Chương 6 - Phúc Vận Kim Ly
23
Trong thành, ta bắt đầu “đàm thoại” với các phu nhân nhà quyền quý.
Nương ta có tài nữ công xuất chúng, thiên phú hơn người trong việc thêu thùa.
Song, nương lại là “trụ cột” của gia đình.
Ta liền đề nghị:
Thuê các thợ thêu giỏi ở những thôn quanh vùng, giao cho nương ta quản lý thống nhất.
Nương sẽ phụ trách đưa ra “ý tưởng” và “kiểu thêu”.
Phần còn lại, để các thợ thêu thực hiện.
Chúng ta mua vải vóc, chỉ tơ theo nhu cầu.
24
Nhờ thế, chúng ta mua thêm đất để mở rộng quy mô.
Trước hết dựng mấy gian nhà gỗ tạm, thuận tiện cho việc bắt tay làm ngay.
Đến Tết Nguyên Tiêu, mọi việc đã vào nề nếp.
Cha mẹ đưa các ca vào tư thục học chữ.
Lại mời tiên sinh dạy riêng cho ta học đọc học viết.
Cha cười bảo:
“Đường chưởng quỹ, việc buôn bán vẫn do con chủ trì, song việc học không được lơ là.”
Nương lại nói:
“Đường Đường, con phải chăm học, để mai sau thành người vừa có đức vừa có tài, văn nhã lại đoan trang.”
Ta chẳng còn cách nào, đành nghe theo.
25
Trong khoảng ấy, cha cùng Tứ ca vào thành chữa bệnh.
Tứ ca uống thuốc hơn một tháng, mắt đã khỏi, nhìn rõ cảnh vật và màu sắc.
Chỉ là, chân cha vẫn là tật cũ.
Thuốc trong ngoài đều dùng, song chỉ đỡ đau, không khỏi hẳn, vẫn tập tễnh đi lại.
Đại ca nói, có thể vào kinh thành tìm danh y giỏi hơn.
Cha lại vì việc buôn bán trong nhà, không nỡ bỏ dở mà đi xa.
Giữa năm ấy, khi Nhị cữu đi giao hàng, đã cứu được một vị đại phu bị sói rừng truy đuổi trong núi.
Vị ấy chính là thần y đến từ kinh đô!
Ông bị sói rượt, chỉ thương nhẹ ngoài da.
Nhà ngoại không còn phòng trống, bèn gửi ông đến nhà ta nghỉ dưỡng.
Cả nhà ta hết lòng chăm sóc.
Vài ngày sau, khi thần y hồi phục, ông chủ động xem chân cho cha ta.
Ông nói:
“Chân này có thể trị được. Trị xong sẽ như người bình thường.”
Nhưng phải bẻ lại xương rồi nối lại từ đầu.
Quá trình vô cùng đau đớn.
Cha ta chẳng hề do dự, lập tức gật đầu đồng ý.
May mà thần y có dùng thuốc gây tê, giúp cha giảm đau nhiều phần.
Ông nói, lần này ông đến Hải Thành là để tìm mấy vị thuốc quý chỉ mọc ở núi nơi đây.
Vì thế, ông thuê một thanh niên trong thôn bảo vệ, cùng vào rừng hái thuốc.
Một ngày kia, nghe Nhị cữu mẫu kể chuyện ta, ông mới biết ta không phải con ruột của cha mẹ.
Thần y đến tìm ta.
Ông vừa ngắm nhìn ta, vừa khẽ lẩm bẩm:
“Giống thật… thật là giống…”
Ta hỏi:
“Lão thần y, người làm sao thế?”
Nhưng ông chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Ở lại đủ một tháng, ông cáo biệt, trở về kinh.
26
Hơn một tháng sau, trong nhà ta bỗng có quý nhân ghé đến.
Hai cỗ xe ngựa lớn song song, hai hàng thị vệ cưỡi ngựa hộ tống, khí thế vô cùng trang nghiêm.
Từ xe bước xuống là một vị phụ nhân dung mạo đoan trang.
Nàng khoác y phục tơ lụa màu tím nhạt, búi tóc cài trâm lưu tô hoa đào, vẻ thanh nhã mà quý phái, khí độ cao sang tự nhiên, không chút phô trương.
Cha mẹ ta thấy thế, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Một phụ nhân dáng như nhũ mẫu bước tới, khẽ nói điều gì đó bên tai cha mẹ ta.
Chỉ thấy họ thoáng biến sắc, suýt nữa đã quỳ xuống.
Vị mỹ phụ liền ngăn lại, dịu giọng bảo:
“Phiền hai vị tìm cho ta một nơi tiện để nói chuyện.”
