Chương 2 - PHU QUÂN CỦA YÊU YÊU

PHU QUÂN CỦA YÊU YÊU (2/2)

Tên do editor đặt lại

Tác giả: 树上的葫芦娃

Đề cử: Thời Khanh

_____________________

5

Kể từ khi ta từ hôn ngay trước mặt Tiêu Tẫn, nhà ta liên tiếp xảy ra những chuyện kỳ quái.

Buổi tối, trên đường hồi phủ cha ta bị người ta chụp bao tải, bắt nghe “Thập bát mô” hai canh giờ liền.

Người cha đáng thương của ta từ sau khi bị ép nghe những ca từ d/â/m ô ướt át như thể “Lễ rửa tội” đó xấu hổ đến mức ba ngày liền không dám ra khỏi cửa, xin nghỉ phép hơn một tháng.

Cha ta phục chức xong lại phát hiện Hàn Lâm Viện thiếu đi ông thì không ít mà nhiều thêm ông lại ngại nhiều.

Bỗng chốc ông cảm thấy thất bại, cả ngày dùng đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào hoa cỏ sau vườn.

Sau đó chính là huynh trưởng, hôm nay ra ngoài đi chơi cũng giẫm phải mấy bãi cức chó. Gã sai vặt tùy thân không chuẩn bị giày tất sạch nên đành phải mang theo mùi lạ thoang thoảng đi đoán câu đố trên đèn với mấy người quý nữ.

Suốt quá trình đi nhóm quý nữ liên tục bịt mũi, biểu cảm khi nhìn về phía ca ca ta còn hơn cả quái dị.

Không tới vài ngày, tất cả quý nữ trong Phong Đô đều truyền tai nhau cơ thể ca ca có mùi khác thường, dấy lên lời đồn huynh ấy lôi thôi thất lễ.

Lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả tiểu biểu muội ở Giang Lâm xa xôi cũng gửi thư tới hỏi.

Mắt thấy ca ca ta sắp “thân bại danh liệt”, Tam ca bán bánh bao nhân thịt đối diện nhà ta đã mười mấy năm cũng nói phải đóng cửa đến biên quan bán gà nướng.

Chưa kể đến ý tưởng đến biên quan bán gà là ý tưởng ngu ngốc đến nhường nào, chỉ tính ở Phong Đô này thôi Tam ca đã mở tới hai mươi mấy cửa tiệm, tốt xấu gì thì tiểu quan tiểu lại cũng muốn gả khuê nữ nhà mình cho hắn. Kết quả Tam ca nói không bán là không bán nữa.

Trước khi ngừng kinh doanh một ngày, ta cầm trong tay bánh bao nhân thịt, lượng thịt chỉ bằng một nửa của nhà khác mà rơi lệ trong gió.

Tam ca nhìn cái bánh trong tay ta, ghé vào bê tường khóc rống lên. Ta và mấy tiểu nhị an ủi hắn hồi lâu, nói Phong Đô mãi mãi là quê hương của hắn.

Cuối cùng là Phát Tài nhà ta. Phát Tài chính là em mèo mướp nhỏ ta và Tiêu Tẫn dùng hai con cá khô mời về từ nhà Tiền bà bà.

Tính tình nó hoang dã, luôn nhìn người bằng nửa con mắt, là nhà vô địch đánh nhau trên đường Chu Tước.

Ngay cả chú chó của Trương phủ khi đi ngang qua cũng phải cụp đuôi, cung kính gọi nó một tiếng “Miêu gia”.

Miêu gia êm đẹp nằm phơi nắng trước cửa không biết bị ai đi qua giẫm cho hai cái, còn bị giựt mất hai nhúm lông vàng trên đỉnh đầu.

Thủ vệ nhà ta không thấy được người khởi xướng, Miêu gia bị dọa sợ, nhảy vào trong lòng Tiêu Tẫn không ngừng kêu meo meo, lừa được không ít cơm canh cá mú.

Mấy chuyện nhỏ nhặt linh tinh xảy ra mấy ngày nay này khiến Trương gia ta gà chó không yên, ta không thể không nhớ tới Tiêu Tẫn.

Gần đây đường làm quan của hắn rộng mở như vậy, rất khó không khiến người khác nghi ngờ.

Ta chặn lại con ngựa cao lớn bên đường, nghiến răng nghiến lợi gào thét: “Ta muốn gi ngươi!”

