Chương 5 - Quá Trình Đoạn Tuyến
Dì Vương gật đầu:
“Không sao đâu, Tiểu Tô, chỉ cần cháu còn cần dùng đến ông ta, dì sẽ chăm sóc đến cùng.”
Trương Chí Hòa vừa bị Trương Lệ Lệ đâm một nhát đau thấu tim, giờ lại bị cha mẹ ruồng bỏ.
Tưởng tượng tâm trạng hắn lúc này—chỉ khiến tôi thấy hả hê.
Đến giữa tháng 7, ba ngày sau khi Trương Lệ Lệ sinh con, cô ta ôm đứa trẻ cùng với bố mẹ chồng kéo nhau tới công ty tôi, làm loạn giữa đại sảnh.
Bà mẹ chồng gào lên:
“Cô lấy quyền gì mà dám thay ổ khóa nhà?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Tôi bán rồi.”
Trương Lệ Lệ thét chói tai:
“Vô lý! Đó là nhà của bố mẹ chồng, họ đã hứa để lại cho con trai tôi rồi!”
Tôi rút ra giấy chứng nhận quyền sở hữu, đưa cho cô ta xem:
“Đây là tài sản hôn nhân hợp pháp giữa tôi và Trương Chí Hòa, chẳng dính dáng gì đến hai người họ cả.”
Trương Lệ Lệ ôm đứa bé lao đến định cào vào mẹ chồng, tôi liếc mắt nói lạnh:
“Đứa bé này sắc mặt kém quá. Làm mẹ mà suốt ngày nghĩ cách chiếm đoạt thứ của người khác, không lo chăm con thì có xứng đáng không?”
Bảo vệ lập tức mời họ ra khỏi công ty.
Tôi quay lại văn phòng, nhìn Trương Chí Hòa đang ngồi xe lăn, hỏi:
“Anh cũng thấy tôi nhẫn tâm lắm đúng không? Không cho cha mẹ, con anh một mái nhà trú thân?”
“Nhưng nếu ngày xưa, anh có một chút lương tâm với tôi thôi, có lẽ hôm nay họ đã không đến bước này.”
“Anh có biết không, trước hôm Valentine tôi nói rõ mọi chuyện với anh, tôi đã sớm chuẩn bị mọi đường lui. Không chỉ ly hôn, mà còn phải khiến anh và Trương Lệ Lệ trắng tay, thân bại danh liệt.”
“Chỉ tiếc ông trời thấy tôi còn quá nhân từ, nên đẩy nhanh tiến độ—cho anh liệt trước. Để anh tận mắt nhìn thấy họ khổ sở, nhìn bản thân bị vùi dập nhục nhã!”
Tôi càng nói càng kích động, cuối cùng bật cười ha hả.
Dì Vương bước tới ôm lấy tôi, nhẹ giọng dỗ dành:
“Được rồi, Thanh Thanh, mình không buồn nữa nhé, ngày tốt lành đã đến rồi.”
Công ty dưới tay tôi ngày càng phát triển, cổ phiếu tăng vọt, một đường thẳng tắp.
Hôm đó tôi đang bận tối tăm mặt mũi trong văn phòng, thì nhận được cuộc gọi từ một người bạn cũ:
“Tô Nhất Thanh! Mau tới khoa của bọn tôi! Có ca đặc biệt không ai xử lý nổi, chỉ có cô mới cứu được thôi!”
Nói xong, chưa kịp để tôi trả lời, hắn dập máy cái “rụp”.
Tôi chỉ đành lái xe đến Bệnh viện Nhi tỉnh.
Không ngờ, cái gọi là “trường hợp đặc biệt”… lại chính là đứa bé của Trương Chí Hòa và Trương Lệ Lệ.
Lúc ở công ty tôi chỉ lướt mắt qua đã cảm thấy sắc mặt đứa bé này không ổn, nào ngờ lại là bệnh tim bẩm sinh—một loại hiếm gặp, cực kỳ phức tạp.
Vừa vào phòng bệnh, người bạn cũ đã hớn hở kéo tay tôi giới thiệu:
“Đây là bác sĩ Tô – tay dao số một của tỉnh ta, hàng đầu cả nước! Có cô ấy, mọi người cứ yên tâm!”
Tôi nhìn vẻ mặt cứng đờ của Trương Lệ Lệ, mỉm cười nói với bạn mình:
“Không cần giới thiệu nữa đâu… chúng tôi quen nhau rồi.”
Đúng là… ông trời có mắt.
Người duy nhất có thể cứu con họ—lại chính là tôi.
8
Trương Lệ Lệ “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy chân tôi mà khóc lóc:
“Chị Tô… bác sĩ Tô… cầu xin chị, xin chị cứu con em!”
Bạn cũ tôi vội vã bước tới đỡ cô ta dậy, vừa dìu vừa nói:
“Không cần thế đâu, bác sĩ Tô luôn rất tốt với bệnh nhân.”
Tôi khẽ lắc đầu, nhìn bạn mình, thở dài nói:
“Xin lỗi… ca phẫu thuật này tôi không làm được.”
Câu nói ấy như châm ngòi một quả bom—Trương Lệ Lệ lập tức gào khóc, lao tới định cào vào mặt tôi, bị y tá kịp thời chặn lại.
Cô ta rít lên:
“Đồ lừa đảo! Con đàn bà đê tiện! Rõ ràng là chị đang trả thù tôi! Chị không có y đức!”
Chát!
Tôi giáng cho cô ta một cái tát nảy lửa:
“Cô thử chửi thêm một câu nữa xem!”
Đúng lúc ấy, có người kéo nhẹ vạt áo blouse trắng của tôi.
Tôi quay lại, hóa ra là Trương Chí Hòa, hai mắt đỏ hoe, đầy van xin, miệng cố gắng bật ra hai tiếng:
“Cầu… xin…”
Cha vì con đúng là vĩ đại thật. Đến mức một kẻ đã liệt nửa người, còn có thể gượng nói rõ ràng.
Tôi nhìn hai kẻ từng hại mình tơi tả kia, cười lạnh:
“Các người quên rồi à? Tay tôi… đã bị chính các người hủy hoại rồi. Cả đời này… không thể cầm dao mổ nữa.”
Bạn tôi sững sờ lao đến, nắm lấy tay tôi xem xét. Khi thấy những vết sẹo dài xấu xí nơi cổ tay, anh ta chết lặng.
Giọng run rẩy:
“Không thể nào… Tô Thanh, sao tay cậu lại thành ra thế này?!”