Chương 6 - Quá Trình Đoạn Tuyến

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi vỗ nhẹ vai bạn, bình tĩnh kể lại với hai kẻ ác nhân:

“Hôm ấy, sau khi bị sảy thai, tôi bị trầm cảm nặng.”

“Tôi cầu xin anh ta giúp mình vượt qua Nhưng anh ta bảo: Đến con mà cô còn không giữ được, sống còn có ý nghĩa gì?’”

“Nên tôi đã… rạch cổ tay.”

Lúc ấy, Trương Chí Hòa đang khởi nghiệp, vẫn còn giữ vị trí giảng dạy ở trường. Tôi thì vừa là bác sĩ chính ở bệnh viện, vừa giúp hắn quản lý công ty, bận tối tăm mặt mũi.

Chúng tôi cưới nhau nhiều năm mới dám có con.

Hôm đó là cuối tuần, tôi ngủ trưa tại nhà bố mẹ chồng. Vừa tỉnh dậy, còn chưa mở cửa phòng, đã nghe rõ cuộc trò chuyện náo nhiệt ngoài phòng khách.

Mẹ chồng nói:

“Tôi nhìn cái bụng đó là biết, cộng thêm thời gian mang thai, chắc chắn là con gái, không thể giữ được.”

Trương Lệ Lệ trả lời:

“Cái bụng to thế rồi, sao mà không giữ được nữa!”

Bà ta cười lạnh:

“Thì để ‘vô tình’ sảy thai là xong. Muốn con trai thì phải dựa vào Lệ Lệ. Nhìn nó là biết có tướng sinh quý tử!”

Trương Chí Hòa chỉ ho một tiếng, hạ giọng:

“Nhỏ tiếng thôi! Kẻo cô ta trong phòng nghe thấy!”

Tôi nghe tới đó máu như sôi lên.

Tôi đẩy cửa ra—“phịch”—ngã xuống sàn.

Ngay lúc ấy, một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống chân tôi.

Tôi biết mình sảy rồi.

Tôi ngước lên cầu cứu, nhưng bố mẹ chồng lại lập tức kéo Trương Chí Hòa ra khỏi nhà, nói là… đi mua đồ.

Trương Lệ Lệ thì ngồi xem TV, tôi khẩn cầu cô ta gọi giúp xe cấp cứu, nể tình trước kia tôi từng tốt với cô ta.

Cô ta thản nhiên đáp:

“Đợi tôi xem xong tập này đã.”

Sàn nhà ướt sũng, dép cũng ướt, tôi không cần ai nói cũng biết—tất cả là có sắp đặt.

Tôi cắn răng chịu đau, bò về phòng, cố với lấy điện thoại gọi 120.

Nhưng đứa con vẫn không giữ được.

Bác sĩ bảo: tôi rất có thể sẽ… không bao giờ có thai lại nữa.

Sau khi sảy thai, tôi rơi vào trầm cảm nặng.

Trương Chí Hòa thao túng tinh thần tôi từng chút một, bảo tôi:

“Con cũng giữ không được, đã thế còn không muốn sống à? Vậy thì chết đi.”

Vậy mà hôm nay, hai kẻ từng đẩy tôi xuống địa ngục, lại quỳ dưới chân tôi… cầu xin tôi cứu con của họ.

Trò đời đúng là… quá mỉa mai.

9

Đối với một người mắc chứng trầm cảm như tôi khi ấy, đó chính là giọt nước tràn ly.

Tôi đã rạch cổ tay tự sát.

Cuối cùng, là bố mẹ tôi—không liên lạc được, lo lắng chạy đến nhà chồng tìm, mới kịp đưa tôi vào bệnh viện.

Giữ được mạng sống, nhưng đôi tay… đã hỏng hoàn toàn.

Nằm trên giường bệnh, nhìn bố mẹ bạc trắng tóc chỉ sau một đêm, tôi quyết tâm phải sống tiếp—không chỉ để báo đáp họ, mà còn để đòi lại tất cả những gì mình đã mất.

Tôi bắt đầu uống thuốc đều đặn, tình trạng trầm cảm cũng dần cải thiện.

Tôi từ chức khỏi vị trí bác sĩ phẫu thuật chính, xin chuyển về trường làm một công việc nhàn rỗi, tiện bề theo dõi, thu thập chứng cứ ngoại tình của bọn họ.

Trước mặt Trương Chí Hòa, tôi giả vờ như đã chấp nhận số phận, như một người vợ cam chịu.

Mỗi khi bố mẹ hắn mắng chửi tôi không biết đẻ, tôi cũng chỉ cúi đầu mang nét mặt đầy tội lỗi.

Đúng lúc hắn đắc ý nhất, tôi rút khỏi phòng tài vụ công ty, lặng lẽ đưa đi toàn bộ dòng tiền.

Tôi dành trọn một năm để lên kế hoạch, nhìn chúng ngày càng lấn tới, càng kiêu ngạo trong chính tầm mắt mình.

Món quà Valentine hôm ấy chỉ là cái cớ—lúc đó tôi đã thu thập đủ mọi bằng chứng về chuyện hắn ngoại tình, về việc công ty trốn thuế.

Chỉ cần hắn ký vào đơn ly hôn, thì trắng tay, mất sạch.

Nhưng ai mà ngờ, hắn lại bị đột quỵ, liệt nửa người.

Và càng không ai ngờ, đến một ngày, đứa con của cặp gian phu dâm phụ ấy… lại phải trông chờ vào chính đôi tay của tôi để giành lấy sự sống.

Báo ứng đấy!

Tôi bật cười thành tiếng, cười đến rơi nước mắt.

Trương Lệ Lệ mặt không còn chút máu, ngồi sụp dưới đất như xác rỗng.

Bạn cũ dìu tôi rời khỏi phòng bệnh, dì Vương lặng lẽ đẩy Trương Chí Hòa theo sau.

Khi tâm trạng đã ổn hơn đôi chút, tôi quay sang dặn dò:

“Dì cứ ở lại bệnh viện với hắn, để hắn ở cạnh con trai mình nhiều hơn chút.”

Tôi có hợp tác với bệnh viện, hôm đó tình cờ đi ngang qua nổi hứng ghé xem thử cảnh cha con thắm thiết.

Chưa bước đến cửa phòng bệnh, đã nghe tiếng Trương Lệ Lệ gào rít khắp hành lang:

“Cút đi! Đồ phế vật! Anh đến làm gì! Nhìn con chết à? Sao anh không chết đi cho rồi!”

Tôi liếc nhìn qua cửa kính—Trương Lệ Lệ vừa mắng vừa giáng cho Trương Chí Hòa một cái tát trời giáng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)