Ta khoanh tay, hai mắt lấp lánh ánh sao nhìn ta: “Thật đáng yêu.”

Đáng yêu cái đầu ngươi!

Ta chống nạnh, chỉ vào hắn: “Gả thì gả! Ngươi chờ đó!”

Tiêu Tẫn cười đến nghiêng ngả, hắn lau nước mắt, trịnh trọng nói: “Được, ta chờ.”

Mối hôn sự này, người vui nhất có lẽ là ca ca ta, ta vừa chân trước mạnh mẽ nói gả, huynh ấy đã chân sau dẫn theo hơn mười người tôi tớ, tự mình đến Tiêu phủ bê sính lễ quay về. Chỉ sợ muộn một khắc nữa là ta sẽ đổi ý.

Bỗng chốc ánh mắt cha ta nhìn ta đã không còn ai oán, trước đây còn đau lòng đến mức chỉ ăn hai bát cơm, giờ đã khôi phục lại sức ăn bốn bát cơm như bình thường.

Chỉ có mẹ ta là thở dài một hơi.

Bà thừa dịp không có ai, nắm lấy tay ta không ngừng rơi nước mắt: “Thân hình thằng nhóc Tiêu gia kia, hàng năm chinh chiến như vậy, Yêu Yêu nhà ta thế này làm sao mà chịu được?”

Ta tưởng bà đang nói đến chuyện đánh nhau thế là vội vàng vỗ ngực cam đoan. Từ trước đến giờ ta và Tiêu Tẫn vẫn luôn đánh nhau, cùng lắm là ta ra tay trước, dùng gạch đánh bại hắn.

Mẹ ta khóc càng thương tâm.

Bất kể là có chịu được hay không, sau ba bái chín dập đầu ta cũng đã mơ mơ hồ hồ gả cho Tiêu Tẫn.

Ngồi trên giường tân hôn đầu óc ta loạn thành một nùi, cái gì mà như quả chuối tây sau mưa, tim ta cứ đập thình thịch liên hồi không dứt.

Cửa phòng cưới bị đẩy ra, bóng dáng loạng choạng của Tiêu Tẫn đi vào.

Cả hai chúng ta đều cứng đờ người. Ta còn chẳng biết tại sao hắn lại cứng đờ người, mà ta cũng chưa nghĩ thông suốt xem tại sao ta ăn nói hung dữ như thế mà vẫn thành tân nương của hắn?

“Đáng chết, sớm muộn gì ta cũng sẽ huấn luyện cho chúng ch trên sân tập!” Tiêu Tẫn cả giận nói, chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, hình như có đồ vật gì đó bị bẻ gãy.

Ta không nhịn được tò mò, lén vén một góc khăn voan lên nhìn.

Thiếu niên lang mặc đồ đỏ, bỏ đi áo giáp ngày thường, mặt mày dịu dàng, quả là phong lưu.

Hắn đang đau khổ nhìn trận đao kiếm trên mặt đất, như thể nhìn thấy thâm cừu đại hận. Nếu muốn đi đến trước mặt ta thì phải phá hết trận đao trên mặt đất.

Nghe âm thanh ầm ĩ vui đùa ngoài cửa kia ta nghĩ chắc hẳn đây là cách náo loạn đêm động phòng của Phong Đô rồi.

Hắn chỉ nắm lấy thân đao, dùng sức cổ tay bẻ gẫy thân và cán đao. Nhưng mà… đao kiếm trên mặt đất cũng phải trăm thanh ấy…

Mặt hắn nhăn nhúm lại, ta sợ hắn tức quá lấy kiếm kề lên cổ khách, vội vàng nói: “Tiêu ca ca, ngươi lấy ghế để lên trên đi.”

Chỉ vào bên cạnh bàn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ta.

Ta không nhìn rõ ánh mắt hắn, còn tưởng tân nương không được tự vén khăn voan nên vội buông tay xuống.

Hắn nhờ vào sự giúp đỡ của cái bàn mà đi đến trước giường, đưa tay vén khăn voan lên.

*đoạn bày đao trên đất này mấy bà cứ hiểu là cấp dưới của ổng bình thường cay cú ổng nên giờ ổng cưới nhân cơ hội chơi đểu sếp xíu thôi, thì đao đầy đất k đi qua được nên bắc cái ghế hoặc cái bàn là đi qua được thôi

Ta lạnh mặt cúi đầu, ra vẻ thấy ch không sờn.

