Chương 19 - Kết Thúc Và Bắt Đầu - Quán Lẫu Trên Đồi
Chương cuối:
My cũng chưa tới nỗi khùng, cô nghe thấy như vậy thì lập tức gọi cho Minh và bảo anh liên hệ với cảnh sát tỉnh. Bên trên nghe thấy là đã biết tình hình không ổn, vì vậy cả ba người cùng lao xuống hầm nhưng lại chứng kiến cảnh tượng kinh khủng kia. Quốc không cần suy nghĩ mà đã kéo My rồi nói với Đại và Minh: “Chúng ta đi thôi!”
My kéo tay Quốc lại, cô chỉ Phi rồi nói: “Anh ta là người chúng ta cần tìm!”
“Không quan trọng nữa, giữ mạng trước đã…”
Chưa nói xong thì cả bọn nghe thấy tiếng hét thất thanh của chú Phùng vang lên, cả bọn quay đầu lại thì nhìn thấy rắn tinh đã ngoạm vào cổ chú Phùng. Máu miệng chú Phùng chảy ra, máu cổ cũng tuôn trào như suối sau khi rắn tinh lấy cái miệng của nó ra khỏi cổ ông ta.
“Chết rồi, cuối cùng ông ta cũng chết rồi.”
Có lẽ Phi là người vui nhất ở đây, anh ta không nhịn được mà nhảy cẫng lên, thậm chí còn mừng đến mức rơi nước mắt chạy lại ôm con rắn tinh. Đại nhăn mặt nhìn một người một rắn ôm nhau, anh nói: “Chuyện gì thế này?”
“Để tôi kể cho anh sau nhé, bây giờ quản tốt cái miệng vào.”
My vỗ vai Đại rồi đi tới nói với Phi: “Bây giờ anh muốn đi về cùng chúng tôi hay là ở lại đây với con rắn kia?”
“Người bỏ bùa đã chết, chắc chắn là cô sẽ không bị lên cơn uống máu người nữa đâu, yên tâm nhé?”
Phi không trả lời My mà nói với con rắn. Nhưng anh vừa mới nói xong thì rắn tinh “xà xà” lên một tiếng rồi cúi đầu cắn phập vào đuôi của mình. Phi chứng kiến cảnh đó, anh đực mặt ra kinh hãi mấy giây rồi chuyển thành trạng thái cảm xúc lộn xộn khó tả. Tuy ban đầu anh rất sợ rắn tinh, thế nhưng nó đã cứu anh và cưu mang anh suốt mấy năm nay nên khó tránh được việc sẽ có cảm tình.
Cảnh sát tỉnh đã đến ngay sau đó, trong đêm tối tiếng còi xe cảnh sát hú lên từng hồi dài lanh lảnh vang vọng giữa núi đồi hoang vắng. Hai tội phạm là chú Phùng và rắn tinh đều đã chết, cảnh sát chỉ phụ trách dọn dẹp tàn cuộc lộn xộn mà thôi. Vụ án này chắc chắn sẽ chấn động nơi này và khắp cả nước bởi sự táo tợn và tàn bạo của nó. Nhân lúc này Quốc đã trình báo với cảnh sát để họ điều tra vụ việc nhà ngoại cảm kia bị giết hại.
Sáng hôm sau khi mặt trời vừa mọc, nhóm người Quốc chuẩn bị lên đường trở về. Phi vẫn còn rất lưu luyến nơi này, anh hỏi My: “Linh hồn của vợ tôi đâu rồi, cô có còn nhìn thấy cô ấy hay không?”
My nhìn ngang ngó dọc một lúc rồi lắc đầu nói: “Không thấy, từ đêm qua tôi đã không nhìn thấy nữa rồi.”
Phi có vẻ thất vọng, nhưng anh nhanh chóng gạt nó sang một bên rồi nói với Quốc: “Anh trai, anh có biết em gái anh…”
Tuy Phi không đành nói hết câu nhưng Quốc đã hiểu, anh nói: “Tôi biết!”
