Chương 3 - Phu Quân Của Ta Là Người Xuyên Sách

11

Diệp Hoàn không có cách.

Nhưng ta có.

Nếu hắn chê ta ít tuổi không chịu viên phòng vậy thì ta giúp hắn tìm vài người nhiều tuổi.

Hiện tại vừa mới tân hôn, nếu nạp thiếp thanh danh sẽ không tốt, vậy làm thông phòng trước.

Chờ bọn họ có con lại đưa đến nuôi dưới danh nghĩa của ta, tất cả thuận lý thành chương.

Làm chủ mẫu phủ tướng quân mà dưới gối không có con cái, đây là điều tối kỵ.

Ta không cho phép loại chuyện này phát sinh.

Có ý định rồi bèn âm thầm gọi Xuân Hương và Hạ Mộng tiến vào.

Việc này không nên để quá nhiều người biết, lỡ chẳng may để lộ chút tin tức cũng không biết sẽ bị đồn thổi thành như thế nào.

Cho nên, ta chỉ tìm hai đại nha đầu kín miệng bên cạnh để thương nghị, bảo các nàng nghĩ cách đi ra ngoài tìm vài nữ tử đương tuổi xuân, xuất thân trong sạch nhập phủ.

Cứ nói là hầu hạ ta.

Phủ Tướng quân hẳn là sẽ không nhiều lời.

Vào ban đêm, Diệp Hoàn luyện xong kiếm trở về, nghe nói kế hoạch của ta, tròng mắt suýt chút nữa rớt xuống đất.

Ta lườm hắn một cái.

“Phu quân không đến mức cao hứng như thế chứ, nạp thiếp là chuyện sớm muộn thôi, ta chỉ là muốn làm sớm hơn chút.”

Diệp Hoàn giơ tay lên: “Ngươi khoan đã ngươi khoan đã, ngươi để ta nghĩ lại chút.”

Hắn liếm đôi môi khô khốc, sốt ruột hoảng hốt mà thuật lại lời của ta: “Ngươi, một quận chúa, vợ mới cưới của ta, bây giờ ngay ngày hôm sau khi kết hôn, đã muốn tìm thông phòng cho ta?”

Ta gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà ngươi yên tâm, chờ bọn họ sinh con sẽ nạp thành thiếp thất, ta sẽ cho các nàng danh phận.”

Diệp Hoàn quýnh đến độ vò đầu bứt tai: “Không phải vậy, chuyện này ngươi cũng không hỏi ta sao?”

“Ngươi không đồng ý? Nào có nam nhân không đồng ý nạp thiếp, bọn họ chỉ sợ nạp ít quá.”

“Ta, không, đồng, ý.”

Giọng nói của Diệp Hoàn cực lớn.

Gào to đến mức nha hoàn bên ngoài phòng cũng nghe thấy, nhẹ nhàng gõ gõ cửa sổ: “Quận chúa, có việc gì sao?”

“Không có việc gì, đang nói chuyện với Diệp tướng quân thôi.”

Diệp Hoàn: “Có việc, quận chúa nhà ngươi muốn tìm thông phòng cho ta, các ngươi biết thông phòng là cái gì chứ, chính là đưa nha hoàn nàng mang theo cho phu quân ngủ, các ngươi còn không mau chạy?”

12

Đúng lúc nãi nương vừa đi qua chỗ cửa, lập tức đẩy cửa vào.

“Quận chúa, lời Diệp tướng quân vừa nói là thật sao?”

Ta: “……”

Ví thử sức mạnh của ta tốt, ta đã gõ nát đầu Điệp Hoàn ra.

Việc này vốn dĩ không muốn để nãi nương biết, bà mà biết thì cha mẹ ta sẽ biết.

Đến lúc đó, lại phải giải thích một hồi.

Ta đang lo làm thế nào để hạ màn, Diệp Hoàn lại ở đằng kia nghênh ngang đắc ý.

Còn cố ý lấy chuyện ban ngày ra mà nói: “Về sau ta tiết chế chút là được, ngươi cũng không cần người đẩy ta lên người nữ nhân khác, chuyện này để người ngoài biết lại nói ngươi không hay lắm.”

