Chương 1 - PHU QUÂN CỦA YÊU YÊU

PHU QUÂN CỦA YÊU YÊU (1/2)

Tên do editor đặt lại

Tác giả: 树上的葫芦娃

Đề cử: Thời Khanh

_____________________

Kể từ khi ta từ hôn ngay trước mặt Tiêu Tẫn, nhà ta liên tiếp xảy ra những chuyện kỳ quái.

Buổi tối, trên đường hồi phủ cha ta bị người ta chụp bao tải, bắt nghe “Thập bát mô” hai canh giờ liền.

*Thập bát mô: dịch nghĩa là mười tám cái sờ, ờm… nghe tên chắc mấy bà cũng có thể mường tượng ra bài thơ nó như nào đúng k, còn đâu bài đó khá dài, nếu mấy bà muốn đọc thì lên gg sợt nhé

Tết Nguyên Tiêu huynh trưởng ra ngoài chơi liên tiếp giẫm phải cức chó, “tiếng thối” truyền xa.

Ngoài ra còn có tam ca bán bánh bao nhân thịt ở đối diện bỗng nhiên bỏ lại sạp hàng đã bán cả chục năm, nói muốn đến biên cương bán gà quay.

Ngay cả em mèo nằm phơi nắng trước cửa cũng không tránh khỏi bị người ta đạp cho mấy cái.

Ta không thể nhịn được nữa, chặn con ngựa to lớn của Tiêu Tẫn lại bên đường, khóc lóc gào thét: “Ta muốn gi ngươi!”

Tiêu Tẫn khoanh tay, ánh mắt long lanh nhìn ta: “Thật đáng yêu.”

1

Có một vấn đề khiến ta bối rối suốt mười năm qua.

Tiêu Tẫn ban đầu trắng trẻo sạch sẽ như nắm gạo nếp đã uống phải thuốc gì mà khi trưởng thành biến thành dáng vẻ sát thần như giờ vậy?

Năm ấy cha ta đỗ đầu thi đình, làm Thứ Cát Sĩ* của Hàn Lâm Viện, nhà ta được chuyển từ Kim Lăng đến Phong Đô, chỉ cách phủ của Tuyên Vũ Tướng quân một bức tường.

*danh hiệu của vị trí tạm thời trong Hàn Lâm Viện, được phong tặng cho các ứng viên có công cho đến kỳ thi tiếp theo

Ta vừa tròn bốn tuổi, cầm thẻ chầu của cha ta lăn đi lăn lại trong vũng bùn, đụng phải Tiêu Tẫn đang ngồi ngay ngắn trên ghế dài ngay trước cửa.

Theo lời lão ma ma trong phủ kể lại thì khi đó Tiêu Tẫn mập mạp phúng phính, dáng vẻ như ngọc thạch vậy. Lão ma ma vừa về phòng lấy cầu mây ra chơi lúc rảnh rỗi thì thấy ta cưỡi trên người Tiêu Tẫn, dùng thẻ chầu đánh vào mông hắn.

Tiêu Tẫn bị dọa cho sợ, rõ ràng người bị đánh là hắn, người đầu têu là ta lại khóc bù lu bù loa lên.

Hắn không biết rằng từ nhỏ ta đã có một tâm bệnh.

Ta chỉ kích động một chút thôi cũng có thể rơi nước mắt, tiếng khóc càng lớn, ra tay càng độc.

Vài lần Tiêu Tẫn muốn trở mình đều bị ta đè xuống dưới người.

Mà nguyên nhân gây ra chuyện này lại bắt đầu từ một gốc hồng hạnh cạnh tường.

Ta nói cây trồng ở gần Trương phủ, đương nhiên quả hạnh sẽ là của Trương gia.

Tiêu Tẫn nắm tay thành nắm đấm nhỏ, nghiêm túc nói cho ta nghe về luật và quyền sở hữu đồ vật của triều đại. Hắn lải nhà lải nhải một hồi lâu.

Trải qua một trận này Tiêu Tẫn nằm lỳ trên giường, náo loạn hơn nửa tháng không dám ra khỏi cửa viện, còn mặt dày bày mưu xin Trần quản gia cầm hồ lô bảo bối đến nhốt ta lại.

Tiêu Đại tướng quân tức đến mức đánh cho hắn một trận, tuyên bố nữ tử mạnh mẽ như ta đáng ra phải là khuê nữ nhà ông ấy mới đúng.

