Chương 9 - Cuộc Phiêu Lưu Trong Rừng Đêm - Quán Lẫu Trên Đồi
Chương 9:
“Chết m** rồi!”
Đại vuốt ngực thở dốc, cố gắng giữ bình tĩnh. Không được làm gì manh động, anh chạy vào bàn làm việc định gọi cho Quốc nhưng mấy cuộc vẫn chẳng có ai trả lời. Giằng co mãi mà không để ý đến thời gian, bây giờ nhìn lên màn hình máy tính bàn mới thấy đã sắp 12 giờ đêm rồi.
Không có, nhất định không có đâu!
Đại tự trấn an mình, tình hình hiện tại nếu như báo cảnh sát cũng chẳng biết phải nói như thế nào. Cảnh sát nào lại tin tôi bị mấy con ma nó dọa cơ chứ. Suy nghĩ một chốc, Đại cảm thấy ba người kia đã từng làm nhiều vụ như vậy thì nhất định là có kinh nghiệm lắm, bọn họ có thể tự lo được nên chắc là sẽ không sao đâu. Ngược lại anh là tay mơ ngơ ngác, ra ngoài kia chẳng những không giúp được gì mà còn gây rắc rối thêm cho họ nữa.
“Giật mình!”
Đại bị tiếng gõ cửa bất chợt làm cho giật mình, may là anh vẫn nhớ tới vụ “một tiếng là ma, ba tiếng là người”. Anh chầm chậm đi về phía cánh cửa, tiếng gõ cửa đã vang lên hai lần, chỉ chờ một lần nữa thôi là anh sẽ ghé mắt vào xem thử là ai. Thế nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy gõ đến lần thứ ba, điều này đã làm cho Đại chần chừ. Đây quả thật là chơi trò chơi mạo hiểm cảm giác mạnh rồi mà, không khí đang căng thẳng như dây đàn thì cái điện thoại bàn trong nhà lại reo lên.
Đại nhìn vào đồng hồ đeo tay, bây giờ kim đồng hồ vừa chỉ đúng đến 12 giờ. Thôi bỏ mẹ rồi, nó lại tới. Đại lại đi trở vào, cảnh giác nhìn cái điện thoại cứ reo kia. Bỏ qua một cuộc, nhưng đối phương rất là dai dẳng, lại là cái số đấy gọi đến. Trí nhớ Đại rất tốt, vì đã nhìn qua cái số oái oăm của người mất tích kia mấy lần nên anh đã thuộc lòng. Nhưng bây giờ điện thoại ấy chẳng phải nằm trong đồn cảnh sát ư, lẽ nào cảnh sát nghi ngờ anh giết người nên cố ý dọa ma à?
Nghĩ ngược nghĩ xuôi, Đại vẫn đưa tay nhấc điện thoại. Anh chẳng dám áp điện thoại vào tai mà để ra xa, thế nhưng đầu dây bên kia lại chẳng phát ra tí âm thanh nào cả. Tò mò, anh áp tai vào nghe thử thì thôi ôi, Đại giật mình thiếu điều muốn ném luôn cái điện thoại xuống đất. Đầu dây bên kia vang lên tiếng gió xào xạc, văng vẳng trong tiếng gió kia là những âm thanh gào thét không rõ lời.
Tiếng la hét của Đại làm cho Quang từ trên lầu còn nghe thấy mà chạy xuống, nó tưởng đâu Đại bị trộm vào ám sát không ấy chứ. Nhưng sau khi thấy Đại đứng đực mặt ra thì Quang dụi mắt bực bội nói: “Anh Đại ơi, chắc mai em nghỉ việc. Chứ kiểu này em sốc tâm lí quá không chịu nổi.”
Quang vừa nói xong định đi lên lầu thì nó đột nhiên khựng lại, sau đó sợ hãi quay đầu nhìn ra cửa. Đại cũng đã nghe thấy tiếng gõ cửa kia nhưng anh còn trông không sợ bằng Quang.
“Quang ơi, mày làm gì sợ dữ vậy?”
Đại sợ lây hỏi, nhưng Quang không trả lời mà sắc mặt càng lúc càng tệ. Đây là cái kiểu gõ cửa của ma nữ kia đã dọa nó sợ mất cả mật buổi tối, bây giờ nghe lại đương nhiên là nó sợ rồi. Những chuyện không may sẽ kéo đến một lúc, bên ngoài ma quỷ gõ cửa, bên trong nhà cái điện thoại bàn lại tiếp tục chuông reo. Trong lúc Đại đang định bứt luôn dây điện thoại thì Quang đột nhiên nhấc điện thoại lên mà nghe. Bởi vì Quang không biết sự tích của mấy cuộc điện thoại ở cái điện thoại bàn này nên là cứ tưởng khách hàng gọi đến.