Tiêu Tẫn khoanh tay đứng trước mặt ta một lúc lâu, ta không hé răng, hắn cũng không nói gì.

Cuối cùng hắn ngồi trước bàn, uống hết ly này đến ly khác, uống hết sạch rượu hợp cẩn. Ngụm rượu cuối hắn đưa đến bên môi ta, ta nếm lấy rượu vương trên tay hắn.

Mặt hắn lập tức hồng lên như con tôm hấp, nhìn chằm chằm ta: “Yêu Yêu, nàng đừng có hối hận.”

Có hối hận cũng đến đây rồi, phải xem bản lĩnh của Đại Tướng Quân thế nào đã chứ.

Ta còn chưa kịp hỏi hối hận cái gì đã bị hắn đẩy ngã xuống giường cưới, người không còn mảnh vải, ngay cả vòng tay cũng bị hắn tháo xuống vứt dưới giường.

Ta mơ mơ màng màng nghĩ, cái này hình như… không phải đấu sức trong truyền thuyết?

Nhưng hắn là Tướng Quân cả người toàn cơ săn thịt chắc, bộ dáng khi ý loạn tình mê cũng thật mê hoặc lòng người. Về điểm này từ khi còn nhỏ ta đã không có sức chống cự rồi, lý trí sớm bay lên chín tầng mây tự lúc nào.

Hắn nắm lấy tay của ta, chậm rãi đưa xuống dưới, nở nụ cười nham hiểm:

“Yêu Yêu còn nhớ nó không?”

Ta chạm phải một vật, bỗng nhiên như trở về giữa mùa hè năm năm tuổi ấy.

Chuyện mẹ ta từng nói quả nhiên khi ta biết được đã quá muộn.

6

Sau nửa đêm tân hôn ta vừa mới nép vào bức tường trong giường chợp mắt được một lát, Tiêu Tẫn lại bắt đầu lay người ta.

Hắn cả người đầy mồ hôi hứng trí bừng bừng, ta nói khi xung phong đánh trận đều là “tiếng trống đầu tinh thần hăng hái, tiếng thứ hai dần dần suy yếu, tiếng thứ ba là kiệt sức” đó, đây là lần thứ tư liên tiếp rồi, hắn vẫn còn bày ra bộ mặt không biết thỏa mãn kia.

Ta bị quấy không ngủ được, mơ mơ màng màng mắng hắn: “Không có võ đức, thủ đoạn bỉ ổi.”

Hắn thở hổn hển, nghẹn giọng nói: “Không phải tại ta mà, Yêu Yêu… ngoan, nâng tay lên chút…”

Ta vội vàng đẩy cái đầu đang chôn trước ngực mình ra: “Không phải ngươi? Thế là ai?”

Tiêu Tẫn đau khổ nhìn chằm chằm ta như nhìn kẻ thù truyền kiếp, biểu cảm vô cùng nghiêm trọng như thể muốn hỏi ta thời khắc mấu chốt này thật sự phải tán gẫu chuyện đó sao?

“Ta thừa nhận ta từng dùng chút thủ đoạn…” Hắn vùi mặt vào hõm vai ta, ồm ồm nói.

Ta nhéo tai hắn, hắn vội vàng giải thích: “Nàng cũng biết cha nàng là người thế nào trên triều mà.”

Cha ta, Trường Hàn béo là người hăng hái số một trên triều, bình sinh việc yêu thích nhất là viết sổ con cáo trạng người khác.

Cái gì mà Lại Bộ Thị lang ngáp dài khi chầu, Bộ Binh Thượng Thư mắng Văn Thừa Tướng là đồ chó, trưởng tử nhà Văn Thừa Tướng là đoạn tay áo*, không có bộ phận bên dưới…

*đoạn tay áo: đồng tính nam

Trong kinh đồn đãi, ngay cả con giun dưới đất Phong Đô thấy cha ta cũng phải cuộn tròn.

“Trước đó không lâu ta nghe Bùi Thị lang vô tình nhắc đến Văn đại công tử từng qua lại với đám lưu manh trong kinh nên ta bèn để mắt đến, vừa đúng lúc ngày hôm trước hắn mở tiệc lớn ở Phong Thịnh lâu, mừng đã làm cha nàng mất mặt.”

“Sao cha ta lại đắc tội hắn? Chuyện đoạn tay áo kia trong Phong Đô ai mà không biết?”