Lúc đó Thánh Thượng chưa ban thưởng kiệu cho cha ta, cũng không ân chuẩn được cưỡi ngựa cho Tiêu bá bá.

Trước đây hai người họ thức dậy từ canh ba, đi bộ vào triều, thế mà lại hòa thuận vui vẻ đến lạ.

Cha ta vừa nghe nói Tiêu đại võ phu cách vách muốn ta làm khuê nữ nhà ông ấy liền lập tức không muốn dính dáng đến nữa. Ông lén dậy sớm trước một khắc, nhấc bước chân nặng nề, đi một mạch.

Vốn tưởng rằng có thể bỏ rơi Tiêu võ phu kết quả là vừa quay đầu đã thấy Đại tướng quân ung dung vẫy tay với cha ta:

“Trương đại nhân, sao hôm nay đi vội vậy?”

Quả thật là do cha ta có chút mập…

Sau này ta thành thật cúi đầu nhận lỗi với Tiêu Tẫn, tiểu thư khuê các không nên chấp nhặt với trẻ ranh kém hiểu biết.

Để tỏ lòng áy náy, ta thành lập “Phái Phục Ma”, phong cho Tiêu Tẫn một chức hão “Trung dũng tả hộ pháp”.

Khi bang phái chơi trò gia đình, đám người chúng ta tranh nhau làm nha hoàn hồi môn, kiệu phu, bà mối, có người còn muốn đóng vai cỗ kiệu nhưng tuyệt không ai muốn làm tân nương.

Ta trùm khăn voan đỏ lên đầu Tiêu Tẫn đang tỉnh tỉnh mê mê, bôi son môi đỏ của mẹ ta lên môi hắn.

Khoảnh khắc cầm cành cây vén khăn voan lên ta vẫn chưa thấy có chỗ nào không đúng, đến tận khi Tiêu Tẫn nhắm chặt hai mắt lại, má đỏ hây hây, mặt hắn dại ra cứ như là bị ai bỏ bùa ta mới phun nước bọt vào hắn khiến hắn choàng tỉnh, che mặt lắc lắc cái mông nhỏ, vừa chạy vừa khóc: “Nhị gia gia, con bị yêu quái cắn!”

Nhìn chung thì ta cũng chỉ dính bụi đất chút thôi, làm gì đến mức như yêu quái ăn thịt trẻ con vậy.

Trần quản gia nói ta là một bé gái, không phải yêu quái.

Tiêu Tẫn nghe xong còn khóc lớn hơn.

Đây là cách mà hai chúng ta quen biết.

2

Mùa hè năm năm tuổi ấy, Tiêu bá bá nói muốn dạy bơi cho mấy đứa trẻ chúng ta.

Võ công đỉnh cao của bá bá thì khỏi phải bàn, ai trong chúng ta cũng không thoát khỏi cảnh bị ném vào trong ao.

Tiêu Tẫn áo nón chỉnh tề, nói thế nào cũng không dám xuống nước, khi thì nói nước quá lạnh, khi lại nói nước quá bẩn.

Ta đã có thể nín thở bơi qua lại ba, bốn lần, Tiêu Tẫn vẫn ngồi rửa chân bên ao.

Ta và ca ca lừa hắn: “Trong ao có cá chép, ngươi xuống sờ nó xem, buổi tối nó sẽ biến thành Cá chép bà bà trong thoại bản đấy.”

Lời nói dối vụng về như vậy mà cũng khiến hắn có chút sửng sốt.

Khi Tiêu Tẫn nhận ra, cuống quít lùi về sau đã thấy ta nhìn chằm chằm vào giữa hai chân hắn.

Mặt hắn đỏ lên, xách quần lên chạy ba chân bốn cẳng.

Ta nháy mắt, kéo quần của mình, nói từng chữ một: “Tiêu ca ca, của ta và ngươi không giống nhau đâu.”

Để chứng minh cho những gì mình nói, ta đuổi theo Tiêu Tẫn bắt hắn cởi quần cho ta nhìn kỹ một cái.

Tiêu Tẫn run rẩy túm chặt chun quần sống ch không chịu buông tay.

Ta điên tiết chạy đi mách lẻo với Trần quản gia, nói phía dưới Tiêu Tẫn có con sâu thịt kỳ lạ.

Trần quản gia muốn cười cũng không cười được, không thể làm gì khác hơn là sau lưng ta lén bẩm rõ chuyện này với mẹ ta.

