Chương 2 - Phu Quân Của Ta Là Người Xuyên Sách

6

Lại lên cơn đi.ê.n rồi, ta âm thầm cắn răng.

Lúc về phòng thay quần áo, gọi nãi nương tiến vào.

Bà cẩn thận đóng kín cửa lại rồi mới sát lại gần đáp lời: "Quận chúa, đã hỏi thăm hết rồi, trước đó không nghe nói Diệp tướng quân bị bệnh đi.ê.n."

“Chuẩn xác chứ?”

“Chuẩn xác, tai mắt của chúng ta ở phủ tướng quân hỏi người bên cạnh lão tướng quân, họ nói Diệp tướng quân từ nhỏ thông tuệ, đừng nói là bị đi.ê.n, ngay cả lời nói vớ vẩn cũng không nói một câu.

Bà hạ thấp giọng, cẩn thận nói: “Có khi nào là vào ngày đại hôn bị trúng tà gì đó?”

“Hắn là tướng quân, trên chiến trường giết người như ma, Diêm Vương thấy hắn còn sợ, trúng tà cái gì?”

Nói xong, ý nghĩ của ta lại hơi lung lay: “Chờ vào cung yết kiến xong lại đến chùa Đại Giác một chuyến vậy.”

Diệp Hoàn đang đợi ta, xe ngựa của phủ tướng quân cũng đã chờ chúng ta ở bên ngoài.

Trước khi đi kính trà cho lão tướng quân, hắn đã giảng giải cặn kẽ cho chúng ta lễ tiết vào cung bái tạ hoàng gia.

Mấy thứ này thực ra không cần hắn dạy.

Từ nhỏ ta ra vào cửa cung giống như về nhà, không có gì không biết.

Nhưng mà vừa lên xe ngựa, Diệp Hoàn lại dặn dò ta: “Tiêu Lan, lát nữa tiến cung, ngươi chớ có nói lung tung, nhất là trước mặt Hoàng quý phi.”

Trong cung chỉ có một vị Hoàng quý phi, là muội muội ruột của mẫu thân ta.

Nàng vẫn luôn thân thiết với ta.

7

Nhưng danh tiếng thông tuệ của Diệp Hoàn cũng không phải là giả.

Nếu hắn đã nói như vậy ta sẽ thu liễm lại chút, xem tình hình rồi lại quyết định.

Xe ngựa dừng lại ở cửa cung đã có cung nhân chờ sẵn.

Chúng ta theo họ đi bộ vào cung đến chính điện yết kiến Hoàng đế bệ hạ trước.

Theo như bối phận dân gian mà tính, ta phải gọi hắn là đại bá.

Nhưng trong hoàng gia chỉ có quân thần, cho nên ta cùng Diệp Hoàn cung kính hành lễ, dập đầu.

Bệ hạ ngồi trên long tháp cao cao, cười một cách hòa ái: “Tĩnh Nguyên, sáng sớm phụ vương ngươi vào cung đã nói với trẫm, ngươi mới xuất giá một ngày, hắn đã nhớ ngươi không chịu nổi. Trẫm bảo hắn đợi thêm chốc lát, gặp mặt ngươi, hắn lại nói muốn đợi ba ngày sau lại mặt.”

Tĩnh Nguyên là phong hào của ta.

Ta gập người hoàn lễ xong mới nghiêm túc trả lời: “Phụ vương kính cẩn thủ lễ, nhất là không muốn bỏ qua quy củ.”

Bệ hạ thực vừa lòng, vuốt chòm râu nói: “Ừm, chỉ là có phần cứng nhắc.”

“Quy củ đương nhiên là phải tuân thủ.” Ta đáp.

Hắn lại quay sang nói chuyện cùng Diệp Hoàn, hỏi Diệp Hoàn chuyện biên cương.

Ta sợ Diệp Hoàn lại nói ra mấy thứ “Hiệu lệnh báo thức” “Xuyên sách” linh tinh, làm cho bệ hạ sinh lòng nghi ngờ, đang muốn tìm cách lảng sang chuyện khác.

Hắn đã mở miệng trước: “Biên cương chiến sự căng thẳng, không thể một ngày không tướng, nay đại hôn của ta và Tĩnh Nguyên quận chúa đã xong, tháng sau là có thể lên phía Bắc.”

Biểu cảm trên mặt ta suýt chút nữa không duy trì được, trong lòng đã rối tinh rối mù.

Hắn muốn làm cái gì?

Có nhà nào vừa mới đại hôn xong đã phải xuất chinh?

Chiến sự đã đánh tới tận kinh thành hay sao?

Đến cả bệ hạ cũng nghe không lọt tai, bèn dằn chuyện này xuống: “Diệp tướng quân, ngươi nhọc lòng vì biên cương, trẫm hiểu được, nhưng ngươi và Tĩnh Nguyên vừa mới đại hôn, bất kể như thế nào cũng phải hết một năm mới có thể rời kinh.”