Tiêu Tẫn nhìn ta, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài đầy hàm ý: “Hắn nói cha nàng tung lời đồn, hắn nằm trên*.”

*ý là không phải ngta k có cái đó, ngta buê đuê thật nma ngta là top á mí bà

Ta mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời nghẹn lời.

“Cứ cho là chuyện của cha ta không phải ngươi động tay động chân đi, thế còn ca ca ta thì sao?”

“Tử Lăng xui xẻo cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì, có gì kỳ lạ đâu?”, Tiêu Tẫn đen mặt, “Ta thân là Tướng Quân không dùng thủ đoạn bỉ ổi đến mức đó đâu.”

Ta nhíu mày nghĩ lại, ca ca ta đúng là thế thật, ngày thường hắn uống nước không cũng bị nghẹn đấy.

“Về phần cức chó…” Tiêu Tẫn thay đổi tư thế, “Cái này phải trách Miêu gia nhà chúng ta.”

“Miêu gia?”

“Nàng nói xem Miêu gia có phải hạng lương thiện gì không? Trên đường Chu Tước này chó mèo nhà ai mà chưa từng bị nó đánh? Con chó dũng mãnh nhà Bộ Binh Thượng Thư còn bị nó đuổi chạy cong đuôi, ngay cả cái mũi chó cũng không còn nguyên vẹn.” Biểu cảm của Tiêu Tẫn có chút khó tả, “Đám chó kia trả thù vậy đã xem như là nhẹ nhàng rồi.”

Ta yếu ớt nói: “Vậy ai giẫm Miêu gia?”

Hắn nhìn ta, bộ dạng kiểu ta biết rõ còn hỏi.

“Bộ Binh… Bộ Binh Thượng Thư?”

Tiêu Tẫn che mặt: “Ông ấy trả thù cho chó nhà mình. Tuy nói là giẫm hai cái nhưng mà cũng chẳng chiếm được lời gì với Miêu gia, rõ ràng hôm đó ta thấy ông ấy còn che mặt ra khỏi cửa.”

*chắc là ổng bị Miêu gia cào mặt đó mí bà

“Tam ca thì sao?”

Hắn hừ một tiếng, chỉ cười không nói.

Ta b ó p cổ hắn, dùng sức: “Ngươi không thể ép người ta đến biên quan được, Tam ca chọc giận gì ngươi?”

“Rõ ràng hắn chọc giận ta.” Khóe miệng Tiêu Tẫn hạ xuống, “Hai nước đàm phán hòa giải, Cẩm Châu phân thành ba thành hỗ trợ giao thương, hắn đến đó buôn bán chỉ có tài vận hanh thông thôi.”

Ta phồng miệng, buồn bực nói: “Hắn khổ tâm kinh doanh hơn mười năm ở Phong Đô, cũng có ít nhiều đại cô nương, tiểu tức phụ thích hắn, thích ăn bánh hắn làm…”

“Tiểu tử đó thích nàng.”

Ta cằn nhằn, không nghe rõ hắn nói gì, Tiêu Tẫn cắn răng gầm nhẹ: “Hắn thích nàng!”

Ta nhất thời sửng sốt, Tiêu Tẫn cắn răng, hỏi: “Nàng không biết sao?”

Đột nhiên trong nháy mắt có một vài chuyện đã bị ta bỏ qua chợt hiện lên, ví dụ như thịt trong bánh ta mua sẽ nhiều hơn người khác, mua một cái tặng một bánh mứt táo, trời mưa còn có dù hoa mai…

Ta không ngờ tới, buồn cười nói: “Trước đây ta không biết.”

Dường như Tiêu Tẫn cảm thấy đêm đại hôn thảo luận việc này rất là không ổn nên hắn im lặng, quay mặt ta ngoài.

Ta nhìn tấm lưng dài rộng của hắn đến thất thần, nến long phượng cháy âm ỉ gần như đã hết, xa xa truyền đến tiếng gà gáy.

“Nàng…” Tiêu Tẫn tức giận xoay người, cắn môi hỏi: “Không cảm thấy hắn sai sao?”

Ta nói theo bản năng: “Tam ca là người tốt.”

“Hắn mắt lệch miệng vẹo lại còn thối đấy!” Hắn thẹn quá hóa giận, “Đi đường còn đi cà nhắc!”

“Nói xấu say lưng người ta là không tốt.”

Tiêu Tẫn híp mắt, tròng mắt đen sáng lên, nghiến răng cười nói: “Trương Yêu, nàng giỏi lắm.”