Có một bí mật nhỏ, My không phải là người sống bình thường. Cô ấy vốn đã nên chết từ ba năm trước, trong một chuyến làm việc cô đã bị một tên côn đồ đâm chết. Thế nhưng Minh, người yêu của cô đã đi tìm thầy nhờ ông ấy mượn thọ. Mà làm gì có ai có bản lĩnh đến mức đưa người chết trở về chứ, mượn thọ ở đây chính là đổi dương thọ của người khác. Mà vì để My được sống năm năm, Minh đã đổi năm mươi năm dương thọ của mình. Mà theo như vị thầy kia cho biết thì sau khi My chết đi thì Minh cũng sẽ hết dương thọ. Nói như vậy thì hai người họ sẽ không có ai phải cô đơn một mình trên dương thế nữa rồi.
Bảo sao mà chú Phùng lúc nhìn Minh lại có biểu cảm như vậy, hóa ra là ông chắc cũng biết được chuyện mượn thọ kia. Tiếc cho một người tài giỏi như thế lại đi vào đường ác, nếu như ông ấy chỉ dùng nó để làm việc thiện thì chắc chắn sẽ được thiện báo rất nhiều về sau.
Nghe đến đây thì Đại nhớ tới đêm đó cái bàn tay xương xẩu lạnh ngắt đã sờ vai anh thì không khỏi rung mình. Nhưng dù sao My cũng là một người tốt chứ không hại gì đến ai. Nghĩ đến mấy lúc anh trêu ghẹo My mà nhìn Minh với ánh mắt hối lỗi nói: “Tôi thành thật xin lỗi nhé Minh, tôi không biết My là người yêu của anh nên mới ghẹo cô ấy một chút thôi.”
Bây giờ Đại mới biết là anh đã làm bậy hết sức, người yêu mà Minh bỏ ra năm mươi năm dương thọ để đổi lấy mà anh cũng dám tán tỉnh. May mà Minh cũng là một người tốt tính nên chẳng trách móc gì. Lí do mà My thờ ơ với Minh như vậy là vì sau khi được mượn thọ thì một số chuyện cô đã không nhớ rõ. Thầy kia nói may mà đưa My đến gặp ông sớm, chậm chút nữa thì dù cho có sống lại cũng là một người mất trí mà thôi.
Thấy đoàn người còn chưa chịu lên xe, Đại hỏi: “Các anh định ăn cơm trưa rồi mới về à?”
Quốc lắc đầu, anh nói: “Không phải! Nhưng Đại này, anh có suy nghĩ sẽ theo chúng tôi làm việc không, dù sao tôi thấy anh cứ có duyên với việc này hay sao ấy.”
Đại lắc đầu nguầy nguậy, anh nói: “Thôi tôi xin anh, tôi không muốn dính dáng tới mấy con ma đâu.”
Thấy thái độ kiên quyết của Đại nên Quốc đành bỏ cuộc mà đi về. Trên đường về, Phi và My cùng nhìn thấy linh hồn Sương đứng bên đường đồi đang mỉm cười và vẫy tay với họ rồi tan biến.
Sự việc ồn ào đến mức phải thu xếp đến một tháng sau mới tạm lắng xuống. Chiều hôm nọ Đại rảnh rỗi nên đi ngắm cảnh một chút, nào ngờ đang mải nhìn xung quanh thì đập vào mắt anh là một bóng dáng ai đang treo cổ trên một cành cây cổ thụ gần đó. Tưởng có người tự tử nên Đại định gọi cảnh sát, ngờ đâu mới cúi đầu lấy điện thoại trong túi quần thì nhìn lên đã không nhìn thấy người kia đâu nữa.
Dụi mắt mấy lần, Đại đã nhận ra mình gặp thứ gì nên vội vã phóng xe về nhà. Nhưng chuyện đâu kết thúc dễ như thế, đêm ấy cái điện thoại bàn khốn nạn nhà anh lại vang lên lúc nửa đêm, sau khi nghe cuộc điện thoại kia thì sáng hôm sau Đại đã gọi cho nhóm người Quốc đến gấp.