Năm đó ta còn nhỏ, vậy nên ca ca đã gánh thay ta một trận đòn ác liệt.

Ca ca ta tức muốn ch, đổ hết tội này lên đầu Tiêu Tẫn, lập lời thề sau này phải khiến Tiêu Tẫn không có quần để mặc.

Từ đó trở đi hễ Tiêu Tẫn nhìn thấy ca ca ta là phải nắm chặt dây lưng, sợ sệt đi sau người huynh ấy.

Nhưng mà việc này cũng chỉ duy trì đến năm mười hai tuổi…

Nắm tay của người có sức mạnh lớn nhất nhà là ta bị Tiêu Tẫn vật xuống bàn đá, không còn chút sức phản kháng nào.

Viên gạo nếp trắng trẻo nhỏ nhắn đột nhiên biến thành tiểu tử đen xì trước mặt.

Ta nghiến răng nghiến lợi, nhất định là Tiêu Tẫn đã lén ăn thần dược! Nhất định là vậy!

3

Khi mười ba tuổi, ta và Tiêu Tẫn cũng ít gặp nhau hơn.

Hắn bị Tiêu Đại tướng quân dẫn đến binh doanh, ta bị mẹ ta trói lại bắt học may y phục.

Cũng không phải ta chưa từng thêu cái gì cho Tiêu Tẫn. Có lần hắn nhìn chằm chằm con vịt nhỏ trên khăn tay, nghiêm túc nói: “Thêu rất khá, lần sau đừng thêu nữa.”

Thợ làm vườn của Trương phủ quý Tiêu Tẫn nhất, ông nói hai chúng ta vừa gặp mặt đã cãi nhau, mà hễ cứ cãi nhau là ta lại khóc. Ta khóc thì Tiêu Tẫn sẽ gấp đến mức quay vòng vòng, ta sẽ khóc đến khi trời đen kịt vẫn chưa chịu dừng, hắn đành phải phát tiết với khoảng đất trống.

Thế là thợ làm vườn không cần phải xới đất nữa.

Biểu huynh ở Lĩnh Nam mang đến một loại trái cây kỳ lạ, sau khi ta và Tiêu Tẫn thảo luận chuyện có nên lột vỏ trước khi ăn hay không thì hắn tức giận đạp cửa ra ngoài.

Bỏ lại một mình ca ca vui sướng ăn hết đĩa trái cây.

Ta tức đến mức lòng buồn mũi cay, vừa ra khỏi cửa thì thấy Tiêu Tẫn đang cầm cành liễu lau nước mắt bên bờ.

Hắn buồn bực nói ta làm tổn thương hắn, nói biểu ca họ hàng xa tít mù khơi kia xun xoe nịnh nọt.

Ta còn bực hắn dám giọng lớn giọng bé với ta đây này.

Rồi kết quả là đôi ta ôm đầu khóc rống lên ở trong vườn.

Về phần biểu ca, hình như trước đó vài ngày đã gả cho một vị biểu tỷ như hoa đằng bà con xa rồi. Chuyện này ở Trương gia ai mà không biết.

Một ngày kia ta được đích thân cha mẹ gả cho một vị biểu ca hàng thứ ba bốn năm sáu gì đó ở quê nhà Kim Lăng.

Khi ấy hạt giống tình cảm còn chưa nảy mầm, trong mắt ta việc này cũng chỉ như trò chơi gia đình của “Phái Phục Ma” mà thôi.

Đúng lúc này, thừa dịp rảnh rỗi được quay về Phong Đô Tiêu Tẫn ép ta vào hẻm rủ đầy hoa, đỏ mặt hỏi ta có đồng ý gả cho hắn hay không.

Khi đó hắn phơi nắng đen xì, giọng nói thì thô, chức quan mới chỉ là một Giáo Úy nhỏ bé, trên mặt vẫn còn vết thương, cả người đầy mùi gỉ sắt.

Hắn đưa cho ta một thanh kiếm hai lưỡi dính máu, nói là chiến lợi phẩm hắn thu hoạch được.

Ta không thấy thú vị, cũng không cầm lấy.

Sau khi do dự một lúc lâu, ta đẩy lại kiếm hai lưỡi cho hắn, trịnh trọng nói: “Ta phải gả cho biểu ca.”

Khi ấy thiếu chút nữa Tiêu Tẫn đã không đứng vững được, đôi môi run rẩy, nhìn chằm chằm ta.

