Chương 5 - Phúc Vận Kim Ly
Năm mới sắp đến.
Cả nhà ta gấp rút làm việc, chuẩn bị đủ những đơn hàng “đặt trước” trong thành cho dịp Tết.
Bảy tám ngày trước đêm giao thừa, chúng ta vừa bán hàng Tết, vừa giao hàng tận nơi.
Ta cùng Đại cữu phụ trách khu trong thành.
Cha và Nhị cữu phụ trách các thôn lân cận.
Chiều cuối năm, cả nhà trở về trong bóng hoàng hôn muộn.
Mệt thì có mệt, nhưng năm nay, chúng ta đã có một cái “Tết sung túc” thật sự.
Nương mua thật nhiều pháo hoa và tràng pháo.
Họ bảo ta đi đốt pháo.
Pháo hoa tuy rẻ tiền, song khi bay vút lên trời, vẫn rực rỡ chói lòa.
Nương ôm ta, cùng nhìn pháo hoa nở rộ trên nền trời đêm, nói nhỏ:
“Về sau, Đường Đường cũng phải rạng rỡ như pháo hoa kia nhé.”
Ta ngẩng đầu mỉm cười với nương.
Nàng cúi xuống, khẽ hôn lên trán ta.
“Cảm ơn con… vì đã đến với nhà chúng ta.”
Ta chưa bao giờ hỏi, liệu có phải vì ta biết kiếm tiền nên mọi người mới yêu quý ta như vậy không.
Bởi ta biết, ngay từ đầu họ nhận nuôi ta, chẳng hề mang tư tâm nào cả.
Như vậy, đã là đủ.
Bởi tình thương, vốn nên là sự trao đi và nhận lại.
19
Theo tục lệ địa phương, mồng Một Tết không đi thăm hỏi, đóng cửa trong nhà, chỉ ăn uống và vui chơi cùng người thân.
Ngày ấy, chuyện vui nhất trong nhà ta là đếm tiền!
Thời gian trước ai nấy đều bận, chẳng kịp tính toán thu nhập.
Nay, cả nhà đều góp công kiếm được, chẳng ai giấu giếm gì.
Cha mẹ đem túi bạc lớn đổ ra giữa giường đất, “loảng xoảng, loảng xoảng” — tiếng bạc rơi xuống nghe thật đã tai!
Nương cười trêu ta:
“Nhìn con kìa, cười chẳng khác nào một tượng Di Lặc nhỏ!”
Cha bật cười:
“Chủ lực kiếm tiền là Đường Đường, niềm vui này chính là cảm giác thành tựu đó!”
Ta gật đầu tán đồng:
“Cha nói phải lắm!”
Nương chỉ đống tiền trên giường, cười nói:
“Nào, cùng nhau đếm nhé!”
“Một lượng, hai lượng, ba lượng…”
“Một văn, hai văn, ba văn…”
“… chín mươi chín văn, là một tiền!”
Từng nắm bạc nắm tiền, vụn lẻ nhiều vô kể, đếm gần hết một nén hương mới xong.
Một trăm văn là một tiền.
Mười tiền là một lượng.
Tổng cộng, ba trăm sáu mươi bảy lượng, bốn tiền, chín mươi hai văn.
Nương cẩn thận chia từng túi nhỏ mà cất giữ.
“Nương ơi, nhà ta chưa bao giờ có nhiều tiền đến thế, năm nay có thể cho thêm tiền mừng tuổi không?” Nhị ca háo hức hỏi.
Ta ngồi trong lòng nương, cười khúc khích:
“Nương, con cũng muốn có thật nhiều tiền mừng tuổi!”
Nương xoa đầu ta, dịu dàng cười:
“Được! Tiền mừng tuổi của Đường Đường sẽ gấp mấy lần các ca của con!”
“Ôi, nương thiên vị quá!”
“Nương trọng nữ khinh nam rồi!”
“Vẫn là tiểu áo bông của nương được sủng nhất!”
Ba ca cùng cười, giả vờ ghen tị.
Đại ca vươn tay xoa đầu ta, cười hiền:
“Dù có gấp mười, gấp trăm lần tiền của ca, thì Đường Đường cũng xứng đáng cả thôi!”
20
Sang mồng Hai Tết, bắt đầu đi thăm viếng họ hàng.
Sáng sớm, cả nhà dậy thật sớm, từng người lần lượt chúc Tết cha mẹ.
Đầu tiên là đại ca.
“Con trai kính chúc cha mẹ năm mới cát tường như ý, vạn sự an khang!”
Nương trao cho đại ca một túi gấm màu đỏ thắm, trên có thêu tên của huynh.
“Con là anh cả, vai như phụ thân, phải gánh vác trong nhà, chăm sóc các em.”
