừa mở cửa thì đã có rất nhiều “khách” tấp nập kéo đến. May nhờ có ma nữ kia chỉ điểm nên bọn họ mới biết tới chiêu rình xem những vì khách kia đi từ đâu đến.

Khách trên đồi thì ít mà khách trong rừng ra thì nhiều. Bọn chúng không khác gì con người, chỉ có điều là đi từ trong rừng sâu kia ra. Nếu như bình thường chắc là không ai phân biệt được, chỉ có chú Phùng là thổ địa ở đây, ông đương nhiên biết là làm gì có con người nào lại sống trong rừng sâu hun hút kia chứ.