Ta sợ tới mức vội hỏi: “Ngươi bị thương ở đâu sao?”

Hắn lắc đầu, bộ dạng vô cùng đáng thương: “Ta không biết.”

Ta nói cho hắn suy nghĩ ta từng nghĩ: “Nam nhi hà bất đới ngô câu, thâu thủ quan sơn ngũ thập châu*. Sau này ngươi cũng sẽ lấy biểu muội ngươi, đừng trì hoãn vì ta nữa.”

*Trích từ Nam quốc của Đường Lý Hạ. Dịch nghĩa:

“Nam nhi tại sao không mang theo câu liêm sắc bén của nước Ngô

Thu phục năm mươi châu bị chia cắt ngoài quan sơn.”

Ánh mắt Tiêu Tẫn nhìn mang theo sự mờ mịt.

Về phần kiếm hai lưỡi kia thì bị ca ca ta đem về nhà, treo ở trong phòng ngày ngày ngắm nghía.

Trong họ có tới bảy, tám biểu ca vừa đến độ tuổi lập gia đình, dù thế nào ta cũng phải chọn lấy một người.

Người đầu tiên là Lục Thường, từng theo cha ta đến kinh làm quan biên soạn ở Hàn Lâm Viện.

Mẫu thân hắn và mẹ ta là quan hệ biểu tỷ muội đằng con nhà dì, hắn đứng hàng thứ hai, ta gọi hắn là Nhị ca ca.

Ngày thường Nhị ca ca rất tuấn tú, mặt như thoa phấn, môi đỏ như bôi son, so với Tiêu Tẫn khi mười hai mười ba tuổi cũng không hề kém cỏi chút nào.

Ta và Nhị ca ca từng cùng nhau dùng qua vài lần trà trái cây, còn định đi ngắm đèn dịp lễ tết để tiến sâu hơn.

Khi ta nghĩ chuyện đã nước chảy thành sông thì cũng là lúc trong hội đèn lồng ta và Lục Thường chạm mặt với Tiêu Tẫn thời khắc này đáng ra đang phải ở Thanh Châu xa xôi.

Mặt hắn đen như đít nồi, cả người cao to chắn ngang đường. Ta cảm thán dáng người hắn, gương mặt bị gió sương chà đạp có chút đáng tiếc, không đẹp bằng Nhị ca ca bên cạnh ta.

Ta thấy Lục Thường cũng nhìn Tiêu Tẫn không chớp mắt.

Hai chúng ta đang muốn đến Trân Bảo Các xem trang sức nhưng Lục Thường không biết đường, ta cũng không biết đường.

Tiêu Tẫn cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: “Vậy đi theo ta.”

Thế là chúng ta tin lời nói bừa của hắn, đi hai vòng quanh thành.

Ta cười nhạo hắn làm Tướng quân mà không biết đường, hắn nói ta không nên đi giày thêu bó chặt chân như vậy.

*ý chê bả béo đó mấy bà

Hai chúng ta làm trò giữa đường cái, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.

Ta sụt sịt khóc lóc, hung dữ hỏi Lục Thường: “Chúng ta phải rẽ trái đúng không?”

Tiêu Tẫn cũng quay đầu nhìn về phía hắn.

Lục Thường xấu hổ, e dè liếc mắt nhìn Tiêu Tẫn một cái, hai tay vặn vẹo, nhăn nhó nói: “Hay là nghe theo Tiểu Tướng quân đi.”

Sau khi hội đèn lồng tan, Tiêu Tẫn cõng ta về nhà.

Đi tới đoạn ngõ hẻm ta nện một đấm lên cơ thịt cứng như sắt của hắn rồi mới bừng tỉnh khôi phục tinh thần: “Hắn thích ngươi!”

Tiêu Tẫn mặt đen như đít nồi, xốc ta lên: “Ngươi đừng nói bậy.”

Ta cân nhắc một lúc lâu, cho dù bình thường Nhị ca ca rất tốt nhưng ta không thể chia sẻ phu quân với Tiêu Tẫn được.

Khi tặng tín vật đính ước, biểu cảm của Lục Thường vô cùng phức tạp. Ta tỏ vẻ ta không để ý, chỉ cần hắn không làm chậm trễ cô nương nhà khác là được.

Nhưng hắn lại vuốt ve ngọc bội, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Tam muội muội có thể…”

Ta vểnh tai lên, cẩn thận nghe.