Đại cản Quang không kịp nên chỉ đành bất lực nhìn Quang nghe cuộc điện thoại kia. Nhưng mà nhìn vẻ mặt nó thì không có vẻ gì là sợ hãi cả, nghe được một lúc thì nó chỉ “Dạ” một tiếng rồi cúp máy. Quang vừa cúp máy Đại đã sốt ruột hỏi: “Ai gọi đến vậy?”
“Anh Quốc gì đấy, anh ấy bảo anh đừng mở cửa dù là thấy ai gõ cửa hay thấy ai xảy ra chuyện gì trước cửa đi chăng nữa. Anh ấy nói sáng mai anh ấy sẽ quay lại tìm anh nên đừng lo gì cả.”
Ban đầu Đại cũng nghi ngờ là ma quỷ mới là người gọi điện thoại nhưng sau đó anh cảm thấy chắc không có khả năng đó đâu. Nhìn qua bộ dạng sợ mất cả mật kia của Quang thì chắc chắn người đang gõ cửa ngoài kia không phải là đám người Quốc nên cũng yên tâm.
Ngoài này đám người Quốc đang dựng một túp liều cách cửa tiệm của Đại không xa để ở tạm qua đêm. Nói thật bây giờ đã quá khuya, dù cho bọn họ có kinh nghiệm cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không dám trở về, chi bằng cứ cố thủ ở lại đây thì hơn.
Kể lại lúc tối, lúc vừa dừng lại gần cửa tiệm Đại thì đột nhiên Minh bị ai đó gọi đi vào rừng làm Quốc phải âm thầm đi theo Minh mà không dám nói gì sợ gây ra sự chú ý. Lúc hai người kia vừa mới đi thì My và Đại cùng nhìn thấy cái bóng lưng giống hệt ba người họ đi tới đứng ở trước mặt Đại. My nghĩ những con quỷ kia muốn thay thế nhóm người bọn họ nên mới cố ý làm như thế, nhưng bọn chúng không biết được là My không phải con người bình thường.
Vì lúc Minh bị gọi thì My cũng bị gọi, bọn quỷ làm như vậy là muốn dụ bọn họ vào rừng giết chết rồi thay thế bọn họ đi ra ngoài. Không ngờ rằng My chỉ đi được mấy bước nhắm đành lừa bọn chúng thì đã quay lại nhẹ nhàng ngồi sau xe Đại chờ xem bọn họ giở trò gì. Nhưng xem ra bọn họ cũng phát giác là không lừa được My nên đã bỏ cuộc.
Mà Quốc sau khi đi theo Minh vào rừng thì khác là chật vật. Trời trối om om, Minh thì cứ đi như một người máy. Quốc vì được My chỉ nên cũng giả bộ là không biết gì đi theo sau. Người ta nói một người mộng du không được vỗ vai hay làm gì, bởi vì như vậy sẽ làm cho họ giật mình mà hồn lìa khỏi xác.
Nếu như trường hợp bình thường chắc chắn đều sẽ vỗ vai, nhưng bọn quỷ chờ mãi chẳng thấy Quốc vỗ vai Minh thì cũng bắt đầu hết kiên nhẫn mà trắng trợn muốn cướp xác của Minh. Đang đi ngon lành thì Minh đột nhiên dừng lại, anh lấy hai tay bóp cổ mình trong vô thức. Minh như thể dùng hết sức bình sinh để bóp, đến mức hai mắt cũng trợn ngược lên như sắp ngạt chết đến nơi.
Quốc chần chừ một giây, sau đó nhào qua ôm Minh ngăn cản nhưng không có tác dụng mấy. Hai người cứ vật lộn qua lại một lúc Quốc mới nhớ ra chiêu mà My đã dạy nên anh dùng thử. Anh cắn láy máu trên đầu ngón tay rồi ấn loạn xạ lên trán Minh với hy vọng có chút tác dụng. Quả nhiên là cách này dùng được, trong đếm tối mịt mờ, Quốc thấy Minh dần im lại và đang nới lỏng tay đang bóp cổ chính mình.
Theo như My dặn anh thì gặp cảnh này phải gọi hồn vía của Minh quay về hoàn chỉnh tránh bị mất hồn vía nào thì sẽ trở thành người ngơ. Quốc là nhà ngoại cảm chứ đâu phải thầy cúng đâu mà biết gọi hồn gọi vía gì. Nhưng hoàn cảnh bắt buộc, tình thế cấp bách nên Quốc câu được câu mất cứ gọi loạn xạ cả lên và cuối cùng Minh cũng dần tỉnh lại. Pha này chắc chắn là được tổ tiên phù hộ dữ lắm, nếu không giữ rừng núi thế này mà cứ gọi loạn xạ kiểu đấy thì sớm muộn gì cũng gọi thêm mấy linh hồn nữa nhập vào cùng trú ngụ cho vui.
