Chương 10 - Phùng Chú và Sự Trỗi Dậy của Ma Quỷ - Quán Lẫu Trên Đồi
Chương 10:
Bên này My sau khi Đại vào nhà rồi cô bắt đầu chuẩn bị “giao tiếp” với ma nữ kia nhưng xem ra nó chẳng thèm giao tiếp với cô thì phải. Chỉ hỏi được ra là cô ta bị chết cháy nên đi tìm Đại xin nước “tắm”…
Khoan nhé, chỗ này hơi lấn cấn rồi nè!
Đã chết cháy nóng thì thôi đi, lẽ ra nên đi tìm chỗ bán nước chứ sao lại đi tìm chỗ bán gas mà xin nước tắm. Lẽ nào bị chết cháy xong làm ma cũng thiểu năng luôn à, muốn bị nổ bình gas cháy thêm lần nữa hay sao không biết. Chỉ hỏi ra được như thế, còn lại tên tuổi quê quán hay ai đã đốt mình thì cô ta chẳng biết gì nữa.
Sau khi giao tiếp đơn giản với con ma, My vốn muốn vào trong tiệm Đại nhưng lại thấy con ma nữ kia với bộ dạng rất chi là sợ hãi. Ma mà cũng sợ ma huống chi là Đại, nên My rất muốn nói với Đại là anh chẳng cần phải thấy nhục khi sợ mất mật lúc gặp ma nữa đâu. Theo chân con ma kia đi ra ngoài nấp, My mới thấy hai bóng “người” là Minh và Quốc xiêu vẹo đi tới trước cửa tiệm Đại để gõ cửa.
Vốn My rất sợ Đại sẽ thấy người quen mà ra mở cửa, nhưng cô không có tự tin bước ra đấu với hai cái thứ kia. Dám giả dạng con người thì chắc chắn bọn chúng phải là quỷ chứ không phải ma gì nữa rồi. Nếu như bình thường đối đầu còn có phần thắng, đằng này nơi đây núi rừng hẻo lánh lại chẳng có ai tương trợ thì trốn là cách tốt nhất. My len lén quay sang xem phản ứng của ma khi gặp quỷ sẽ như thế nào, ai ngờ nhìn thấy ma nữ này đang run lên cầm cập, còn sợ hơn là cô.
Nói thật là My rất sợ Đại sẽ ra mở cửa, nhưng may mà anh cũng lí trí, và trên hết là không dám mở nên mới an toàn được. Đợi một lát vẫn chưa thấy Đại ra nộp mạng nên My đoán là anh sẽ không mở đâu nên yên tâm rời đi, cũng chia tay con ma chết nhát kia luôn.
Ngồi bên đống lửa nhỏ, My nói: May mà anh vẫn nhớ cái số điện thoại bàn kia, nếu không đã chẳng biết phải làm thế nào.”
Quốc hít sâu một hơi làm cơn lạnh chạy dọc từ đầu xuống chân, anh nói: “Phải nói là may có thằng nhóc kia bắt máy, nếu không chắc Đại cắt đường dây luôn rồi.”
Câu này của Quốc là pha trò làm hai người kia cười phá lên. Vì gọi di dộng cho Đại nhưng gọi muốn cháy cả máy vẫn chưa thấy anh nghe máy nên Quốc mới gọi đến số điện thoại bàn. Thời gian cứ thế chậm chạp trôi qua, ba người qua đêm trong giá lạnh, chẳng biết mấy con quỷ kia nó ám ở cửa tiệm Đại đến khi nào, hay là đợi sáng hôm sau mặt trời lên thì bọn nó mới đi trốn.
Đợi trời sáng hẳn, khi mặt trời bắt đầu nhô lên đến đỉnh đồi, ánh nắng gay gắt của núi đồi soi qua từng ngọn cây kẽ lá thì ba người họ mới dọn lều và đi qua chỗ đêm qua để lấy xe và đến tiệm của Đại. Người mở cửa là Quang, anh ta nhìn thấy My thì nở một nụ cười rất chi là “chào đón” rồi mời họ vào nhà.
Sau bảy bảy bốn chin bước gọi, Đại mới chịu chui ra khỏi chăn và đi xuống nhà. Ba người kia thấy Đại vẫn bình an thì mừng thầm mà Đại lại chỉ nói một câu: “May quá, ba người vẫn còn sống!”
Cạn lời, tất cả cạn lời!
