Chương 15 - Bí Mật Của Quán Lẩu - Quán Lẫu Trên Đồi
Chương 15:
“Thế rồi sao, có giành được không ạ?”
Đại hỏi một câu mà khiến cho ba người kia đồng loạt nhìn anh bằng ánh mắt kì thị, My nói: “Rõ ràng rồi, nếu không làm sao lại có món lẩu thịt người kia cơ chứ.”
My nói xong thì quay sang hỏi chú Phùng: “Vậy buổi chiều hôm đó chú xuống tầng hầm làm gì, sao không ai có phản ứng gì với chú vậy?”
“Không biết à, là do bọn họ vẫn chưa biết quán lẩu đã bị đuổi chủ.”
Chú Phùng trả lời, My lại hỏi: “Vậy có nghĩa là trong thời gian chú đi bệnh viện cưa chân đã có người khác mạo danh người thân chú tiếp quản quán lẩu kia, còn về phần con rắn tinh kia nó chỉ nấp ở phía sau chỉ điểm mọi thứ có đúng không ạ?”
“Thông minh, nói chuyện với cháu gái này rất dễ chịu. Thông minh như vậy, tiếc quá…”
Chú Phùng đột nhiên nói như vậy làm Đại tò mò, anh hỏi: “Có chuyện gì đáng tiếc vậy chú?”
Chú Phùng nhìn My thay đổi sắc mặt, ông ngập ngừng rồi nói: “Không có gì, ta chỉ thấy con bé cứ tiếp xúc với ma quỷ thế này nên thấy tiếc mà thôi.”
May mà Đại là người đơn giản, anh chẳng để tâm lắm nên cũng tin tưởng mà cho qua. Không khí trong phòng đột nhiên yên lặng khác thường, không ai để ý bây giờ đã là 12 giờ đêm. Bàn lẩu vẫn còn nằm nguyên đó, nhưng nước lẩu kia sớm đã lạnh ngắt. Vốn dĩ ban tối vẫn chưa ai ăn no nhưng sau khi nói chuyện này chuyện kia thì chẳng ai dám ăn lẩu nữa rồi.
Đột nhiên chú Phùng quay sang hỏi My: “Mấy giờ rồi?”
Lúc này My mới nhìn đồng hồ trên tay, cô khẽ cau mày rồi nói: “Mười…hai giờ!”
Không ngoài dự đoán của mọi người, chuông điện thoại trên bàn reo lên. Quốc vốn định đứng dậy nghe điện thoại nhưng chú Phùng ngăn lại, ông lắc đầu với Quốc rồi tự mình đứng dậy và đi tới nhấc điện thoại bàn đang reo lên nghe.
“Tới rồi, thời gian tới rồi!”
Chú Phùng chỉ nói một câu, sau đó nhẹ nhàng gác điện thoại. Ba người rất nóng lòng muốn biết rốt cuộc chú Phùng đã nghe được gì trong điện thoại, không đợi ai hỏi, chú Phùng đã nói: “Có người báo với chúng ta một tin động trời.”
“Tin gì vậy chú?”
Cả ba cùng hỏi, chú Phùng nghiêm túc nói: “Người báo tin đã chết rồi, nhưng anh ta không phải người bình thường, vì vậy trước khi chết đã cố gắng để lại một thông điệp.”
“Nhưng rõ ràng cháu đã nghe cuộc điện thoại kia tận hai lần mà vẫn không nghe ra được gì cả.”
Đại nói như thế nhưng chú Phùng cũng chẳng chê bai gì mà chỉ nói: “Trên người cháu dương khí rất thịnh, vì vậy những chuyện liên quan đến việc âm kia cháu không thể nghe thấy cũng là đúng.”
Quốc và Đại nhìn nhau, đúng thật là suy đoán của bọn họ đã đúng. Có lẽ bởi vì anh ta đã phát hiện được một bí mật động trời nên mới bị thủ tiêu chứ vốn không phải là giành thân phận hay tiền bạc gì. Bây giờ có lẽ họ cũng đã đoán được người phía sau khi không phải tay to mặt lớn gì mà chỉ là một con rắn tinh. Còn về vì sao nó làm được như thế thì phải điều tra thêm mới biết.
“Nhưng rốt cuộc anh ta đã để lại thông tin gì vậy hả chú?”
