Chương 11 - Bí ẩn của Cô Gái trên Đường Đồi - Quán Lẫu Trên Đồi
Chương 11:
Câu nói kia của chú Phùng như thể một án tử cho tất cả mọi người ở đây. Ai nầy đều bụm miệng kinh hãi, không tài nào giấu được sự sợ sệt trong đôi mắt. Chủ quán dường như rất là tuyệt vọng, thậm chí đến đi còn không vững nữa. Ba người Đại nhìn nhau trau đổi qua ánh mắt rồi để Quốc đi tới chỗ chú Phùng, Quốc lễ phép móc danh thiếp của mình ra rồi đưa cho chú Phùng và nói: “Cháu là nhà ngoại cảm được nhận nhiệm vụ lên đây tìm hai cái xác đã mất tích nhiều năm.”
Chú Phùng không có chút bộ dạng kiêu ngạo nào, ông đưa tay nhận lấy danh thiếp từ Quốc rồi nhìn qua. Mấy giây sau, ông đưa tay bảo Quốc ngồi xuống ghế đối diện mình rồi quan sát anh một lúc. Hai người bên này thấy chuyện không ổn nên cũng rề rà sang xem thử thế nào. Chú Phùng nhìn Quốc một lúc rồi lắc đầu nói: “Ấn đường đen quá! Con trai à, con nhất định phải cẩn thận mới được, Bọn ma quỷ ở đây đã chú ý đến con rồi, vụ án này có phá được hay không e là phải nhờ vào một người khác ở bên cạnh giúp đỡ con mới được.”
Nghe đến đây thì tâm trạng cả ba đều chùn xuống, từ việc tối qua thì họ đã biết những gì chú Phùng nói không phải là nói điêu. Nghe như thế, Quốc kéo My sang bên cạnh mình rồi nói: “Cháu có em gái và một người bạn nữa cùng giúp đỡ ạ.”
Quốc nói, đồng thời đưa ra tấm ảnh của Minh cho chú Phùng xem. Chú Phùng cẩn thận nhìn My một lát, ông cảm thấy cô gái này rất kì quặc nhưng lại chẳng biết là kì quặc ở chỗ nào nên đã lắc đầu. Cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh cười tươi rói của Minh thì chú Phùng đột nhiên cau mày, ông ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Đại vốn nhiều chuyện, anh lại muốn nhờ chú Phùng về xem giúp cửa tiệm của mình nên đã đi qua lễ phép nói: “Chào chú, cháu có mở một cửa tiệm bán gas ở bên kia chân đồi.”
“Thì sao, chàng trai trẻ này, cháu rất có khí sắc, cái nghề kia rất hợp với cháu đấy.”
Chú Phùng có vẻ nói hơi qua loa nhưng Đại vẫn chưa cam tâm, anh nói tiếp: “Nhưng đêm qua cháu bị ma quỷ gõ cửa quấy phá cả đêm. Bọn họ đã giả dạng mấy người bạn này của cháu để gõ cửa.”
Chú Phùng đang bưng ly trà đá đặt lên miệng định uống như nghe Đại nói thì ông hơi run tay rồi đặt ly trà trở lại xuống bàn. Lần này chú Phùng có vẻ nhìn Đại kĩ hơn một lúc, mãi sau ông mới nói: “Đáng lẽ cháu sẽ không bị những chuyện này ám vào mới đúng. Dương khí trên người cháu rất thịnh, Phùng tôi chưa từng gặp qua người nào dương khí thịnh như thế này. Thế nhưng dường như số phận sắp đặt lúc này cháu phải gặp mấy người bạn kia của cháu để rồi gặp những chuyện như thế này nhỉ?”
“Thế bây giờ cháu phải làm sao đây hả chú. Liệu đêm nay, đêm mai hay những đêm sau nữa thì bọn chúng còn đến hay không. Nếu như vậy thì làm sao cháu sống được cơ chứ, chú có cách gì giúp cháu không ạ?”
Đại sốt sắn nói, nhưng chú Phùng lại im lặng. Đợi đến khi tất cả mọi người đều sốt ruột thì chú Phùng mới đứng dậy, ông nói với Đại: “Cháu cứ bình tĩnh, Phùng tôi đã biết cháu ở đâu rồi. Bây giờ cháu về đi, lúc nào thích hợp tôi sẽ đến tìm cháu.”