Diệp Hoàn còn muốn nói gì đó, bệ hạ đã đi trước hắn một bước: “Được rồi, các ngươi đến hậu cung gặp Hoàng Hậu và Hoàng Quý phi đi.”

Quan nội thị đem vật phẩm ban thưởng giao cho tùy tùng chúng ta mang đến, đưa chúng ta ra khỏi chính điện.

Ta cho tất cả lui ra, kéo Diệp Hoàn đến một lương đình: “Ngươi thật sự muốn lên phía Bắc?”

Hắn nháy mắt với ta một cái : “Ta biết đánh giặc, đi đến đó tương đối thích hợp.”

Ta: “……”

Hắn là một tướng quân, biết đánh giặc là bản lĩnh cơ bản nhất .

Nhưng “Đi đến đó tương đối thích hợp” là ý gì, hắn ở phủ tướng quân thì không thích hợp à?

Diệp Hoàn cũng không giải thích thêm, còn thúc giục ta: “Đi thôi, gặp xong nhanh còn về sớm, ta thấy hôm nay trời rất lạnh, ngươi đừng để bị nhiễm lạnh nữa.”

8

Hoàng Hậu thân thể suy yếu, tùy tiện nói mấy câu, ban thưởng rồi để cho chúng ta lui ra.

Khi đến chỗ Hoàng Quý phi, Diệp Hoàn tương đối cẩn thận.

Trước khi vào cửa cung lại dặn dò ta lần nữa, không được tùy ý quá mức.

Vì lời nói của hắn trên chính điện, ta thực sự hơi bực mình nên không đáp lại mà đi thẳng vào trong.

Cung nữ nghênh đón ra thỉnh an: “Tĩnh Nguyên quận chúa tới rồi, Hoàng Quý phi nương nương chờ đã lâu.”

Ta ngừng một chút, gắng nuốt lại chữ “Dì” sắp ra khỏi miệng, đổi thành: “Để nương nương nhớ mong.”

Diệp Hoàn vừa bắt kịp lập tức cho ta một ánh mắt tán thưởng.

Ta xoay mặt sang chỗ khác, vờ như không thấy.

Tiến vào nội điện, Hoàng Quý phi giữ chặt tay của ta, mặt cười vui vẻ, thân thiết mà kêu nhũ danh của ta.

Trước đây ta cũng sẽ chui vào trong lòng bà ấy, gọi bà ấy là dì.

Nhưng hôm nay lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Hoàng Quý phi cũng cảm nhận được, ánh mắt liếc sang Diệp Hoàn bên cạnh.

Bà ra lệnh cho cung nữ: “Bệ hạ hôm qua ban chút trà mới, dẫn Diệp tiểu tướng quân đi thiên thính nếm thử.”

Cung nữ còn chưa động đậy, Diệp Hoàn “bộp” một tiếng, chắp tay với Hoàng Quý phi.

“Tạ ơn nương nương, nhưng thần là kẻ thô lỗ uống không nổi trà.”

Hắn nhìn về phía ta: “Về phần Tĩnh Nguyên, đêm qua nàng ngủ hơi muộn, sáng nay vừa thức dậy đã nói trong người khó chịu, đầu cũng đau, thần sợ nàng cùng nương nương ngồi lâu quá lại lây bệnh, vậy nên thần có thể đưa nàng đi chứ?”

Ta và Hoàng Quý phi cùng đơ người ra.

Lát sau, mặt ta phút chốc đỏ lựng.

Hoàng Quý phi lại cười rộ lên: “Vốn dĩ không biết Diệp tiểu tướng quân quan tâm săn sóc như thế, là Tiểu Nguyên Nguyên nhà ta có phúc.”

Nàng kéo tay của ta: “Đã như vậy thì về sớm chút đi, thân thể quan trọng.”

Câu “Thân thể quan trọng” này làm ta hận không tìm ra cái lỗ để chui vào.

9

Nếu không phải còn ở hoàng cung, ta thật sự muốn hỏi thử Diệp Hoàn xem trong đầu hắn rốt cuộc chứa những thứ gì.

Sao có thể nói ra chuyện đó trước mặt người ngoài.

Quan trọng là hai kẻ chúng ta đến cả chuyện đó cũng không phát sinh!

Sau đó lại đến những nơi khác trong cung, chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, qua loa đối phó.

Nhưng qua chuyến này toàn cung trên dưới đều biết đêm qua hai chúng ta ngủ rất muộn.

Ta phải giải thích với bọn họ chúng ta đơn thuần nói chuyện phiếm, không biết có ai tin hay không.

Ra khỏi cung về phủ tướng quân, còn chưa vào cửa, nha hoàn đã len lén cười đến nói với ta: “Quận chúa, phu nhân bảo người đến phòng phu nhân một chuyến.”

Ngày đầu tiên làm dâu, mẹ chồng gọi đến gặp đương nhiên phải đi.

Vào viện liền nhìn thấy mười mấy nha hoàn đứng bên trong, trên tay mỗi người bưng một cái khay.

Sau lưng ta còn có mấy người chờ đi vào trong.