“...có thể đưa ngọc bội này cho Tiểu Tướng quân được không?”

Ngọc bội hình hai con cá như khoai lang nóng bỏng tay. Ta thề nếu ta dám đưa ngọc bội cho Tiêu Tẫn hắn chắc chắn sẽ bắt ta nuốt nó!

Đáng thương cho tâm ý của Lục Thường, chỉ có thể như cát chìm xuống biển sâu mà thôi.

4

Về phần người biểu ca thứ hai, hắn là người mà ta đã nói phải lấy hắn trước mặt Tiêu Tẫn.

Ta và hắn quen biết từ khi để tóc trái đào. Ngày ấy ta theo mẫu thân rời khỏi Kim Lăng, hắn ôm túi bánh kẹo đứng khóc ở bến đò đến khi trời tối mịt.

Từ đó về sau tin tức được gửi đến từ quê nhà đa phần đều chỉ nhắc đến mỗi vị biểu ca này. Chúng ta cũng từng có gửi thư qua lại được vài lần đứt quãng.

Năm ấy cập kê, hắn đi theo vài vị thúc bá đến Phong Đô tặng lễ.

Trông cậu bé mũm mĩm nước mũi lòng thòng năm nào giờ đã trở thành thiếu niên nho nhã dịu dàng trong lòng ta có vài phần vui mừng.

Vả lại từ trước đến nay cha ta vẫn luôn thích người đọc sách “Triêu vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường*”. Sau khi cha ta khảo sát qua học vấn của hắn thì càng cảm thấy đây chắc chắn là con rể bảng vàng hiếm có của ông.

*Đay chỉ là một trích đoạn trong Thần Đồng thi của Uông Chu.

“Triêu vi điền xá lang,

Mộ đăng thiên tử đường;

Tướng tưởng bổn vô chủng,

Nam nhi đương tự cường.”

Dịch nghĩa:

“Buổi sáng hãy còn là người cày ruộng.

Buổi tối đã bước vào triều của vua (làm quan)

Tướng công, thừa tướng không phải tự nhiên mà sinh ra.

Thân nam nhi phải mạnh dạn phấn đấu.”

Đang lúc chúng ta chờ lễ nhỏ, đưa qua vài lần khăn tay, trâm cài tóc thì Đột Quyết ở phương bắc đến xâm phạm, quân tình báo nguy, khoa thi năm đó phải phá lệ kéo dài đến hơn nửa năm.

Lần nữa gặp mặt biểu ca Trình Văn Phong hắn đã xếp bút nghiên theo binh đao, trở thành thân binh cận vệ dưới trướng Tiêu Tẫn.

Ta nghĩ đến chuyện Lục Thường, sợ nó sẽ lặp lại lần nữa, Trình Văn Phong lại tỏ vẻ “đại trượng phu tâm đặt ở thiên hạ, đền đáp quốc gia, tư tình nữ nhi vứt sau đầu đã”.

Một phong thư nhà như tuyết bay về từ biên quan, trong thư đều là câu từ thổi phồng Tiêu Tẫn, khen ngợi hắn thương lính như con mình, xông pha chiến đấu như thể nơi không người, dùng binh pháp khiến quân địch vừa nghe tin đã sợ mất mật, lần gần nhất là gi cho quân địch lùi xa trăm dặm.

Ta đọc ngang đọc dọc chỉ thấy ở khe nhỏ có một câu: “Mong biểu muội khỏe mạnh.”

Lại nhìn về phía thư của Tiêu Tẫn, bình thường toàn nói mấy chuyện linh tinh, cái gì mà trên đường tìm nơi ngủ ở lại nhà nông dân, lão bá nhà nông nấu cá không tồi, còn nữa, con chó nhà ông ấy nuôi rất giống ta.

Lúc đó trên dưới cả nhà đều may áo bông cho chiến sĩ nơi biên quan, ngày đêm không ngừng nghỉ, ta làm một đôi giày, trước khi gửi đi lại nhận được thư từ hôn của Trình Văn Phong.

Giờ đây tám chữ này hoàn toàn là viết cho ta: “Kiếp này không có duyên, hẹn kiếp sau báo đáp.”

Thiếu chút nữa ta đã nghĩ hắn phải da ngựa bọc thây.

Tiêu Tẫn giải thích, nói ba tháng trước tiến binh vào Lạc Già Sơn, nữ nhân ở đây liếc mắt một cái đã coi trọng thư sinh nho nhã yếu đuối đến từ Trung Nguyên này.

