Chương 3 - Quá Trình Đoạn Tuyến
Hai ông bà ăn mặc rách rưới, một người ôm chặt lấy Trương Lệ Lệ mà khóc rống, người kia ngồi bệt xuống đất gào lên thảm thiết.
Người ngồi dưới đất là mẹ cô ta, vừa đập đất vừa tru tréo:
“Đồ con bất hiếu! Cặp kè với đại gia rồi mà chẳng nhớ công ơn sinh thành!”
“Không thì phá thai đi! Còn không thì đưa một triệu làm sính lễ!”
“Con Nhị Nha nhà ông Vương không học hành gì mà vẫn lấy được hai trăm nghìn sính lễ kìa! Cô học đại học mà lại để người ta ngủ không công à?!”
Trương Lệ Lệ đứng chôn chân giữa đám đông, môi run run, mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Giờ tan học, sinh viên lũ lượt kéo đến, chỗ đó lập tức thành tâm điểm.
Có người nhận ra cô ta, bắt đầu bàn tán:
“Cô ta còn dám vác mặt đến trường à?! Mất hết liêm sỉ rồi!”
“Cha mẹ kiểu gì, sinh ra loại con gái thế kia!”
“Người như cô ta không xứng làm cố vấn học tập của bọn mình! Tẩy chay! Tẩy chay!”
Tiếng bàn luận mỗi lúc một lớn, Trương Chí Hòa phát ra những âm thanh mơ hồ “a… a…”
Tôi cúi người sát tai hắn, thì thầm:
“Bố mẹ vợ mới của ông tới rồi đấy, ông không ra chào hỏi một câu, đúng là tiếc quá.”
Trương Lệ Lệ cũng không phải tay vừa, lập tức lấy điện thoại gọi một cuộc.
Chỉ lát sau, bố mẹ Trương Chí Hòa xuất hiện, vừa dỗ dành vừa kéo lê bố mẹ Trương Lệ Lệ đi chỗ khác.
Tôi nhìn mà chỉ biết bật cười:
“Đúng là Trương Lệ Lệ hợp với nhà các người. Cô ta chỉ cần có bầu, bố mẹ các người đã quý như vàng rồi. Còn tôi thì sao? Tôi từng mang thai, từng bị sảy thai, đổi lại chỉ là sự lạnh lùng cay nghiệt của các người. Thậm chí khi tôi đang nằm ở cữ, chính mẹ ông còn ép tôi tự tử!”
Khi ấy, tôi vì sự nghiệp của Trương Chí Hòa mà dốc lòng hỗ trợ, đến mức không dám có con.
Vừa làm việc cho trường, vừa giúp ông ta gây dựng công ty mới.
Mãi đến khi mọi thứ dần ổn định, tôi mới có thai, vậy mà cả nhà họ lại vì muốn nâng đỡ Trương Lệ Lệ mà cố tình “sắp đặt” cho tôi sảy thai.
Tôi đã tuyệt vọng nằm trong vũng máu, mở to mắt nhìn từng người một bỏ đi, không ai buồn gọi nổi cú điện thoại cấp cứu, để cứu lấy sinh mạng đứa con tôi đang mang.
Một sinh mạng đấy… là cốt nhục của nhà họ Trương!
Tôi bất giác đưa tay lên bụng, nhẹ nhàng thì thầm:
“Con à, ở trên trời con hãy nhìn cho kỹ… Mẹ sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai đã tổn thương con.”
Bị buộc nghỉ việc ư? Đó chẳng là gì cả.
Màn kịch này… mới chỉ vừa bắt đầu.
Tôi sẽ khiến từng kẻ một… sống không bằng chết!
5
Sau khi tiếp quản toàn bộ công ty, tôi tổ chức một buổi tiệc tối long trọng.
Tôi đích thân đẩy Trương Chí Hòa lên sân khấu, cầm lấy micro, mỉm cười phát biểu:
“Cảm ơn tất cả mọi người đã tin tưởng! Công ty này là do tôi và Tổng giám đốc Trương cùng nhau gây dựng. Giờ anh Trương sức khỏe không tốt, tôi nhất định sẽ thay anh ấy giữ vững giang sơn, dẫn dắt mọi người vươn tới những thành tích rực rỡ hơn nữa!”