Về đến nhà thì cả ba mới nhớ ra là quên xin cách thức liên lạc của chú Phùng, mà lúc này Minh cũng đã gọi cho Quốc. Bởi vì là chuyên về điều tra nên mối quan hệ của Minh rất rộng, chỉ qua một buổi sáng đã tra ra được cái điện thoại kia đích thực là vẫn còn nằm trong đồn cảnh sát, và nửa đêm thì chẳng có cảnh sát nào điên mà trực ở đó đâu.
Còn về mối quan hệ kia chính xác là anh em song sinh, bọn họ cũng là một nhóm được thuê đến đây điều tra tìm xác của cặp vợ chồng kia. Nói ra thi nếu nhìn theo chuyên môn nghề nghiệp thì Quốc sẽ cảm thấy rất là bị xúc phạm, nếu như đã mời anh làm thì cũng nên để anh báo kết quả rồi mới mời người khác chứ. Đằng này lại mời song song hai nhóm thì có khác nào không tin tưởng khả năng nghiệp vụ của anh đâu. Chẳng thà anh không thu được gì, đến lúc ấy muốn mời ai hay nói gì anh cũng đều sẽ vui vẻ chấp nhận, bởi vì anh bất tài vô dụng nên anh không có gì để ngụy biện cả.
“Rồi sao, cái vụ án người mất tích có tra ra được gì không?”
Đại hỏi chuyện chính, dù sao thì anh cũng là người bị ám nhiều nhất trong cái chuyện này. Quốc cứ nghe tói chuyện này là lại buồn cười Đại, anh cố nén cười rồi nói: “Đúng như những gì chúng ta suy đoán. Người chết là nhà ngoại cảm, người còn lại không phải. Nhưng vì là anh em song sinh nên người còn lại đã giả mạo người kia làm nhà ngoại cảm.”
“Nếu nói như vậy chắc là anh ta đã khua môi múa mép vấn đề tâm linh ở trong đồn cảnh sát nên bọn họ mới được thả ra sớm như vậy.”
My nói cũng có phần đúng, Đại nghe thế thì nói tiếp: “Người nhà thuê đi tìm xác, đến lúc người đi tìm xác bị mất xác, nghe sao mà buồn cười vậy trời. Nhưng mà bọn cảnh sát họ sẽ tin mấy chuyện mê tín ấy ư?”
“Họ không hẳn là mê tín, nhưng dù sao những nhà ngoại cảm như chúng đều là dân chuyên nghiệp, cho nên họ phải nể dù là ít hay nhiều. Tôi vẫn nghĩ bọn họ chỉ giả vờ nể thôi, chuyện sâu xa bên trong chúng ta còn chưa biết được.”
Quốc nghiêm túc nói, Đại lại hỏi: “Vậy bọn họ muốn mượn danh nhà ngoại cảm để làm gì mà đến mức sát hại cả an hem sinh đôi của mình chứ. Lẽ nào tiền thù lao mà gia đình kia trả nhiều đến như vậy ư?”
“Tôi không biết trả cho họ bao nhiêu, nhưng mà trả cho chúng tôi cũng bằng những vụ khác thôi. Tôi nghĩ vấn đề ở đây không phải là tiền của bên này, mà là của bên khác.”
Nghe Quốc nói thì Đại lập tức nhớ tới quán lâu sôi sục thịt người mà không cần phải hỏi nữa. Cả ba đều ngầm biết, không khí trở nên có chút im lặng cho đến khi chuông điện thoại trên bàn làm việc vang lên. Quang nhanh chóng mang bình gas đi giao thì Đại nói với theo: “Mày cầm cái điện thoại nghe gas đi theo cho anh, lát nữa anh có công việc phải đi rồi.”
My chỉ vào cái điện thoại bàn trên bàn rồi hỏi: “Vậy cái kia phải làm thế nào, nhỡ như có ai gọi đến thì làm sao?”
Đại lắc đầu nói: “Cái đó hầu như chẳng bao giờ có ai gọi cả, có gọi thì cũng là ma gọi thôi.”
Quốc lại bị chọc cười, mà lúc này My mới nhớ ra một chuyện nên hỏi Đại về cô gái trên đường đồi kia, Đại cũng thành thật trả lời. My trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Em nghĩ cô gái đó có uẩn khúc gì mà không biết tìm ai để giúp đỡ, vô tình gặp anh trên đường đồi ngỏ ý giúp đỡ nên cô ta mới theo anh về đây. Theo như em biết, một người nếu như bị chết cháy thì nhất định sẽ rất nóng, nên anh mới gặp cô ta dầm mưa suốt đó.”
“Nhờ giúp đỡ thì cũng nên đàng hoàng chút, cứ như ma thế kia bảo ai mà không sợ cho được chứ.”