Sau lưng ta nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng nghiêm túc.

“Tiêu Tẫn, ngươi đã làm sai.”

Hắn bị lời nói “nhẹ nhàng bâng quơ” của ta khiến cho đen mặt.

Ta định đứng dậy nắm lấy tay hắn, vốn muốn nói: “Biết sai có thể sửa thì không còn gì tốt bằng”, lại chạm phải lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Từ nhỏ đến lớn cơ thể Tiêu Tẫn là cái lò sưởi nhỏ, dựa vào hắn thì cả mùa đông cũng không cần đốt than.

Hắn chậm rãi rút tay ra, trong giọng nói tràn đầy chua xót: “Cho ta làm lại lần nữa ta cũng phải khiến hắn rời khỏi Phong Đô.”

Dứt lời, hắn chốc chăn lên, đứng dậy mặc y phục, đẩy cửa ra ngoài.

Cửa phòng không đóng chặt, vài cánh hoa đào bị gió thổi vào, ngày xuân tươi đẹp vậy mà ta lại thấy có chút lạnh lẽo.

Ngày đầu tiên sau tân hôn không có “trang bãi đê thanh vấn phu tế*”, Tiêu Tẫn ở thao trường tròn một ngày.

*câu này trích từ Cận thí thướng Trương thủy bộ, nguyên tác: Châu Khánh Dư

朱慶餘

近试上张水部

洞房昨夜停红烛,

待晓堂前拜舅姑。

妆罢低声问夫婿,

画眉深浅入时无?

Cận thí thướng Trương thủy bộ

Động phòng tạc dạ đình hồng chúc

Đãi hiểu đường tiền bái cữu cô

Trang bãi đê thanh vấn phu tế:

"Họa mi thâm thiển, nhập thời vô?”

Dịch nghĩa:

Gần đi thi, dâng quan thuỷ bộ họ Trương(1)

Đêm trước khi động phòng, tắt ngọn nến hồng

Đợi đến sáng lên nhà chào mẹ cha

Trang điểm xong quay lại hỏi nhỏ chồng:

"Tô lông mày thế này đậm hay nhạt?"

(1)Tức nhà thơ Trương Tịch. Chu Khánh Dư ngụ ý hỏi Trương Tịch xem văn chương của mình có hợp thời không? Thi có đỗ không?

7

Giống như có một vực sâu giữa ngăn cách giữa ta và Tiêu Tẫn, cho dù hắn có cho ta một bậc thang thì vực sâu giữa hai chúng ta cũng vẫn tựa như dải ngân hà trên bầu trời, không có sự dẫn lối của cầu Hỉ Thước sao có thể thành đôi.

Ta bỏ tơ lụa tốt vào rương gỗ lim, trong phong còn chưa đốt đèn, thoang thoảng mùi rượu đâu đây.

Phi Nguyệt phản ứng nhanh hơn ta, kéo ống tay áo ta ý bảo: “Cô gia đã về rồi.”

Mấy nha đầu còn vui mừng hơn cả ta, cả đám đều dùng ánh mắt tràn đầy mong chờ liếc nhìn ta, che miệng tránh ra ngoài.

Ta xoay người, Phi Nguyệt lặng lẽ tạm biệt ta rồi chuồn đi nhanh như thể lòng bàn chân có bôi dầu, ngay cả đồ châm lửa cũng không để lại.

Trong phòng tối mờ mịt, chẳng mấy chốc ngay cả một chút ánh sáng le lói ngoài cửa sổ cũng bị đêm tối nuốt chửng, đến cả bóng dáng Tiêu Tẫn cũng không còn thấy rõ.

Ta đang nghĩ nên dùng lời dạo đầu gì để dẫn đến cầu Hỉ Thước thì đã thấy Tiêu Tẫn chuyển động, giọng nói khàn khàn mỏi mệt: “Yêu Yêu…”

Trong lòng ta dao động đến rối tinh rối mù, tuy rằng không nhìn thấy nhưng ta cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của hắn lúc này. Gương mặt ngày thường lúc nào cũng tràn đầy phấn chấn giờ cúi gằm, khóe miệng cong xuống, như thể chú chó bị ướt mưa đêm.

Hắn uống không ít rượu, ta đành dìu hắn về phía bàn.