Quốc hỏi, chú Phùng nói: “Lúc nãy ta đã giao tiếp với ma nữ kia. Các cháu có biết cô ta vì sao lại chết và vì sao lại cứ đi tìm Đại hay không. Cô gái ma đó chính là người vợ trong vụ mất tích mà các cháu đang tìm, cô ta chỉ nhớ là bản thân bị thiêu cháy nên rất nóng. Sau khi gặp Đại trên đường đồi, chính Đại đã ngỏ ý giúp đỡ cô ta. Mặc dù không biết là Đại có lòng tốt thật hay chỉ là trêu ghẹo nhất thời nhưng cũng đã làm cho cô ta dấy lên hy vọng mà theo Đại về nhà hòng nhờ giúp đỡ. Chỉ là trên người Đại dương khí quá thịnh nên cô ta khó mà tiếp cận được, chỉ có thể ôm hy vọng mà thập thò ngoài cửa.”
“Thì liên quan gì đến cuộc điện thoại kia hả chú?”
Quốc hỏi tới tấp làm chú Phùng trợn mắt nói: “Mày không đợi ta kịp nuốt nước bọt đã. Mau rót cho ta ly nước để thấm giọng nào.”
Tự dưng Đại thấy chú Phùng cũng khá là “dễ thương” nên anh xung phong đi rót nước cho ông. Sau khi chú Phùng uống hết ly nước thì ông mới nói tiếp: “Cuộc điện thoại kia đã báo cho chúng ta biết là người chồng vẫn còn sống, đặc biệt là anh ta đã rơi vào tay của con rắn tinh kia…làm chồng.”
Đại sặc nước, anh ho lấy ho để, ước gì lúc nãy mình chỉ lấy cho chú Phùng một ly nước thôi, và anh thì không nên uống làm gì để rồi bị sặc. Đại không khỏi phát huy hết trí tưởng tượng của bản thân, lẽ nào tên con người kia chê vợ để rồi đổi gu mặn như “rắn” thế kia à. Chú Phùng như nhìn thấu suy nghĩ của Đại, ông hắn giọng một cái rồi nói: “Đừng có nghĩ ngợi lung tung ảnh hưởng tới bản thân không tốt!”
“Cháu không có nghĩ gì…”
Đại nói lắp, anh hết nhìn chú Phùng rồi đến nhìn Quốc và My. Thôi được rồi, anh cụp mắt thừa nhận vậy. Nhưng lúc anh cúi mặt xuống vẫn thấy My len lén nhịn cười nhìn anh.
“Thế bây giờ cháu phải làm gì đây hả chú?”
Quốc nghiêm túc hỏi, chú Phùng suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Hôm nay ta đến quán lẩu thì không thấy con yêu nữ kia, cũng chẳng thấy người chồng mất tích nên ta đoán là họ ở chỗ khác hoặc là buổi tối mới đến.”
“Cháu vẫn luôn thắc mắc. Nếu như vậy vì sao những nhân viên ở đó lại không biết được kia là thịt người hay sao mà lại có thể làm việc như thế được chứ. Còn cả những thực khách kia nữa, chú nói xem liệu có phải là người hay là ma quỷ đây?”
Trả lời Quốc, chú Phùng nói: “Hôm nay ta đã nhìn qua các nhân viên ở quán lẩu, tất cả bọn họ đều đã bị mê hoặc, hay nói cách khách chính là bị con rắn tinh kia bỏ bùa. Ta đã thăm dò qua bọn họ và biết được bùa phép của con rắn tinh kia là như thế này. Khi ta đánh thua con rắn ấy và nằm viện thì quán lẩu vẫn mở, và con rắn kia đã bỏ bùa vào thịt “dê”, nếu như khách hàng nào ăn tạp mà lỡ nhai nuốt một miếng thì sẽ dính bùa, từ đó về sau sẽ luôn quay lại để ăn và không nghi ngờ gì. Còn nếu như ai mà tinh ý nhận ra và không ăn như Đại với Quốc đây thì họ sẽ không bị và đương nhiên là cũng sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
“Cháu vẫn không tin trên đời lại có nhiều người ăn tạp như vậy. Trong số khách khứa tấp nập kia nhất định là chỉ có một phần ba con người mà thôi.”
“Quốc này, để chứng thực điều này thì tối mai chúng ta đến làm khách nơi đó xem thực hư thế nào trước rồi mới hành động sau nhé?”
Sáng hôm sau chú Phùng đã đi từ rất sớm và huy động người của ông đi tìm Minh tội nghiệp. Quả nhiên là dân bản địa, họ rất nhiệt tình và mau lẹ, chỉ qua vài tiếng đồng hồ đã tìm được Minh ở bên một đám mồ hoang bằng đất. May mắn là con quỷ kia không dắt anh vào sâu trong rừng, nếu không chắc giờ này anh bị làm mồi cho thú dữ mất rồi.