Bốn người bàn bạc một chút về vụ việc đêm qua, ai cũng cho rằng chắc bọn họ làm nghề đặc biệt nên trên người khó tránh dính phải âm khí, vì vậy mà mấy con quỷ lựa chọn họ thay vì Đại hay ai khác đi đường. Một lúc sau đột nhiên Đại nhớ ra cuộc điện thoại đêm qua mà nói: “Này mọi người, đêm qua điện thoại của người mất tích lại gọi tới đấy, chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Minh vẫn cay cú vụ thả bọn người đi chung ra sớm nên anh nói: “Báo làm gì chứ, bọn cảnh sát khu vực này bị mua chuộc rồi. Thay vì chúng ta cứ đánh rắn động cỏ như thế thì cứ âm thầm điều tra xem kẻ chủ mưu phía sau là ai, và bọn chúng đang muốn làm gì.”
“Tại sao vậy nhỉ, Đại này, nội dung cuộc điện thoại đêm qua là gì, anh nghe thấy gì từ đầu dây bên kia?”
Quốc điềm tĩnh hỏi, Đại chẳng cần phải suy nghĩ chút nào mà lập tức trả lời: “Vẫn là tiếng gió to, sau đó là những âm thanh rùng rợn kéo dài.”
“Minh này, cậu bắt đầu điều tra từ chỗ cái điện thoại kia, xem thử nó đang nằm ở chỗ nào. Bằng mọi thủ đoạn có sẵn trong người, cậu phải điều tra được xem lai lịch của hai anh em song sinh kia.”
Quốc quay sang phân phó công việc cho Minh nhưng anh ta hỏi ngược lại: “Chẳng phải chúng ta nên điều tra từ chỗ quán lẩu bán thịt người kia hay sao?”
“Muốn chạy thì trước mắt cậu phải biết đi đã, chúng ta sẽ chẳng thể tìm được nguồn gốc nếu như cứ hái ngọn. Chúng ta đều biết những chuyện này có liên quan với nhau, và chúng ta phải điều tra từng chút một thì mới biết liên quan như thế nào được.”
Nghe Quốc nói như thế thì Minh cũng chẳng có ý kiến gì, anh gật đầu rồi đứng dậy nói: “Thế tôi lấy một cái xe đi nhé, làm xong càng sớm thì càng sớm được về nhà.”
Đại nhìn thấy như thế thì đã biết là trong nhóm này Quốc là người to nhất. Nhưng to nhất cũng chẳng có ích gì nếu như người khác không phục. Làm người nếu như muốn thành công thì nhất định phải được sự kính trọng của người khác, đương nhiên nếu như muốn nhận những thứ đó thì bạn phải là người như thế nào trước đã.
“Chúng ta đi ăn sáng không, tôi biết bên kia đồi có một quán ăn sáng ngon lắm.”
Đương nhiên là giờ được ăn thì còn gì bằng, nếu như đã không được ngủ thì nhất định phải làm no cái bụng đã rồi mới có sức lực và tinh thần để làm việc. Ba người đi ăn sáng, vào quán thì Đại quen gọi một tô bún cá, hai người kia ăn phở gà mặc cho Đại ra sức nài nỉ và quảng cáo là bún cá ở quán này ngon như thế nào.
Đang ăn thì có một chiếc oto tấp vào, một người đàn ông cụt một chân chống gậy đi xuống từ ghế lái phụ đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Thấy người đàn ông đi vào, ông chủ quán trung niên đon đả chạy ra đón, sau khi bưng trà ra bàn, ông chủ quán rất kính cẩn hỏi: “Chú Phùng, gần đây tình hình nơi này thế nào, có bình yên không ạ?”
Ông chú Phùng kia uống hớp trà đá rồi nghiêm túc bấm bấm đốt ngón tay. Dường như những người khách hàng ở đây và cả ông chủ rất tôn trọng và tin tưởng chú Phùng kia, thấy ông ấy đang tính toán thì ai nấy đều ngừng ăn tập trung xem mà không dám thở mạnh. Nhập gia tùy tục, ba người Đại cũng không dám húp xì xụp như hổ đói nữa mà buông đũa yên lặng chờ đợi.
Chú Phùng kia dù có nhìn thế nào cũng không nhìn ra ông là thầy bói hay mấy nghề liên quan nhưng thái độ của ông lại nghiêm túc chứ chẳng phải trò đùa. Qua mấy phút, sắc mặt chú Phùng đột nhiên xấu đi, điều này làm cho những người có mặt ở đây sắc mặt cũng xấu theo. Vuốt mồ hôi, không dám thở mạnh, chủ quán hỏi: “Sao vậy chú Phùng?”
“Không ổn, đại sự không ổn. Phùng tôi mới đi cưa chân có hai tháng mà sao nơi này lại trở nên như vậy chứ. Ma quỷ, ma quỷ lộng hành rồi!”