Nghe thấy động tĩnh hắn cũng bước vài bước về phía ta, thân hình lảo đảo, rầm một tiếng ngã vào trong rương gỗ lăng la lụa là lộn xộn.

Ta cười thành tiếng.

Hắn giãy giụa trong đống vải, trông chật vật không sao tả nổi, cứng nhắc nói: “Nàng cười cái gì?”

Ta nghiêm mặt: “Chàng bằng lòng đến giải thích, ta rất vui. Nhưng thái độ chàng nói chuyện với ta, ta không thích.”

Hắn trầm mặt một lúc lâu, bỗng nhiên đưa tay túm lấy cổ tay ta, kéo ta ngã vào trong lồng ngực hắn.

Tơ lụa êm ái, ta đưa tay là có thể cảm nhận được lồng ngực đang phập phồng của hắn.

Mặt ta như phát sốt, khí nóng bốc lên, mùi rượu nồng đậm len lỏi vào không khí. Hắn kề sát vào bên tai ta, nhẹ giọng gọi: “Yêu Yêu.”

Khi hắn không có cách nào đối phó với ta sẽ gọi “Yêu Nhi”, khi tức giận sẽ là “Trương Yêu”, khi tình nồng ý đậm lại quay về “Yêu Yêu”.

Tục ngữ từng nói, sắt cứng cũng sẽ hóa mềm.*

*câu này raw là 纵有百炼钢也将化成绕指柔 Meo có tra thì không có dịch nghĩa tiếng việt, tra bằng tiếng trung thì họ nói đây là câu nói ý chỉ người đàn ông mạnh mẽ về mọi mặt nhưng sau khi yêu một người phụ nữ lại trở nên rất dịu dàng

Ta ôm lấy cổ hắn, mềm mại hỏi: "Tiếu ca ca, chàng đang sợ cái gì à?"

Nhắc tới Tam ca, cơ thể hắn lập tức cứng ngắc lại, lồng ngực khẽ run: "Ta thì sợ gì chứ?”

Này hai ngày ta đã nghĩ rất nhiều, quen biết khi tóc trái đào, khi tóc để chỏm đã hiểu nhau, làm bạn hơn mười năm, từ khi nào Tiêu Tẫn đã gieo hạt giống tình cảm vào trong lòng ta.

"Chàng sợ Tam ca, sợ hắn sẽ làm lung lay vị trí của chàng trong lòng ta.”

"Ta. . . . . ." Giọng nói của hắn ngày càng nhỏ đi, "Nàng thích hắn thật sao?”

"Có thích hay không là chuyện trước đây. . . . . ."

"Ta biết ngay mà!” Hắn liên tục oán giận, ta cầm tay trấn an hắn lại làm như không nghe thấy, đoán xằng đoán bậy: “Nhiều cửa tiệm bán bánh như vậy nàng không ăn, cứ phải đến ăn chỗ hắn, không phải thích thì là cái gì?"

"Thật ra ta cũng không. . . . . ."

"Nếu không phải ta dùng thủ đoạn khiến hắn rời khỏi Phong Đô thì e là giờ nàng đã thành đôi với hắn từ lâu rồi." Lồng ngực hắn không ngừng phập phồng, "Nếu ba, năm năm tới ta còn chưa đánh thắng trận, chưa trở về, không khéo đã có cả con…”

"Dừng!"

Ta thật sự không nhịn được nữa, rống lớn một tiếng.

Hắn hoảng sợ, ánh mắt nhìn ta có chút không được tự nhiên.

"Dùng quan quyền mưu tính việc tư, ức hiếp dân thường chẳng lẽ là chuyện quân tử nên làm hay sao? Chàng nói xem ta tức vì chuyện gì? Rất đơn giản, ta giận chàng dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để đối phó với một lang quân thẳng thắn thể hiện tình yêu, chàng còn giữ khư khư chuyện này trong lòng, không chịu nói ra cho ta biết, ta càng giận chính bản thân mình…”

Ta mím môi: "Giận ta không sớm nhìn rõ trái tim mình, không đồng ý lời cầu thân của chàng sớm hơn một chút, không sớm nói với chàng để chàng lo lên lo xuống.”

"Biên quan có xa, ta cũng sẽ chờ chàng quay về."

Ta nói hết ra mọi suy nghĩ trong lòng.

Sau đó hắn im lặng một lúc lâu, rồi cả người cứ run lên bần bật, thiếu chút nữa ta đã tưởng là hắn uống rượu đến phát điên rồi đấy.