Hắn dùng thân phận binh sĩ trung thành mà suy nghĩ, gi địch là đền nợ nước, vậy cưới Công Chúa thổ ty thì không phải là đền nợ nước sao?

Trong thời khắc trung nghĩa đó, hắn quyết đoán lựa chọn Công Chúa thổ ty. Sau hôm đó, thư gửi ra ngoài, thế là hắn thành Phò mã của Công Chúa.

*Thổ ty (土司) là quan lại xưa cha truyền con nối ở miền dân tộc thiểu số

Trong thư Tiêu Tẫn trêu chọc nói không khí bữa tiệc không tồi, có một người nướng thịt dê ngon tuyệt, nghĩa chắc ta ở Phong Đô chưa được ăn bao giờ, kiểu gì cũng tiếc đứt ruột nên hắn cố ý sai người gửi về một nhúm lông dê của Thổ ty quốc.

Không cần nhìn cái nhúm lông dê chết tiệt kia ta cũng có thể tưởng tượng ra cảnh hắn vừa ngồi bên đèn viết thư cho ta, vừa cười đến sái cả quai hàm thế nào.

Vị biểu ca cuối cùng tên là Tôn Án, dòng dõi thế gia vô cùng xứng đôi với ta.

Ta thích tranh chữ, hắn thích thơ từ, cả hai đều hợp nhau về tính cách, chỉ hận quen biết quá muộn.

Có lẽ do bài học từ hai lần trước nên ta luôn thầm niệm trong lòng, hắn không thích nam nhân, cũng không ở rể Thổ ty quốc, phụng dưỡng Công Chúa mới cảm thấy có chút yên lòng.

Mặc dù trong lúc làm quen chúng ta có chút khách sáo quá đà, hơi thiếu đi chút cảm giác rung động thiếu nam thiếu nữ nhưng cử án tề mi, tương kính như tân thì có gì không tốt.

Thế mà chẳng bao lâu sau hắn lại dẫn theo tiểu biểu muội của Tiêu Tẫn đến, cả hai quỳ gối trước mặt ta nói đạo lý. Hắn nói ta khóc lóc quá ồn ào, hắn không nhẫn nại được nhưng tiểu biểu muội lại như hoa lê dính mưa, vô cùng đáng thương.

Ta vội vàng đi đến dìu tiểu biểu muội lên, nàng lại nhìn về phía Tiêu Tẫn sau lưng ta, hai chân mềm nhũn mà quỳ xuống, khóc sướt mướt nói: “Hu hu, tỷ để cho muội quỳ đi.”

Hai người bọn họ tài từ gặp giai nhân, nhất kiến chung tình, dào dạt như Hoàng Hà không thể cứu vãn.

Tôn Án quỳ với ta nói hắn muốn từ hôn, tiểu biểu muội và Tiêu Tẫn cũng không có quan hệ gì, hai bọn họ còn chưa cả nói được với nhau mấy câu.

Tiểu biểu muội nói nàng vừa thấy vị biểu ca như sát thần kia thì đã sợ đến răng đập vào nhau, hai chân lảo đảo. Người trong nhà trêu ghẹo nói sẽ gả nàng cho biểu ca, nàng vừa nghe đã sợ đến mức tiêu chảy, bệnh nặng một thời gian.

Quen biết Tôn Án nàng mới biết hóa ra nam tử cũng có thể dịu dàng săn sóc đến vậy, không gioogns như Tiêu Tẫn, lúc nào cũng mang theo thanh đao dính máu đứng cười to trước cửa nhà.

Ta giải thích hôm đó là do Tiêu Tẫn xách đao đi gi gà dâng lên thần linh, hắn cắt mấy đao liền vẫn chưa kết liễu được con gà trống, còn để nó mang theo cái cổ đã đ/ứ/t một nữa mà chạy.

Ta cũng bị màn đó dọa cho khóc nhè, hắn thấy vẻ mặt của ta nên mới ngửa đầu cười như vậy. Thực ra hắn không phải biến thái.

Tiêu Tẫn nằm trên ghế bành cười lạnh một tiếng, dọa đôi phu thê son ôm chân ta đau khổ cầu xin.

“Biểu muội/tỷ tỷ, ngươi đồng ý cho chúng ta đi.”