“Chết m** rồi!”
Đại vuốt ngực thở dốc, cố gắng giữ bình tĩnh. Không được làm gì manh động, anh chạy vào bàn làm việc định gọi cho Quốc nhưng mấy cuộc vẫn chẳng có ai trả lời. Giằng co mãi mà không để ý đến thời gian, bây giờ nhìn lên màn hình máy tính bàn mới thấy đã sắp 12 giờ đêm rồi.
Không có, nhất định không có đâu!
Đại tự trấn an mình, tình hình hiện tại nếu như báo cảnh sát cũng chẳng biết phải nói như thế nào. Cảnh sát nào lại tin tôi bị mấy con ma nó dọa cơ chứ. Suy nghĩ một chốc, Đại cảm thấy ba người kia đã từng làm nhiều vụ như vậy thì nhất định là có kinh nghiệm lắm, bọn họ có thể tự lo được nên chắc là sẽ không sao đâu. Ngược lại anh là tay mơ ngơ ngác, ra ngoài kia chẳng những không giúp được gì mà còn gây rắc rối thêm cho họ nữa.
“Giật mình!”
Đại bị tiếng gõ cửa bất chợt làm cho giật mình, may là anh vẫn nhớ tới vụ “một tiếng là ma, ba tiếng là người”. Anh chầm chậm đi về phía cánh cửa, tiếng gõ cửa đã vang lên hai lần, chỉ chờ một lần nữa thôi là anh sẽ ghé mắt vào xem thử là ai. Thế nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy gõ đến lần thứ ba, điều này đã làm cho Đại chần chừ. Đây quả thật là chơi trò chơi mạo hiểm cảm giác mạnh rồi mà, không khí đang căng thẳng như dây đàn thì cái điện thoại bàn trong nhà lại reo lên.
Đại nhìn vào đồng hồ đeo tay, bây giờ kim đồng hồ vừa chỉ đúng đến 12 giờ. Thôi bỏ mẹ rồi, nó lại tới. Đại lại đi trở vào, cảnh giác nhìn cái điện thoại cứ reo kia. Bỏ qua một cuộc, nhưng đối phương rất là dai dẳng, lại là cái số đấy gọi đến. Trí nhớ Đại rất tốt, vì đã nhìn qua cái số oái oăm của người mất tích kia mấy lần nên anh đã thuộc lòng. Nhưng bây giờ điện thoại ấy chẳng phải nằm trong đồn cảnh sát ư, lẽ nào cảnh sát nghi ngờ anh giết người nên cố ý dọa ma à?
Nghĩ ngược nghĩ xuôi, Đại vẫn đưa tay nhấc điện thoại. Anh chẳng dám áp điện thoại vào tai mà để ra xa, thế nhưng đầu dây bên kia lại chẳng phát ra tí âm thanh nào cả. Tò mò, anh áp tai vào nghe thử thì thôi ôi, Đại giật mình thiếu điều muốn ném luôn cái điện thoại xuống đất. Đầu dây bên kia vang lên tiếng gió xào xạc, văng vẳng trong tiếng gió kia là những âm thanh gào thét không rõ lời.
Tiếng la hét của Đại làm cho Quang từ trên lầu còn nghe thấy mà chạy xuống, nó tưởng đâu Đại bị trộm vào ám sát không ấy chứ. Nhưng sau khi thấy Đại đứng đực mặt ra thì Quang dụi mắt bực bội nói: “Anh Đại ơi, chắc mai em nghỉ việc. Chứ kiểu này em sốc tâm lí quá không chịu nổi.”
Quang vừa nói xong định đi lên lầu thì nó đột nhiên khựng lại, sau đó sợ hãi quay đầu nhìn ra cửa. Đại cũng đã nghe thấy tiếng gõ cửa kia nhưng anh còn trông không sợ bằng Quang.
“Quang ơi, mày làm gì sợ dữ vậy?”
Đại sợ lây hỏi, nhưng Quang không trả lời mà sắc mặt càng lúc càng tệ. Đây là cái kiểu gõ cửa của ma nữ kia đã dọa nó sợ mất cả mật buổi tối, bây giờ nghe lại đương nhiên là nó sợ rồi. Những chuyện không may sẽ kéo đến một lúc, bên ngoài ma quỷ gõ cửa, bên trong nhà cái điện thoại bàn lại tiếp tục chuông reo. Trong lúc Đại đang định bứt luôn dây điện thoại thì Quang đột nhiên nhấc điện thoại lên mà nghe. Bởi vì Quang không biết sự tích của mấy cuộc điện thoại ở cái điện thoại bàn này nên là cứ tưởng khách hàng gọi đến.