Ta vừa muốn đứng dậy sai người đi tìm cái bàn, ghế dựa gì đó đem đến cho hắn, Tiêu Tẫn đã giữ lấy mặt ta, ánh mắt khóa chặt lấy ta.

“Yêu Yêu, không phải là ta đang nằm mơ đấy chứ. . . . ."

"Hay là ta tát chàng hay cái nhé?” Khuôn mặt ta bị hắn bóp thành cái bánh bao nhân thịt, cong môi buồn cười nói.

Hắn buông tay ra, nhếch khóe miệng, không nhịn được mà nở nụ cười, cánh tay ôm eo ta càng siết chặt, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt.

Ta nhận ra có chỗ không đúng: "Khoan. . . . . . Từ từ. . . . . . chàng chớ manh động, Tiêu Tẫn!"

Đầu ngón tay nóng bỏng của hắn luồn vào trong y phục ta, ta cắn chặt dải lụa, nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Hắn đau lòng hôn ta, nói lời an ủi y chang mấy tên ngụy quân tử: "Yêu Yêu, đừng khóc."

Là ai càng thấy ta khóc càng hưng phấn vậy!

8

Hôm lại mặt, ta đưa theo Tiêu Tẫn đến nhận lỗi với Tam ca bán bánh.

Tiếu tẫn nghe lời cúi thấp đầu, đưa cho Tam ca bán bánh số tiền đền bù thiệt hại nhiều ngày qua, còn đồng ý sẽ giới thiệu, thu hút khách hàng cho Tam ca.

Tam ca lau nước mắt, đôi mắt nhỏ không dám liếc mắt nhìn vị sát thần trước mặt, lắp bắp nhét cho ta cái bánh to tướng, nói chúc mừng tân hôn.

Ấy vậy mà vừa mới đi xa được hơn mười trượng, Tiêu Tẫn đã không nhịn được mà nhíu mày: “Cái tên đầu bếp đáng ghét!”

"Đừng nói người ta như vậy." Ta cái bánh từ trong túi ra, “Có gì để tức giận đâu, người ta cũng chẳng trêu chọc gì chàng.”

Hắn căm giận đi đến bên người ta, cướp lấy cái bánh ta đang cầm, cắn một miếng lớn: "Hắn tưởng ta đã ch rồi sao! Còn dám nhìn trộm nàng."

Ta ném cho hắn một cái liếc mắt: "Huynh ấy không nhìn thì sao đưa được bánh cho ta? Chẳng lẽ phải ném bánh ra xa như cho chó ăn, để ta chạy đi nhặt lên ăn à?”

Tiêu Tẫn bực mình, càng thêm tức giận: "Hừ hừ hừ, cái bánh hấp này cũng chẳng ra gì!"

Làm sao ta có thể để cho hắn lãng phí lương thực được, tức giận đấm hắn một cái: "Rõ ràng ăn rất ngon, chàng là đồ vũ phu!"

"Tên đầu bếp chết tiệt!"

"Vũ phu, vũ phu!"

"Nàng mới ăn có cái bánh hấp mà đã nói đỡ cho hắn?" Giọng nói Tiêu Tẫn tràn ngập chua xót, "Nàng là đồ không có lương tâm, ta dùng hơn nửa gia sản làm sính lễ còn chưa thấy nàng nói hộ ta được hai câu."

Ta xoa thắt lưng thở dài tức giận: "Còn không phải là vì chàng sao. Tiêu Tướng Quân tuổi trẻ tài cao, không thể để mấy chuyện nhỏ như tranh giành tình yêu lan truyền ra ngoài hủy hoại thanh danh của chàng được. Phu quân nhà ta khoan hồng độ lượng, đội trời đạp đất, chẳng lẽ lại đi ăn dấm chua à?”

Mặt hắn đỏ bừng, thoắt cái đã vui vẻ trở lại, cả người dính chặt vào ta.

Ta lùi lại mấy bước giữ khoảng cách lại bị hắn đưa tay ra nắm lấy tay ta.

Ta muốn rút tay ra nhưng không tài nào rút được.

Ống tay áo rộng buông xuống che đi hai bàn tay đang nắm chặt của chúng ta.

Mặt trời chiều ngả về tây, cái bóng của hai ta trải dài trên mặt đất như thể đã qua rất nhiều năm, chúng ta làm bạn, nắm tay cùng về nhà, cùng lớn lên sau đó cùng già đi.

HẾT