“Con xin ghi nhớ, đa tạ nương.”
Tiếp đến là nhị ca.
Nương căn dặn:
“Tiền mừng tuổi chẳng nhiều, song cũng hơn mọi năm. Làm người, sợ nhất là tham lam Biết đủ thì lòng an, biết nhẫn thì vui.”
Rồi lại nói với tam ca:
“Phải nhớ những ngày từng chịu khổ, mới biết quý cái ngọt ngào hôm nay. Ăn khổ nhớ ngọt, cần kiệm mới giữ được lâu bền.”
Đến lượt tứ ca, nàng dịu giọng:
“Sau này nếu có của, hãy giúp đỡ người nghèo khó, kẻ cơ hàn.”
Nương vốn thương tứ ca nhiều nhất, bởi đôi mắt của huynh bị tật bẩm sinh.
Nhà ta trước kia nghèo túng, chỉ đủ ăn qua ngày.
Nương hẳn cũng từng mong, có ai đó tốt bụng giúp cha và tứ ca chữa bệnh.
Cuối cùng đến lượt ta chúc Tết.
Nương nhìn ta, cười dịu dàng nói:
“Đường Đường của nương hiền lành, thông minh, siêng năng. Nương mong con cả đời thuận buồm xuôi gió, hạnh phúc viên mãn, sống lâu trăm tuổi.”
“Con cảm tạ nương.”
Nương trao cho ta một túi gấm đỏ hình cá chép, tượng trưng cho niên niên hữu dư, phúc vận liên miên.
Trên đó, nàng tự tay thêu cả tên lớn lẫn tiểu danh của ta, bên trong là đầy bạc vụn và đồng tiền nhỏ.
Nhưng, điều quý giá hơn cả vẫn là tấm lòng thương yêu của nương dành cho ta.
21
Cả nhà thay xiêm y mới, chuẩn bị sang nhà ngoại chúc Tết.
Tứ ca sờ tay lên áo, hỏi ta:
“Muội, huynh mặc bộ này có đẹp không?”
Ta biết huynh chẳng nhìn rõ được màu sắc.
“Áo gấm xanh này hợp với huynh lắm, trông huynh chẳng khác gì… gì đó… à, đúng rồi, như trong truyện kể — người như ngọc, công tử vô song!”
Tứ ca bật cười:
“Câu ấy là: ‘Mạc thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.’”
Ta vội gật đầu:
“Phải rồi! Chính là câu đó!”
Huynh nghe xong liền hí hửng chạy ra ngoài khoe.
Nhị ca nhìn ta, vừa cười vừa than:
“Áo tụi ta đều là hàng may sẵn, chỉ có áo của muội là nương tự tay khâu từng mũi.”
Đại ca mỉm cười, đôi mắt ôn nhu như gió xuân:
“Nương nói, Đường Đường da trắng như tuyết, má hồng như đào, phải làm cho con một bộ xiêm thật đẹp, để diện mừng năm mới.”
Ta mặc chiếc váy dài màu ngà, bên trong lót bông, ấm áp mà nhẹ.
Vạt áo thêu hoa mẫu đơn lớn, từng cánh hoa sống động như thật.
Bên ngoài khoác áo choàng hồng đào, màu sắc vừa phải, rạng rỡ mà không chói.
Tam ca khen:
“Quả là đẹp và tươi tắn.”
Nhị ca cũng gật đầu:
“Xem ra, nương đã dồn hết tâm huyết vào con gái rồi.”
Tới nhà ngoại,
Ngoại mẫu cùng cậu mợ đều cho ta phong bao lớn nhất trong đám con cháu.
Cả nhà quây quần bên bếp lớn, ăn bữa cơm đoàn viên nóng hổi.
Mùi khói bếp quyện trong hơi cơm, trong tiếng cười, khiến lòng ai nấy đều ấm áp lạ thường.
22
Sau Tết, ta nghĩ ra một cách “bán hàng” mới, gọn gàng và hiệu quả hơn.
Lần trước, khi đi trong thành, ta đã ghi lại địa chỉ từng nhà, cùng nhu cầu của họ.
Từ đó, ta chia cách buôn thành hai hướng.
Trong thành: vừa giao hàng tận nhà, vừa cho người mua “đặt trước” món cần.
Còn ở thôn: chuyển sang hình thức “định điểm” bán và giao.
Tức là, chọn ra một nhà trong thôn để hợp tác.
Giao toàn bộ hàng hóa cho nhà ấy,
vừa để họ bán lẻ, vừa nhận đặt hàng từ người quanh vùng.
Người được chọn “định điểm” ấy sẽ hưởng một phần hoa hồng,
tính theo số hàng đã bán được.
Ta cùng cha đi bàn bạc.
Vài ngày sau, mọi việc đều được thu xếp ổn thỏa.