Chương 4 - Quá Trình Đoạn Tuyến

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi gõ tay lên mặt bàn, thong thả nói:

“Không phải không thể. Nhưng trong lòng tôi vẫn còn cơn tức này chưa xả được. Trương Chí Hòa ngã xuống quá nhanh. Nếu cô giúp tôi một việc, tôi sẽ cân nhắc.”

Trương Lệ Lệ lập tức gật đầu lia lịa:

“Được! Chị Tô, chị bảo em làm gì cũng được!”

Tôi nhìn thẳng vào cô ta, nở một nụ cười rực rỡ:

“Thật à? Nếu tôi bảo cô đi tố cáo Trương Chí Hòa, nói rằng ông ta đã ép buộc cô quan hệ… cô dám làm không?”

6

Trương Lệ Lệ nhìn tôi, sững người như bị sét đánh.

Tôi nhướng mày hỏi:

“Sao? Không nỡ à? Vậy thôi khỏi!”

Tôi làm bộ định mời cô ta ra ngoài.

Cô ta nghiến răng ken két:

“Được! Tôi đồng ý!”

Tôi mở chiếc máy tính dự phòng đặt bên cạnh, Trương Lệ Lệ lập tức ngồi xuống, gõ như bay một bản đơn kiện, in ra rồi đọc lại cho tôi nghe.

Tôi hài lòng gật đầu, kéo cửa phòng ngăn nhỏ bên cạnh ra—Trương Chí Hòa đang ngồi đó, mặt đỏ gay như máu sắp trào ra, tôi lập tức gọi dì Vương đưa thuốc hạ huyết áp cho hắn.

Không biết lấy sức ở đâu ra, hắn hất tay dì Vương ra, cố đứng dậy khỏi xe lăn, khuôn mặt vặn vẹo, đôi mắt đỏ ngầu như ác quỷ, gào lên từng tiếng khàn khàn về phía Trương Lệ Lệ.

Trương Lệ Lệ hoảng hồn hét lên, cuống cuồng bỏ chạy khỏi văn phòng, lúc chạy vẫn không quên ôm theo bản đơn kiện.

Trương Chí Hòa trừng mắt nhìn theo bóng lưng cô ta, rồi ngã phịch lại lên ghế, thở dốc không ngừng, hơi ra nhiều hơn hít vào.

Tôi nghiêng đầu cười, nói chậm rãi:

“Thế nào, bị tình nhân đâm sau lưng, cảm giác có tuyệt không?”

Hắn không đáp, chỉ ngồi đó như xác không hồn, tia sáng cuối cùng trong mắt cũng dần dập tắt.

Tôi đợi mãi vẫn chẳng thấy Trương Lệ Lệ thực sự đi tố cáo, đổi lại là chiều hôm sau, tôi vừa tan làm đã bị bố mẹ chồng cũ chặn ngay ở sảnh công ty.

Một người phát tờ rơi, một người gào khóc.

Họ nói tôi là “doanh nhân mà không phụng dưỡng cha mẹ chồng già yếu”, “cướp tài sản con trai họ”, “cố tình khiến họ tuyệt tự tuyệt tôn”.

Phía sau còn có vài người cầm điện thoại livestream, quay video như thể đang vạch mặt kẻ ác.

Nhìn là biết không phải chủ ý của hai ông bà già kia, nhất định là trò của Trương Lệ Lệ.

Tôi liền giật lấy một chiếc điện thoại từ tay một “tiểu netizen”, đối diện camera livestream, tôi nhìn thẳng vào ống kính, giọng điềm đạm nhưng chắc nịch:

“Về chuyện phụng dưỡng cha mẹ chồng, tôi có bản sao kê chuyển khoản hàng tháng rõ ràng.”

“Kể từ khi chồng tôi ngoại tình rồi lâm bệnh, tôi không hề bỏ rơi, một mình chống đỡ toàn bộ công ty, giữ vững công ăn việc làm cho hàng trăm người. Tôi tự thấy không thẹn với gia đình, càng không thẹn với xã hội.”

“Nếu có ai cố tình tung tin bịa đặt, gây ảnh hưởng đến danh dự cá nhân tôi và uy tín công ty, tôi sẽ truy cứu đến cùng.”

Lúc đó, cô nàng đáng yêu Thiến Thiến của phòng PR cũng cầm điện thoại bắt đầu livestream:

“Đây chính là Tổng Giám đốc Tô Thanh của công ty chúng tôi!”

“Khi công ty sắp bị phát mãi, chính chị ấy đã ra tay cứu vãn tình hình, giữ lại chỗ đứng cho hàng trăm đồng nghiệp và hàng trăm gia đình phía sau họ!”

“Thế mà giờ đây, chị ấy còn phải hứng chịu những lời lẽ công kích, những trò hèn hạ từ tiểu tam và cả bố mẹ chồng không hiểu chuyện!”

“Cùng là phụ nữ, sao có người có thể sống rực rỡ như mặt trời, còn có người lại sẵn sàng bán rẻ nhân cách?”

Nói đến đây, Thiến Thiến nghẹn ngào khóc nấc trước camera.

Tôi âm thầm cho cô bé một cái like trong lòng. Kỹ năng PR thế này, nhất định phải tăng lương!

Thấy tình thế xoay chuyển quá nhanh, đám người đi livestream cũng lặng lẽ rút lui.

Hai ông bà kia đứng giữa đại sảnh ngó trước ngó sau, thấy xấu hổ, cũng định chuồn.

Tôi gọi với theo:

“Tôi sắp phải đi công tác vài ngày, mang theo Trương Chí Hòa thì bất tiện lắm. Phiền hai người chăm sóc giúp tôi vài hôm.”

Nói rồi, tôi đẩy xe lăn của Trương Chí Hòa về phía họ.

Không phải suốt ngày hô hào tình thân sao?

Vậy thì để xem—hai người họ chịu đựng được ‘cục nợ’ này… được bao lâu.

7

Sau chuyến công tác ở Hải Thị trở về, điện thoại cá nhân của tôi bị tin nhắn và cuộc gọi làm nổ tung.

Toàn là từ bố mẹ chồng cũ và Trương Lệ Lệ:

• “Cô bảo người giúp việc đi đâu rồi? Mau đến nhà tôi ngay!”

• “Đến đưa Trương Chí Hòa về đi! Tôi không trông nổi nữa!”

• “Còn không đến tôi sẽ vứt hắn đi đấy!”

Một loạt tin thúc giục tôi tới “rước” Trương Chí Hòa về.

Quả nhiên, Trương Lệ Lệ đã chuyển đến ở chung với bố mẹ hắn, chỉ không biết hai ông bà kia đã ra điều kiện gì để khiến cô ta lại một lần nữa “quay xe”.

Sáng hôm sau, khi tôi vừa bước vào công ty, một người mặc đồ đen đội mũ kín mít đẩy xe lăn đến, ném Trương Chí Hòa xuống trước cửa văn phòng rồi… chạy mất.

Ngay cả con trai ruột, khi hết giá trị lợi dụng, họ cũng thẳng tay vứt bỏ—chuẩn phong cách nhà họ Trương.

Tôi nhìn cảnh đó chỉ biết lắc đầu, quay sang dì Vương:

“Lại phải làm phiền dì rồi…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)