Đại cản Quang không kịp nên chỉ đành bất lực nhìn Quang nghe cuộc điện thoại kia. Nhưng mà nhìn vẻ mặt nó thì không có vẻ gì là sợ hãi cả, nghe được một lúc thì nó chỉ “Dạ” một tiếng rồi cúp máy. Quang vừa cúp máy Đại đã sốt ruột hỏi: “Ai gọi đến vậy?”
“Anh Quốc gì đấy, anh ấy bảo anh đừng mở cửa dù là thấy ai gõ cửa hay thấy ai xảy ra chuyện gì trước cửa đi chăng nữa. Anh ấy nói sáng mai anh ấy sẽ quay lại tìm anh nên đừng lo gì cả.”
Ban đầu Đại cũng nghi ngờ là ma quỷ mới là người gọi điện thoại nhưng sau đó anh cảm thấy chắc không có khả năng đó đâu. Nhìn qua bộ dạng sợ mất cả mật kia của Quang thì chắc chắn người đang gõ cửa ngoài kia không phải là đám người Quốc nên cũng yên tâm.
Ngoài này đám người Quốc đang dựng một túp liều cách cửa tiệm của Đại không xa để ở tạm qua đêm. Nói thật bây giờ đã quá khuya, dù cho bọn họ có kinh nghiệm cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không dám trở về, chi bằng cứ cố thủ ở lại đây thì hơn.
Kể lại lúc tối, lúc vừa dừng lại gần cửa tiệm Đại thì đột nhiên Minh bị ai đó gọi đi vào rừng làm Quốc phải âm thầm đi theo Minh mà không dám nói gì sợ gây ra sự chú ý. Lúc hai người kia vừa mới đi thì My và Đại cùng nhìn thấy cái bóng lưng giống hệt ba người họ đi tới đứng ở trước mặt Đại. My nghĩ những con quỷ kia muốn thay thế nhóm người bọn họ nên mới cố ý làm như thế, nhưng bọn chúng không biết được là My không phải con người bình thường.
Vì lúc Minh bị gọi thì My cũng bị gọi, bọn quỷ làm như vậy là muốn dụ bọn họ vào rừng giết chết rồi thay thế bọn họ đi ra ngoài. Không ngờ rằng My chỉ đi được mấy bước nhắm đành lừa bọn chúng thì đã quay lại nhẹ nhàng ngồi sau xe Đại chờ xem bọn họ giở trò gì. Nhưng xem ra bọn họ cũng phát giác là không lừa được My nên đã bỏ cuộc.
Mà Quốc sau khi đi theo Minh vào rừng thì khác là chật vật. Trời trối om om, Minh thì cứ đi như một người máy. Quốc vì được My chỉ nên cũng giả bộ là không biết gì đi theo sau. Người ta nói một người mộng du không được vỗ vai hay làm gì, bởi vì như vậy sẽ làm cho họ giật mình mà hồn lìa khỏi xác.
Nếu như trường hợp bình thường chắc chắn đều sẽ vỗ vai, nhưng bọn quỷ chờ mãi chẳng thấy Quốc vỗ vai Minh thì cũng bắt đầu hết kiên nhẫn mà trắng trợn muốn cướp xác của Minh. Đang đi ngon lành thì Minh đột nhiên dừng lại, anh lấy hai tay bóp cổ mình trong vô thức. Minh như thể dùng hết sức bình sinh để bóp, đến mức hai mắt cũng trợn ngược lên như sắp ngạt chết đến nơi.
Quốc chần chừ một giây, sau đó nhào qua ôm Minh ngăn cản nhưng không có tác dụng mấy. Hai người cứ vật lộn qua lại một lúc Quốc mới nhớ ra chiêu mà My đã dạy nên anh dùng thử. Anh cắn láy máu trên đầu ngón tay rồi ấn loạn xạ lên trán Minh với hy vọng có chút tác dụng. Quả nhiên là cách này dùng được, trong đếm tối mịt mờ, Quốc thấy Minh dần im lại và đang nới lỏng tay đang bóp cổ chính mình.
Theo như My dặn anh thì gặp cảnh này phải gọi hồn vía của Minh quay về hoàn chỉnh tránh bị mất hồn vía nào thì sẽ trở thành người ngơ. Quốc là nhà ngoại cảm chứ đâu phải thầy cúng đâu mà biết gọi hồn gọi vía gì. Nhưng hoàn cảnh bắt buộc, tình thế cấp bách nên Quốc câu được câu mất cứ gọi loạn xạ cả lên và cuối cùng Minh cũng dần tỉnh lại. Pha này chắc chắn là được tổ tiên phù hộ dữ lắm, nếu không giữ rừng núi thế này mà cứ gọi loạn xạ kiểu đấy thì sớm muộn gì cũng gọi thêm mấy linh hồn nữa nhập vào cùng trú ngụ cho vui.