Bên này My sau khi Đại vào nhà rồi cô bắt đầu chuẩn bị “giao tiếp” với ma nữ kia nhưng xem ra nó chẳng thèm giao tiếp với cô thì phải. Chỉ hỏi được ra là cô ta bị chết cháy nên đi tìm Đại xin nước “tắm”…
Khoan nhé, chỗ này hơi lấn cấn rồi nè!
Đã chết cháy nóng thì thôi đi, lẽ ra nên đi tìm chỗ bán nước chứ sao lại đi tìm chỗ bán gas mà xin nước tắm. Lẽ nào bị chết cháy xong làm ma cũng thiểu năng luôn à, muốn bị nổ bình gas cháy thêm lần nữa hay sao không biết. Chỉ hỏi ra được như thế, còn lại tên tuổi quê quán hay ai đã đốt mình thì cô ta chẳng biết gì nữa.
Sau khi giao tiếp đơn giản với con ma, My vốn muốn vào trong tiệm Đại nhưng lại thấy con ma nữ kia với bộ dạng rất chi là sợ hãi. Ma mà cũng sợ ma huống chi là Đại, nên My rất muốn nói với Đại là anh chẳng cần phải thấy nhục khi sợ mất mật lúc gặp ma nữa đâu. Theo chân con ma kia đi ra ngoài nấp, My mới thấy hai bóng “người” là Minh và Quốc xiêu vẹo đi tới trước cửa tiệm Đại để gõ cửa.
Vốn My rất sợ Đại sẽ thấy người quen mà ra mở cửa, nhưng cô không có tự tin bước ra đấu với hai cái thứ kia. Dám giả dạng con người thì chắc chắn bọn chúng phải là quỷ chứ không phải ma gì nữa rồi. Nếu như bình thường đối đầu còn có phần thắng, đằng này nơi đây núi rừng hẻo lánh lại chẳng có ai tương trợ thì trốn là cách tốt nhất. My len lén quay sang xem phản ứng của ma khi gặp quỷ sẽ như thế nào, ai ngờ nhìn thấy ma nữ này đang run lên cầm cập, còn sợ hơn là cô.
Nói thật là My rất sợ Đại sẽ ra mở cửa, nhưng may mà anh cũng lí trí, và trên hết là không dám mở nên mới an toàn được. Đợi một lát vẫn chưa thấy Đại ra nộp mạng nên My đoán là anh sẽ không mở đâu nên yên tâm rời đi, cũng chia tay con ma chết nhát kia luôn.
Ngồi bên đống lửa nhỏ, My nói: May mà anh vẫn nhớ cái số điện thoại bàn kia, nếu không đã chẳng biết phải làm thế nào.”
Quốc hít sâu một hơi làm cơn lạnh chạy dọc từ đầu xuống chân, anh nói: “Phải nói là may có thằng nhóc kia bắt máy, nếu không chắc Đại cắt đường dây luôn rồi.”
Câu này của Quốc là pha trò làm hai người kia cười phá lên. Vì gọi di dộng cho Đại nhưng gọi muốn cháy cả máy vẫn chưa thấy anh nghe máy nên Quốc mới gọi đến số điện thoại bàn. Thời gian cứ thế chậm chạp trôi qua, ba người qua đêm trong giá lạnh, chẳng biết mấy con quỷ kia nó ám ở cửa tiệm Đại đến khi nào, hay là đợi sáng hôm sau mặt trời lên thì bọn nó mới đi trốn.
Đợi trời sáng hẳn, khi mặt trời bắt đầu nhô lên đến đỉnh đồi, ánh nắng gay gắt của núi đồi soi qua từng ngọn cây kẽ lá thì ba người họ mới dọn lều và đi qua chỗ đêm qua để lấy xe và đến tiệm của Đại. Người mở cửa là Quang, anh ta nhìn thấy My thì nở một nụ cười rất chi là “chào đón” rồi mời họ vào nhà.
Sau bảy bảy bốn chin bước gọi, Đại mới chịu chui ra khỏi chăn và đi xuống nhà. Ba người kia thấy Đại vẫn bình an thì mừng thầm mà Đại lại chỉ nói một câu: “May quá, ba người vẫn còn sống!”
Cạn lời, tất cả cạn lời!