Đại nói, My ngắt lời: “Thì cô ta vốn dĩ là ma mà!”
Câu nói kia của chú Phùng như thể một án tử cho tất cả mọi người ở đây. Ai nầy đều bụm miệng kinh hãi, không tài nào giấu được sự sợ sệt trong đôi mắt. Chủ quán dường như rất là tuyệt vọng, thậm chí đến đi còn không vững nữa. Ba người Đại nhìn nhau trau đổi qua ánh mắt rồi để Quốc đi tới chỗ chú Phùng, Quốc lễ phép móc danh thiếp của mình ra rồi đưa cho chú Phùng và nói: “Cháu là nhà ngoại cảm được nhận nhiệm vụ lên đây tìm hai cái xác đã mất tích nhiều năm.”
Chú Phùng không có chút bộ dạng kiêu ngạo nào, ông đưa tay nhận lấy danh thiếp từ Quốc rồi nhìn qua. Mấy giây sau, ông đưa tay bảo Quốc ngồi xuống ghế đối diện mình rồi quan sát anh một lúc. Hai người bên này thấy chuyện không ổn nên cũng rề rà sang xem thử thế nào. Chú Phùng nhìn Quốc một lúc rồi lắc đầu nói: “Ấn đường đen quá! Con trai à, con nhất định phải cẩn thận mới được, Bọn ma quỷ ở đây đã chú ý đến con rồi, vụ án này có phá được hay không e là phải nhờ vào một người khác ở bên cạnh giúp đỡ con mới được.”
Nghe đến đây thì tâm trạng cả ba đều chùn xuống, từ việc tối qua thì họ đã biết những gì chú Phùng nói không phải là nói điêu. Nghe như thế, Quốc kéo My sang bên cạnh mình rồi nói: “Cháu có em gái và một người bạn nữa cùng giúp đỡ ạ.”
Quốc nói, đồng thời đưa ra tấm ảnh của Minh cho chú Phùng xem. Chú Phùng cẩn thận nhìn My một lát, ông cảm thấy cô gái này rất kì quặc nhưng lại chẳng biết là kì quặc ở chỗ nào nên đã lắc đầu. Cho đến khi nhìn thấy tấm ảnh cười tươi rói của Minh thì chú Phùng đột nhiên cau mày, ông ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Đại vốn nhiều chuyện, anh lại muốn nhờ chú Phùng về xem giúp cửa tiệm của mình nên đã đi qua lễ phép nói: “Chào chú, cháu có mở một cửa tiệm bán gas ở bên kia chân đồi.”
“Thì sao, chàng trai trẻ này, cháu rất có khí sắc, cái nghề kia rất hợp với cháu đấy.”
Chú Phùng có vẻ nói hơi qua loa nhưng Đại vẫn chưa cam tâm, anh nói tiếp: “Nhưng đêm qua cháu bị ma quỷ gõ cửa quấy phá cả đêm. Bọn họ đã giả dạng mấy người bạn này của cháu để gõ cửa.”
Chú Phùng đang bưng ly trà đá đặt lên miệng định uống như nghe Đại nói thì ông hơi run tay rồi đặt ly trà trở lại xuống bàn. Lần này chú Phùng có vẻ nhìn Đại kĩ hơn một lúc, mãi sau ông mới nói: “Đáng lẽ cháu sẽ không bị những chuyện này ám vào mới đúng. Dương khí trên người cháu rất thịnh, Phùng tôi chưa từng gặp qua người nào dương khí thịnh như thế này. Thế nhưng dường như số phận sắp đặt lúc này cháu phải gặp mấy người bạn kia của cháu để rồi gặp những chuyện như thế này nhỉ?”
“Thế bây giờ cháu phải làm sao đây hả chú. Liệu đêm nay, đêm mai hay những đêm sau nữa thì bọn chúng còn đến hay không. Nếu như vậy thì làm sao cháu sống được cơ chứ, chú có cách gì giúp cháu không ạ?”
Đại sốt sắn nói, nhưng chú Phùng lại im lặng. Đợi đến khi tất cả mọi người đều sốt ruột thì chú Phùng mới đứng dậy, ông nói với Đại: “Cháu cứ bình tĩnh, Phùng tôi đã biết cháu ở đâu rồi. Bây giờ cháu về đi, lúc nào thích hợp tôi sẽ đến tìm cháu.”
Về đến nhà thì cả ba mới nhớ ra là quên xin cách thức liên lạc của chú Phùng, mà lúc này Minh cũng đã gọi cho Quốc. Bởi vì là chuyên về điều tra nên mối quan hệ của Minh rất rộng, chỉ qua một buổi sáng đã tra ra được cái điện thoại kia đích thực là vẫn còn nằm trong đồn cảnh sát, và nửa đêm thì chẳng có cảnh sát nào điên mà trực ở đó đâu.