Lão tướng quân phu nhân ở dưới hành lang, xa xa nhìn thấy ta đã nhanh nhẹn mà ra đón: “Quận chúa chắc mệt rồi nhỉ?”

Ta: “???”

Nghĩ đến ở trong cung đi bộ nhiều như vậy lại bị Diệp Hoàn chọc tức một phen cũng nói thuận theo: “Quả thật có chút mệt mỏi.”

Mẹ chồng đau lòng nha.

Ta cảm giác nếu không phải có nhiều người như thế, bà có thể lập tức ngồi xổm xuống cõng ta đi.

Vừa vào phòng lập tức bảo bọn nha hoàn kê ghế dựa cho ta, còn lót hai cái đệm phía trên, sau lưng để một cái gối.

Xong xuôi mới cẩn thận đỡ ta ngồi lên trên.

Sau đó, lấy tổ yến từ trong tay nha hoàn: “Quận chúa, cái này mới vừa nấu xong, nghe nói các con ra khỏi cung mới lấy từ trên bếp lò xuống, giờ nguội vừa phải, người nếm thử một miếng.”

Sương mù phủ trên đầu ta cũng sắp tích tụ thành mây đen.

Quả thực không hiểu chỉ có thể hỏi bà: “Mẹ, người đây là…… có ý gì?”

Mặt già của mẹ chồng đỏ lên một cách khó hiểu.

Lấy khăn chấm chấm khóe mắt: “Đều tại thằng bé Hoàn nhi này, lúc chưa thành hôn rõ ràng đã dặn hắn thật kỹ, làm gì cũng phải biết tiết chế, ai ngờ hắn tuổi trẻ khí thịnh, sẽ như thế…… Ôi chao, quận chúa, khiến người bị liên luỵ rồi, mau mau bồi bổ lại chút nào.”

Bọn nha hoàn bưng mười mấy cái nào bát nào chén, trong nháy mắt liền bày đầy một bàn.

Ta vừa nhìn một cái đã thấy no rồi.

10

Tin tức truyền đi thật nhanh.

Ta còn chưa đối phó xong với canh của mẹ chồng, cha mẹ ta đã phái người đến đây.

Một lão ma ma dẫn theo bốn nha hoàn được mời đến viện ta ở.

Mẹ chồng đại khái sợ ta cáo trạng với cha mẹ, xin lỗi một hồi, còn nói chút nữa nhất định mắng Diệp Hoàn xối xả.

Ta thầm nhủ: Đúng là phải mắng dữ dội vào, ai bảo hắn không biết giữ mồm giữ miệng.

Trở về viện, đối diện với ma ma của nhà mình, ta lại không tiện giả ngu nữa.

Bèn nói rõ với bà: “Bảo phụ vương và mẫu phi đừng lo, Diệp Hoàn cũng không khi dễ ta, chỉ là thời gian ở trong cung lâu quá nên hắn sợ ta mệt mới cố ý nói như vậy, không ngờ khiến người khác hiểu lầm.”

Lão ma ma niệm Phật: “Vương phi biết được việc này rất lo lắng, sợ ngươi không biết tự thương lấy thân mình.”

Thật ra ta cũng muốn thương lấy thân mình lắm.

Nhưng Diệp Hoàn hắn cũng chưa cho ta cơ hội nha.

Ta nhổ vào, ta đang nghĩ cái gì vậy?

Đè lại lồng ngực đang đập loạn, giải thích trấn an lão ma ma một hồi.

Thật vất vả tiễn được bọn họ đi, còn chưa thở phào được một hơi thì đã thấy mẹ chồng túm tai Diệp Hoàn tiến vào.

Ngay trước mặt ta, mắng hắn một trận dữ dội.

Chuyện này ta lại rất hưởng thụ, cúi đầu không nói lời nào.

Nghe bà mắng cũng hòm hòm rồi mới ra vẻ ngượng ngùng: “Mẹ, hôm nay trong cung thưởng một miếng dương chi bạch ngọc, con thấy chất lượng không tồi, để Xuân Hương đưa qua cho người làm đôi vòng tay nhé.”

Một ngày làm ầm ĩ cuối cùng dùng dương chi ngọc làm cái kết.

Bữa tối cũng không đến tiền viện ăn mà dùng riêng ở trong viện ta và Diệp Hoàn .

Hắn còn rất đắc chí: “Tiêu Lan, ngươi thấy ta có thông minh không, việc hôm nay một hòn đá trúng hai con chim.”

Ta rất không muốn nói chuyện.

Hắn cười haha mà phân tích cho ta: “Vừa để ngươi khỏi cung sớm một chút, không cần nghe bọn họ lải nhải những lời sáo rỗng, lại để lộ chuyện hai ta đã này nọ, như vậy người khác sẽ không nói gì ngươi.”

Ta lườm mát hắn: “Hai tháng sau người ta hỏi có tin vui hay chưa, xin hỏi phu quân, câu này nên bịa như thế nào nhỉ?”