My cũng chưa tới nỗi khùng, cô nghe thấy như vậy thì lập tức gọi cho Minh và bảo anh liên hệ với cảnh sát tỉnh. Bên trên nghe thấy là đã biết tình hình không ổn, vì vậy cả ba người cùng lao xuống hầm nhưng lại chứng kiến cảnh tượng kinh khủng kia. Quốc không cần suy nghĩ mà đã kéo My rồi nói với Đại và Minh: “Chúng ta đi thôi!”
My kéo tay Quốc lại, cô chỉ Phi rồi nói: “Anh ta là người chúng ta cần tìm!”
“Không quan trọng nữa, giữ mạng trước đã…”
Chưa nói xong thì cả bọn nghe thấy tiếng hét thất thanh của chú Phùng vang lên, cả bọn quay đầu lại thì nhìn thấy rắn tinh đã ngoạm vào cổ chú Phùng. Máu miệng chú Phùng chảy ra, máu cổ cũng tuôn trào như suối sau khi rắn tinh lấy cái miệng của nó ra khỏi cổ ông ta.
“Chết rồi, cuối cùng ông ta cũng chết rồi.”
Có lẽ Phi là người vui nhất ở đây, anh ta không nhịn được mà nhảy cẫng lên, thậm chí còn mừng đến mức rơi nước mắt chạy lại ôm con rắn tinh. Đại nhăn mặt nhìn một người một rắn ôm nhau, anh nói: “Chuyện gì thế này?”
“Để tôi kể cho anh sau nhé, bây giờ quản tốt cái miệng vào.”
My vỗ vai Đại rồi đi tới nói với Phi: “Bây giờ anh muốn đi về cùng chúng tôi hay là ở lại đây với con rắn kia?”
“Người bỏ bùa đã chết, chắc chắn là cô sẽ không bị lên cơn uống máu người nữa đâu, yên tâm nhé?”
Phi không trả lời My mà nói với con rắn. Nhưng anh vừa mới nói xong thì rắn tinh “xà xà” lên một tiếng rồi cúi đầu cắn phập vào đuôi của mình. Phi chứng kiến cảnh đó, anh đực mặt ra kinh hãi mấy giây rồi chuyển thành trạng thái cảm xúc lộn xộn khó tả. Tuy ban đầu anh rất sợ rắn tinh, thế nhưng nó đã cứu anh và cưu mang anh suốt mấy năm nay nên khó tránh được việc sẽ có cảm tình.
Cảnh sát tỉnh đã đến ngay sau đó, trong đêm tối tiếng còi xe cảnh sát hú lên từng hồi dài lanh lảnh vang vọng giữa núi đồi hoang vắng. Hai tội phạm là chú Phùng và rắn tinh đều đã chết, cảnh sát chỉ phụ trách dọn dẹp tàn cuộc lộn xộn mà thôi. Vụ án này chắc chắn sẽ chấn động nơi này và khắp cả nước bởi sự táo tợn và tàn bạo của nó. Nhân lúc này Quốc đã trình báo với cảnh sát để họ điều tra vụ việc nhà ngoại cảm kia bị giết hại.
Sáng hôm sau khi mặt trời vừa mọc, nhóm người Quốc chuẩn bị lên đường trở về. Phi vẫn còn rất lưu luyến nơi này, anh hỏi My: “Linh hồn của vợ tôi đâu rồi, cô có còn nhìn thấy cô ấy hay không?”
My nhìn ngang ngó dọc một lúc rồi lắc đầu nói: “Không thấy, từ đêm qua tôi đã không nhìn thấy nữa rồi.”
Phi có vẻ thất vọng, nhưng anh nhanh chóng gạt nó sang một bên rồi nói với Quốc: “Anh trai, anh có biết em gái anh…”
Tuy Phi không đành nói hết câu nhưng Quốc đã hiểu, anh nói: “Tôi biết!”