“Thế rồi sao, có giành được không ạ?”
Đại hỏi một câu mà khiến cho ba người kia đồng loạt nhìn anh bằng ánh mắt kì thị, My nói: “Rõ ràng rồi, nếu không làm sao lại có món lẩu thịt người kia cơ chứ.”
My nói xong thì quay sang hỏi chú Phùng: “Vậy buổi chiều hôm đó chú xuống tầng hầm làm gì, sao không ai có phản ứng gì với chú vậy?”
“Không biết à, là do bọn họ vẫn chưa biết quán lẩu đã bị đuổi chủ.”
Chú Phùng trả lời, My lại hỏi: “Vậy có nghĩa là trong thời gian chú đi bệnh viện cưa chân đã có người khác mạo danh người thân chú tiếp quản quán lẩu kia, còn về phần con rắn tinh kia nó chỉ nấp ở phía sau chỉ điểm mọi thứ có đúng không ạ?”
“Thông minh, nói chuyện với cháu gái này rất dễ chịu. Thông minh như vậy, tiếc quá…”
Chú Phùng đột nhiên nói như vậy làm Đại tò mò, anh hỏi: “Có chuyện gì đáng tiếc vậy chú?”
Chú Phùng nhìn My thay đổi sắc mặt, ông ngập ngừng rồi nói: “Không có gì, ta chỉ thấy con bé cứ tiếp xúc với ma quỷ thế này nên thấy tiếc mà thôi.”
May mà Đại là người đơn giản, anh chẳng để tâm lắm nên cũng tin tưởng mà cho qua. Không khí trong phòng đột nhiên yên lặng khác thường, không ai để ý bây giờ đã là 12 giờ đêm. Bàn lẩu vẫn còn nằm nguyên đó, nhưng nước lẩu kia sớm đã lạnh ngắt. Vốn dĩ ban tối vẫn chưa ai ăn no nhưng sau khi nói chuyện này chuyện kia thì chẳng ai dám ăn lẩu nữa rồi.
Đột nhiên chú Phùng quay sang hỏi My: “Mấy giờ rồi?”
Lúc này My mới nhìn đồng hồ trên tay, cô khẽ cau mày rồi nói: “Mười…hai giờ!”
Không ngoài dự đoán của mọi người, chuông điện thoại trên bàn reo lên. Quốc vốn định đứng dậy nghe điện thoại nhưng chú Phùng ngăn lại, ông lắc đầu với Quốc rồi tự mình đứng dậy và đi tới nhấc điện thoại bàn đang reo lên nghe.
“Tới rồi, thời gian tới rồi!”
Chú Phùng chỉ nói một câu, sau đó nhẹ nhàng gác điện thoại. Ba người rất nóng lòng muốn biết rốt cuộc chú Phùng đã nghe được gì trong điện thoại, không đợi ai hỏi, chú Phùng đã nói: “Có người báo với chúng ta một tin động trời.”
“Tin gì vậy chú?”
Cả ba cùng hỏi, chú Phùng nghiêm túc nói: “Người báo tin đã chết rồi, nhưng anh ta không phải người bình thường, vì vậy trước khi chết đã cố gắng để lại một thông điệp.”
“Nhưng rõ ràng cháu đã nghe cuộc điện thoại kia tận hai lần mà vẫn không nghe ra được gì cả.”
Đại nói như thế nhưng chú Phùng cũng chẳng chê bai gì mà chỉ nói: “Trên người cháu dương khí rất thịnh, vì vậy những chuyện liên quan đến việc âm kia cháu không thể nghe thấy cũng là đúng.”
Quốc và Đại nhìn nhau, đúng thật là suy đoán của bọn họ đã đúng. Có lẽ bởi vì anh ta đã phát hiện được một bí mật động trời nên mới bị thủ tiêu chứ vốn không phải là giành thân phận hay tiền bạc gì. Bây giờ có lẽ họ cũng đã đoán được người phía sau khi không phải tay to mặt lớn gì mà chỉ là một con rắn tinh. Còn về vì sao nó làm được như thế thì phải điều tra thêm mới biết.
“Nhưng rốt cuộc anh ta đã để lại thông tin gì vậy hả chú?”