Thời khắc này ta như kẻ cầm gậy lớn đánh uyên ương, dùng đao cắt củ sen vậy.*

*ý chỉ hành động chia rẽ uyên ương

Sau này chuyện tốt của hai người bọn họ thành, không ngờ ta và tiểu biểu muội lại thành khuê mật. Nàng gả đến Giang Lâm rồi còn thường xuyên viết thư, tặng y phục, trang sức cho ta.

Sau này ta mới biết nàng làm vậy là muốn xác nhận ta đi theo Tiêu Tẫn có bị ch hay chưa.

Quân đội Tiêu gia đối đầu với Đột Quyết, đại thắng khải hoàn, Tiêu Tẫn chiến công hiển hách, Thánh Thượng thấy hắn mặt mày anh dũng nên vô cùng vừa lòng, sắc phong Trung Lang Tướng, bổng lộc hai ngàn thạch.

Sính lễ của Tiêu gia chất đầy trước nhà ta, kéo dài đến tận ngoài đường cái.

Huynh trưởng vô cùng vui mừng, lựa qua chọn lại đám giấy tốt và bút mực, cứ như chỉ sợ người của Tiêu phủ quay đầu đem sính lễ về không bằng.

Cha ta lại lo lắng nhiều hơn, ông tung hoành quan trường hơn mười năm, tuy nói có quan hệ tốt với Tiếu Đại Tướng quân nhưng chuyện hai nhà làm đám hỏi ông chưa từng nghĩ tới.

Người ngoài thì không nói, hiện giờ Tiêu gia là đứng đầu Phong Đô, văn thần võ tướng liên hợp khó tránh khỏi khiến Thánh Thượng nghi ngờ bọn ta kết bè kết cánh.

Ta hết lần này đến lần khác khuyên ông đừng nghĩ nhiều. Chức vụ ở Hàn Lâm Viện ông đã ngồi mười sáu năm không nhúc nhích, không khéo đến khi cha ta cáo lão hồi hương Thánh Thượng mới nhớ đến có một lão già báo ở trên điện của ngài. Càng đừng nói đến ông có quan hệ gì với Tiêu Tẫn,

“Vậy ý con gái nhỏ của ta thế nào?” Cha ta vuốt bụng hỏi.

Ta kéo cha ta ra một bên, kéo theo cả ca ca đang điên cuồng đỏ mắt kia.

“Con không gả.”

Cha ta nhìn ngang liếc dọc, ông còn cho rằng ta và Tiêu Tẫn là thanh mai trúc mã tình đầu ý hợp, tùy rằng vừa thấy mặt đã loạn cả lên nhưng không ngờ hắn chỉ là tình thú của con gái nhỏ nhà ông.

Cha không ngờ rằng ta không muốn gả cho Tiêu Tẫn.

“Con gái nhỏ, nhưng mà…” Cha ta vắt hết óc, cố rặn ra chút ít câu từ khen ngợi. “Tiểu tử đen kia xem như đối xử với con cũng không tồi mà.”

Ta nói ta và Tiêu Tẫn không có tình yêu nam nữa, chỉ đối xử với hắn như huynh trưởng mà thôi.

Tuy phụ thân có vài phần tiếc nuối nhưng vẫn tự mình đến từ hôn với Tiểu Đại Tướng quân.

Sính lễ lại được khiêng về như nước chảy, ca ca ta ghé vào rương gỗ khóc đến ch đi sống lại, chỉ hận không thể tự gả mình vào Tiêu gia.

Bây giờ ta đã hiểu vị hôn phu không nhất định phải là ai trong số các biểu ca, giống như biểu ca Tôn Án lấy tiểu biểu muội của Tiêu Tẫn, hai người bọn họ cũng không phải là quan hệ thân thuộc, thậm chí còn chưa từng gặp mặt.

Nếu tình yêu nam nữ có thể lan rộng ra tứ hải, vậy thì tuấn nam tài tử nhiều không đếm xuể, sao ta không thể đi tìm củi khô lửa bốc, Hoàng Hà cuồn cuộn của ta?

Tiểu biểu muội nói cho ta biết tim đập thình thịch có thể là do đói bụng, như thể trên mây, loại tâm tình này kéo dài rất lâu, lâu tới mức đến khi sông cạn đá mòn tâm trạng này cũng không thay đổi.

Về phần đối với Tiêu Tẫn, tâm tư này như là quả chuối tây sau cơn mưa xuân tháng tư, ẩm ướt lại mông lung.