Đèn flash lập tức chiếu rọi thẳng vào Trương Chí Hòa, mặt hắn giật giật co quắp, rồi bất ngờ chảy ra một dòng nước dãi—ống kính đã kịp ghi lại khoảnh khắc ấy.
Tôi chi một khoản tiền lớn để mua hot search.
Sáng hôm sau, các mặt báo đồng loạt đăng tải hình ảnh “nữ doanh nhân kiên cường ở bên chồng bệnh tật, không bỏ không rời, giữ vững niềm tin ban đầu”, hình tượng của tôi được xây dựng hoàn hảo, giá cổ phiếu công ty thậm chí còn tăng mạnh một đợt.
Tôi ngồi trong văn phòng, vừa lật báo cho Trương Chí Hòa xem vừa cười nói:
“Ông xem đi, Trương Chí Hòa, hình tượng của ông tiêu tan rồi, không còn đường quay đầu đâu. Cũng may ông vẫn còn chút giá trị—giúp tôi kiếm được một đống đồng cảm. Chứ không thì, thật đúng là phí gạo nuôi ông!”
Lúc đó, thư ký gọi điện vào:
“Giám đốc Tô, Trương Lệ Lệ đang làm loạn ở cổng công ty, đòi gặp chị. Vì cô ta đang mang thai nên bảo vệ không dám mạnh tay.”
Tôi bảo dì Vương đẩy Trương Chí Hòa vào phòng trong, rồi cho phép đưa Trương Lệ Lệ vào.
Vừa thấy tôi, cô ta lập tức quỳ sụp xuống, nước mắt lưng tròng:
“Chị Tô! Xin chị cứu em với! Em biết lỗi rồi!”
“Hôm nay em đi khám, bác sĩ nói cơ thể em không đủ điều kiện để phá thai, nhưng em thì đã bị trường đình chỉ rồi, em phải làm sao nuôi đứa bé đây…”
Tôi bật cười vì thấy nực cười quá:
“Trương Lệ Lệ, cô nghĩ tôi là thánh nữ chắc? Tôi phải lo cho con của tiểu tam với chồng mình à?”
“Chị… em biết chị không thể có con… Em sinh đứa bé xong sẽ đưa cho chị! Em không cần gì cả, chỉ cần chị cho em một khoản tiền, được không?”
“Không đời nào. Cô đi mà tìm bố mẹ chồng tương lai của cô ấy!” – tôi thẳng thừng từ chối.
Trương Lệ Lệ nghiến răng, hằn học:
“Đừng nhắc tới hai cái đồ già đó nữa! Cứ nhắc đến tiền là giả vờ nghèo rớt mồng tơi! Mong em không tốn một xu, sinh con trai cho nhà họ Trương!”
“Chị ơi, hay chị dừng thuốc của Trương Chí Hòa đi, nhốt ông ta ở nhà, cho ăn tạm sống qua ngày. Số tiền tiết kiệm đó đủ để nuôi con! Đứa bé này là con trai đấy! Em đã đi siêu âm rồi!”
Lúc đó tôi mới hiểu vì sao bố mẹ chồng cũ lại sẵn sàng tiếp nhận cô ta – thì ra vì cô ta mang thai con trai.
Tôi cười lạnh:
“Nghe cũng hợp lý đấy. Nhưng này, hai người không phải yêu nhau thắm thiết sao? Sao giờ cô nỡ làm vậy với ‘thầy Trương yêu dấu’ của cô?”
Trương Lệ Lệ nghiến răng, gằn từng chữ:
“Yêu cái quái gì! Một ông già! Em đúng là mù mắt mới dính vào ông ta!”
“Chị à, chị cứ xem em như người mang thai hộ đi, chị chẳng mất gì, lại có được đứa con, chỉ cần bỏ chút tiền là xong!”