Quốc hỏi, chú Phùng nói: “Lúc nãy ta đã giao tiếp với ma nữ kia. Các cháu có biết cô ta vì sao lại chết và vì sao lại cứ đi tìm Đại hay không. Cô gái ma đó chính là người vợ trong vụ mất tích mà các cháu đang tìm, cô ta chỉ nhớ là bản thân bị thiêu cháy nên rất nóng. Sau khi gặp Đại trên đường đồi, chính Đại đã ngỏ ý giúp đỡ cô ta. Mặc dù không biết là Đại có lòng tốt thật hay chỉ là trêu ghẹo nhất thời nhưng cũng đã làm cho cô ta dấy lên hy vọng mà theo Đại về nhà hòng nhờ giúp đỡ. Chỉ là trên người Đại dương khí quá thịnh nên cô ta khó mà tiếp cận được, chỉ có thể ôm hy vọng mà thập thò ngoài cửa.”
“Thì liên quan gì đến cuộc điện thoại kia hả chú?”
Quốc hỏi tới tấp làm chú Phùng trợn mắt nói: “Mày không đợi ta kịp nuốt nước bọt đã. Mau rót cho ta ly nước để thấm giọng nào.”
Tự dưng Đại thấy chú Phùng cũng khá là “dễ thương” nên anh xung phong đi rót nước cho ông. Sau khi chú Phùng uống hết ly nước thì ông mới nói tiếp: “Cuộc điện thoại kia đã báo cho chúng ta biết là người chồng vẫn còn sống, đặc biệt là anh ta đã rơi vào tay của con rắn tinh kia…làm chồng.”
Đại sặc nước, anh ho lấy ho để, ước gì lúc nãy mình chỉ lấy cho chú Phùng một ly nước thôi, và anh thì không nên uống làm gì để rồi bị sặc. Đại không khỏi phát huy hết trí tưởng tượng của bản thân, lẽ nào tên con người kia chê vợ để rồi đổi gu mặn như “rắn” thế kia à. Chú Phùng như nhìn thấu suy nghĩ của Đại, ông hắn giọng một cái rồi nói: “Đừng có nghĩ ngợi lung tung ảnh hưởng tới bản thân không tốt!”
“Cháu không có nghĩ gì…”
Đại nói lắp, anh hết nhìn chú Phùng rồi đến nhìn Quốc và My. Thôi được rồi, anh cụp mắt thừa nhận vậy. Nhưng lúc anh cúi mặt xuống vẫn thấy My len lén nhịn cười nhìn anh.
“Thế bây giờ cháu phải làm gì đây hả chú?”
Quốc nghiêm túc hỏi, chú Phùng suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Hôm nay ta đến quán lẩu thì không thấy con yêu nữ kia, cũng chẳng thấy người chồng mất tích nên ta đoán là họ ở chỗ khác hoặc là buổi tối mới đến.”
“Cháu vẫn luôn thắc mắc. Nếu như vậy vì sao những nhân viên ở đó lại không biết được kia là thịt người hay sao mà lại có thể làm việc như thế được chứ. Còn cả những thực khách kia nữa, chú nói xem liệu có phải là người hay là ma quỷ đây?”
Trả lời Quốc, chú Phùng nói: “Hôm nay ta đã nhìn qua các nhân viên ở quán lẩu, tất cả bọn họ đều đã bị mê hoặc, hay nói cách khách chính là bị con rắn tinh kia bỏ bùa. Ta đã thăm dò qua bọn họ và biết được bùa phép của con rắn tinh kia là như thế này. Khi ta đánh thua con rắn ấy và nằm viện thì quán lẩu vẫn mở, và con rắn kia đã bỏ bùa vào thịt “dê”, nếu như khách hàng nào ăn tạp mà lỡ nhai nuốt một miếng thì sẽ dính bùa, từ đó về sau sẽ luôn quay lại để ăn và không nghi ngờ gì. Còn nếu như ai mà tinh ý nhận ra và không ăn như Đại với Quốc đây thì họ sẽ không bị và đương nhiên là cũng sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
“Cháu vẫn không tin trên đời lại có nhiều người ăn tạp như vậy. Trong số khách khứa tấp nập kia nhất định là chỉ có một phần ba con người mà thôi.”
“Quốc này, để chứng thực điều này thì tối mai chúng ta đến làm khách nơi đó xem thực hư thế nào trước rồi mới hành động sau nhé?”
Sáng hôm sau chú Phùng đã đi từ rất sớm và huy động người của ông đi tìm Minh tội nghiệp. Quả nhiên là dân bản địa, họ rất nhiệt tình và mau lẹ, chỉ qua vài tiếng đồng hồ đã tìm được Minh ở bên một đám mồ hoang bằng đất. May mắn là con quỷ kia không dắt anh vào sâu trong rừng, nếu không chắc giờ này anh bị làm mồi cho thú dữ mất rồi.