Có một bí mật nhỏ, My không phải là người sống bình thường. Cô ấy vốn đã nên chết từ ba năm trước, trong một chuyến làm việc cô đã bị một tên côn đồ đâm chết. Thế nhưng Minh, người yêu của cô đã đi tìm thầy nhờ ông ấy mượn thọ. Mà làm gì có ai có bản lĩnh đến mức đưa người chết trở về chứ, mượn thọ ở đây chính là đổi dương thọ của người khác. Mà vì để My được sống năm năm, Minh đã đổi năm mươi năm dương thọ của mình. Mà theo như vị thầy kia cho biết thì sau khi My chết đi thì Minh cũng sẽ hết dương thọ. Nói như vậy thì hai người họ sẽ không có ai phải cô đơn một mình trên dương thế nữa rồi.
Bảo sao mà chú Phùng lúc nhìn Minh lại có biểu cảm như vậy, hóa ra là ông chắc cũng biết được chuyện mượn thọ kia. Tiếc cho một người tài giỏi như thế lại đi vào đường ác, nếu như ông ấy chỉ dùng nó để làm việc thiện thì chắc chắn sẽ được thiện báo rất nhiều về sau.
Nghe đến đây thì Đại nhớ tới đêm đó cái bàn tay xương xẩu lạnh ngắt đã sờ vai anh thì không khỏi rung mình. Nhưng dù sao My cũng là một người tốt chứ không hại gì đến ai. Nghĩ đến mấy lúc anh trêu ghẹo My mà nhìn Minh với ánh mắt hối lỗi nói: “Tôi thành thật xin lỗi nhé Minh, tôi không biết My là người yêu của anh nên mới ghẹo cô ấy một chút thôi.”
Bây giờ Đại mới biết là anh đã làm bậy hết sức, người yêu mà Minh bỏ ra năm mươi năm dương thọ để đổi lấy mà anh cũng dám tán tỉnh. May mà Minh cũng là một người tốt tính nên chẳng trách móc gì. Lí do mà My thờ ơ với Minh như vậy là vì sau khi được mượn thọ thì một số chuyện cô đã không nhớ rõ. Thầy kia nói may mà đưa My đến gặp ông sớm, chậm chút nữa thì dù cho có sống lại cũng là một người mất trí mà thôi.
Thấy đoàn người còn chưa chịu lên xe, Đại hỏi: “Các anh định ăn cơm trưa rồi mới về à?”
Quốc lắc đầu, anh nói: “Không phải! Nhưng Đại này, anh có suy nghĩ sẽ theo chúng tôi làm việc không, dù sao tôi thấy anh cứ có duyên với việc này hay sao ấy.”
Đại lắc đầu nguầy nguậy, anh nói: “Thôi tôi xin anh, tôi không muốn dính dáng tới mấy con ma đâu.”
Thấy thái độ kiên quyết của Đại nên Quốc đành bỏ cuộc mà đi về. Trên đường về, Phi và My cùng nhìn thấy linh hồn Sương đứng bên đường đồi đang mỉm cười và vẫy tay với họ rồi tan biến.
Sự việc ồn ào đến mức phải thu xếp đến một tháng sau mới tạm lắng xuống. Chiều hôm nọ Đại rảnh rỗi nên đi ngắm cảnh một chút, nào ngờ đang mải nhìn xung quanh thì đập vào mắt anh là một bóng dáng ai đang treo cổ trên một cành cây cổ thụ gần đó. Tưởng có người tự tử nên Đại định gọi cảnh sát, ngờ đâu mới cúi đầu lấy điện thoại trong túi quần thì nhìn lên đã không nhìn thấy người kia đâu nữa.
Dụi mắt mấy lần, Đại đã nhận ra mình gặp thứ gì nên vội vã phóng xe về nhà. Nhưng chuyện đâu kết thúc dễ như thế, đêm ấy cái điện thoại bàn khốn nạn nhà anh lại vang lên lúc nửa đêm, sau khi nghe cuộc điện thoại kia thì sáng hôm sau Đại đã gọi cho nhóm người Quốc đến gấp.