Còn về mối quan hệ kia chính xác là anh em song sinh, bọn họ cũng là một nhóm được thuê đến đây điều tra tìm xác của cặp vợ chồng kia. Nói ra thi nếu nhìn theo chuyên môn nghề nghiệp thì Quốc sẽ cảm thấy rất là bị xúc phạm, nếu như đã mời anh làm thì cũng nên để anh báo kết quả rồi mới mời người khác chứ. Đằng này lại mời song song hai nhóm thì có khác nào không tin tưởng khả năng nghiệp vụ của anh đâu. Chẳng thà anh không thu được gì, đến lúc ấy muốn mời ai hay nói gì anh cũng đều sẽ vui vẻ chấp nhận, bởi vì anh bất tài vô dụng nên anh không có gì để ngụy biện cả.
“Rồi sao, cái vụ án người mất tích có tra ra được gì không?”
Đại hỏi chuyện chính, dù sao thì anh cũng là người bị ám nhiều nhất trong cái chuyện này. Quốc cứ nghe tói chuyện này là lại buồn cười Đại, anh cố nén cười rồi nói: “Đúng như những gì chúng ta suy đoán. Người chết là nhà ngoại cảm, người còn lại không phải. Nhưng vì là anh em song sinh nên người còn lại đã giả mạo người kia làm nhà ngoại cảm.”
“Nếu nói như vậy chắc là anh ta đã khua môi múa mép vấn đề tâm linh ở trong đồn cảnh sát nên bọn họ mới được thả ra sớm như vậy.”
My nói cũng có phần đúng, Đại nghe thế thì nói tiếp: “Người nhà thuê đi tìm xác, đến lúc người đi tìm xác bị mất xác, nghe sao mà buồn cười vậy trời. Nhưng mà bọn cảnh sát họ sẽ tin mấy chuyện mê tín ấy ư?”
“Họ không hẳn là mê tín, nhưng dù sao những nhà ngoại cảm như chúng đều là dân chuyên nghiệp, cho nên họ phải nể dù là ít hay nhiều. Tôi vẫn nghĩ bọn họ chỉ giả vờ nể thôi, chuyện sâu xa bên trong chúng ta còn chưa biết được.”
Quốc nghiêm túc nói, Đại lại hỏi: “Vậy bọn họ muốn mượn danh nhà ngoại cảm để làm gì mà đến mức sát hại cả an hem sinh đôi của mình chứ. Lẽ nào tiền thù lao mà gia đình kia trả nhiều đến như vậy ư?”
“Tôi không biết trả cho họ bao nhiêu, nhưng mà trả cho chúng tôi cũng bằng những vụ khác thôi. Tôi nghĩ vấn đề ở đây không phải là tiền của bên này, mà là của bên khác.”
Nghe Quốc nói thì Đại lập tức nhớ tới quán lâu sôi sục thịt người mà không cần phải hỏi nữa. Cả ba đều ngầm biết, không khí trở nên có chút im lặng cho đến khi chuông điện thoại trên bàn làm việc vang lên. Quang nhanh chóng mang bình gas đi giao thì Đại nói với theo: “Mày cầm cái điện thoại nghe gas đi theo cho anh, lát nữa anh có công việc phải đi rồi.”
My chỉ vào cái điện thoại bàn trên bàn rồi hỏi: “Vậy cái kia phải làm thế nào, nhỡ như có ai gọi đến thì làm sao?”
Đại lắc đầu nói: “Cái đó hầu như chẳng bao giờ có ai gọi cả, có gọi thì cũng là ma gọi thôi.”
Quốc lại bị chọc cười, mà lúc này My mới nhớ ra một chuyện nên hỏi Đại về cô gái trên đường đồi kia, Đại cũng thành thật trả lời. My trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Em nghĩ cô gái đó có uẩn khúc gì mà không biết tìm ai để giúp đỡ, vô tình gặp anh trên đường đồi ngỏ ý giúp đỡ nên cô ta mới theo anh về đây. Theo như em biết, một người nếu như bị chết cháy thì nhất định sẽ rất nóng, nên anh mới gặp cô ta dầm mưa suốt đó.”
“Nhờ giúp đỡ thì cũng nên đàng hoàng chút, cứ như ma thế kia bảo ai mà không sợ cho được chứ.”
Đại nói, My ngắt lời: “Thì cô ta vốn dĩ là ma mà!”