Bốn người bàn bạc một chút về vụ việc đêm qua, ai cũng cho rằng chắc bọn họ làm nghề đặc biệt nên trên người khó tránh dính phải âm khí, vì vậy mà mấy con quỷ lựa chọn họ thay vì Đại hay ai khác đi đường. Một lúc sau đột nhiên Đại nhớ ra cuộc điện thoại đêm qua mà nói: “Này mọi người, đêm qua điện thoại của người mất tích lại gọi tới đấy, chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Minh vẫn cay cú vụ thả bọn người đi chung ra sớm nên anh nói: “Báo làm gì chứ, bọn cảnh sát khu vực này bị mua chuộc rồi. Thay vì chúng ta cứ đánh rắn động cỏ như thế thì cứ âm thầm điều tra xem kẻ chủ mưu phía sau là ai, và bọn chúng đang muốn làm gì.”
“Tại sao vậy nhỉ, Đại này, nội dung cuộc điện thoại đêm qua là gì, anh nghe thấy gì từ đầu dây bên kia?”
Quốc điềm tĩnh hỏi, Đại chẳng cần phải suy nghĩ chút nào mà lập tức trả lời: “Vẫn là tiếng gió to, sau đó là những âm thanh rùng rợn kéo dài.”
“Minh này, cậu bắt đầu điều tra từ chỗ cái điện thoại kia, xem thử nó đang nằm ở chỗ nào. Bằng mọi thủ đoạn có sẵn trong người, cậu phải điều tra được xem lai lịch của hai anh em song sinh kia.”
Quốc quay sang phân phó công việc cho Minh nhưng anh ta hỏi ngược lại: “Chẳng phải chúng ta nên điều tra từ chỗ quán lẩu bán thịt người kia hay sao?”
“Muốn chạy thì trước mắt cậu phải biết đi đã, chúng ta sẽ chẳng thể tìm được nguồn gốc nếu như cứ hái ngọn. Chúng ta đều biết những chuyện này có liên quan với nhau, và chúng ta phải điều tra từng chút một thì mới biết liên quan như thế nào được.”
Nghe Quốc nói như thế thì Minh cũng chẳng có ý kiến gì, anh gật đầu rồi đứng dậy nói: “Thế tôi lấy một cái xe đi nhé, làm xong càng sớm thì càng sớm được về nhà.”
Đại nhìn thấy như thế thì đã biết là trong nhóm này Quốc là người to nhất. Nhưng to nhất cũng chẳng có ích gì nếu như người khác không phục. Làm người nếu như muốn thành công thì nhất định phải được sự kính trọng của người khác, đương nhiên nếu như muốn nhận những thứ đó thì bạn phải là người như thế nào trước đã.
“Chúng ta đi ăn sáng không, tôi biết bên kia đồi có một quán ăn sáng ngon lắm.”
Đương nhiên là giờ được ăn thì còn gì bằng, nếu như đã không được ngủ thì nhất định phải làm no cái bụng đã rồi mới có sức lực và tinh thần để làm việc. Ba người đi ăn sáng, vào quán thì Đại quen gọi một tô bún cá, hai người kia ăn phở gà mặc cho Đại ra sức nài nỉ và quảng cáo là bún cá ở quán này ngon như thế nào.
Đang ăn thì có một chiếc oto tấp vào, một người đàn ông cụt một chân chống gậy đi xuống từ ghế lái phụ đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Thấy người đàn ông đi vào, ông chủ quán trung niên đon đả chạy ra đón, sau khi bưng trà ra bàn, ông chủ quán rất kính cẩn hỏi: “Chú Phùng, gần đây tình hình nơi này thế nào, có bình yên không ạ?”
Ông chú Phùng kia uống hớp trà đá rồi nghiêm túc bấm bấm đốt ngón tay. Dường như những người khách hàng ở đây và cả ông chủ rất tôn trọng và tin tưởng chú Phùng kia, thấy ông ấy đang tính toán thì ai nấy đều ngừng ăn tập trung xem mà không dám thở mạnh. Nhập gia tùy tục, ba người Đại cũng không dám húp xì xụp như hổ đói nữa mà buông đũa yên lặng chờ đợi.
Chú Phùng kia dù có nhìn thế nào cũng không nhìn ra ông là thầy bói hay mấy nghề liên quan nhưng thái độ của ông lại nghiêm túc chứ chẳng phải trò đùa. Qua mấy phút, sắc mặt chú Phùng đột nhiên xấu đi, điều này làm cho những người có mặt ở đây sắc mặt cũng xấu theo. Vuốt mồ hôi, không dám thở mạnh, chủ quán hỏi: “Sao vậy chú Phùng?”
“Không ổn, đại sự không ổn. Phùng tôi mới đi cưa chân có hai tháng mà sao nơi này lại trở nên như vậy chứ. Ma quỷ, ma quỷ lộng hành rồi!”