Cha mẹ ta vội mời nàng vào chính thất.
Qua chừng nửa nén hương, nương gọi ta vào.
Khi ta bước vào, vị mỹ phụ vừa ngoảnh lại nhìn liền sững sờ,
chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt nàng đã đỏ hoe.
Nương dắt ta đến trước mặt nàng, nhẹ giọng nói:
Đến đây, bái kiến Trưởng Công chúa điện hạ.”
Trưởng Công chúa?
Ta từng nghe Tứ ca nói, Trưởng Công chúa là tỷ ruột của đương kim Hoàng thượng.
Ta ngoan ngoãn quỳ xuống, hành lễ vụng về:
“Dân nữ tham kiến Trưởng Công chúa điện hạ.”
“Đứng lên, mau đứng lên.” Nàng vội vàng đỡ ta dậy,
rồi đưa bàn tay khẽ run run, định chạm vào mặt ta.
Ta theo phản xạ né tránh.
Tay nàng khựng lại giữa không trung, ánh mắt vừa thương vừa khẩn:
“Ta là mẫu thân của con… là thân mẫu của con.”
Ta giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi nhỏ:
“Có phải lão thần y nói với người không?”
Nàng gật nhẹ:
“Đúng vậy. Khi ta còn nhỏ thân thể yếu ớt, may nhờ Thẩm ngự y — vị lão thần y con nói đến — chữa trị.
Con và ta thuở nhỏ, thật giống nhau như hai giọt nước.”
Thì ra là thế.
Cha mẹ ta đưa mắt nhìn nhau, tuy không dám tin, song cũng chẳng dám cãi.
Sau một lúc ngập ngừng, nương khẽ nói:
“Dân phụ hiểu lòng điện hạ mong tìm con, nhưng chỉ dựa vào dung mạo mà nhận người, liệu có quá vội chăng?”
Trưởng Công chúa đáp:
“Tất nhiên không chỉ vậy.”
Nàng nhìn sang nương, chậm rãi nói:
“Bé gái út của ta, ở mặt trong đùi trái có ba nốt ruồi đỏ,
hợp lại thành hình một đóa mai hoa.”
Nghe đến đó, nương ta tròn xoe mắt kinh hãi.
Dù còn nhỏ, ta cũng biết, dấu vết kia ngoại trừ hai vị dưỡng mẫu của ta, chẳng ai hay biết.
27
Trưởng Công chúa kể, sáu năm trước, nàng dẫn theo con gái nhỏ mới hơn sáu tháng tuổi, cùng phò mã về quận Cốc Thành thuộc Thanh Châu tế tổ.
Giữa đường gặp phải thổ phỉ. Trong cơn hỗn loạn, đoàn người phải tách ra làm hai.
Phò mã dẫn binh đi nghi binh, dụ bọn cướp đi hướng khác.
Trưởng Công chúa cùng nhũ mẫu, bảo mẫu và vài hộ vệ vòng sang lối nhỏ, nào ngờ vẫn bị một nhóm cướp đuổi theo.
Hộ vệ và nhũ mẫu đều ngã xuống.
Trưởng Công chúa buộc phải bảo nhũ mẫu ôm ta chạy trốn, còn mình quay lại đánh lạc hướng bọn cướp.
Sau đó, phò mã tìm được nàng, khi ấy nàng bị ngã xuống sông ở Thủy Thành, may được dân chài cứu sống.
Còn ta và nhũ mẫu, từ đó bặt vô âm tín.
“Ta tìm suốt nhiều năm,” nàng nói, “cho đến khi Thẩm ngự y — vị thần y kia — đem tin về con.
Ta liền sai người tới Hải Thành, tra ra rằng nhũ mẫu năm xưa có một người biểu đệ xa ở thôn Hạnh Hoa.”
“Hạnh Hoa thôn?” Ta và cha liếc nhau:
“Hạnh Hoa thôn chính là ở sau núi của thôn Trường Lưu.”
Trưởng Công chúa khẽ gật đầu:
“Đúng thế. Vừa mấy hôm trước, ta mới nhận tin.
Biểu đệ ấy kể rằng, người mã phu đưa nhũ mẫu đến,
song chỉ qua một đêm, nàng đã bệnh nặng mà chết.”
Vì thế, nhũ mẫu chưa kịp tiết lộ thân phận thật của ta.
Biểu đệ thấy ta là gánh nặng, bèn đem bỏ giữa rừng núi.
Hải Thành cũng thuộc địa giới Thanh Châu,
nhưng cách Thủy Thành — nơi xảy ra chuyện — rất xa.
Bọn họ chẳng ngờ, ta lại trôi dạt đến nơi ấy mà được cứu sống.