Nãi nương hoàn toàn đồng ý với hắn: “Diệp tướng quân nói đúng, các ngươi vừa mới tân hôn đã nạp thiếp tìm thông phòng, truyền ra chẳng những không tốt cho hai vị, đối với hai nhà cũng không tốt.”

Cứ như vậy, kế hoạch còn chưa bắt đầu đã chết trong khuê phòng.

Buổi tối nghe Diệp Hoàn ngâm nga hát bằng cái giọng khàn đặc lạc nhịp, ta vô cùng tức tối.

Đang định nổi giận, hắn lại xuống nước trước.

“Được rồi, đừng giận nữa nhé, ta không phải cố ý chống đối ngươi, chỉ là cảm thấy chúng ta là vợ chồng, vẫn là một chồng một vợ thì tốt hơn.”

“Là một phu một thê, ta cũng chưa nói để ngươi nâng một người bình thê, chỉ là nạp mấy người thiếp, tìm mấy thông phòng mà thôi.”

Diệp Hoàn che trán hô cứu mạng: “Tiêu Lan, cái tư tưởng phong kiến này của ngươi, thật sự rất khó thông.”

“Muốn gì?”

Hắn nhìn lên trời một cái.

Giống như hạ quyết tâm rất lớn, kê ghế ngồi trước mặt ta, hạ giọng xuống nói ta: “Chỉ hai người chúng ta, không cần thiếp thất không được sao?”

“Không cần thiếp thất, ngươi lại không chịu cùng ta làm phu thê chi thực, con cái từ đâu mà có?”

“Vì sao nhất định phải có hài tử?”

“Gia truyền kế nghiệp, ngươi đường đường là đại phủ tướng quân, không có con cái, lấy ai tập tước, lấy ai tới thừa tướng?”

Ta cũng là được ăn cả ngã về không: “Y theo tính tình của phu quân hiện giờ, tương lai nhất định sẽ không ở kinh thành an hưởng tuổi già, chắc chắn muốn thường trú biên cương. Ở nơi như vậy sẽ ra chuyện gì ai cũng không nói chắc được, ngộ nhỡ, lỡ như có mệnh hệ gì, ta không có con nối dõi bên người, người trong tộc họ Diệp sẽ cảm thấy ta như thế nào, đối xử với ta ra sao, ngươi có nghĩ tới không hả?”

Diệp Hoàn bị ta hỏi khó.

Tay quơ lên không trung vài lần, lại đứng lên đi trong phòng vài vòng.

Lúc sau một lần nữa ngồi trước mặt ta, giọng nói đột nhiên thu nhỏ: “Ngươi xem như này được không, con cái ấy à, ta muốn, ngươi bây giờ còn nhỏ chút, chờ thêm hai năm nữa, thời cuộc cũng ổn, hai người chúng ta sinh, sinh lấy mấy đứa.”

Một câu còn chưa dứt, chính hắn đã đỏ từ đuôi mắt đến mang tai, mí mắt cũng không dám mở lên nhìn ta.

Ta tự hỏi, ở trên chiến trường hắn giết người như thế nào.

13

Nhưng mà phương pháp của hắn, ta sẽ không đồng ý.

Theo ý của hắn, ít nhất ta phải tới 18 tuổi hắn mới có thể cùng ta viên phòng.

Trong khoảng thời gian đó không nạp thiếp không tìm thông phòng, cũng không cần hài tử.

Hơn nữa hắn còn muốn đi sa trường.

Đây cũng chỉ là ý nghĩ, chuyện ngoài ý muốn sẽ phát sinh bất cứ lúc nào.

Cho dù không có chuyện ngoài ý muốn thì hai năm kế tiếp, chúng ta cũng sẽ bị vô số người vặn hỏi: “Vì sao còn chưa động tĩnh gì?”

Bao gồm cha mẹ hắn, còn có cha mẹ ta.

Đến lúc đó thì nói vấn đề ở Diệp Hoàn hắn hay là nguyên nhân do ta cơ chứ?

Hắn còn lý luận: “Cho nên ta nói tháng sau ta sẽ lên phía Bắc, ta không ở trong phủ, không có hài tử chẳng phải rất bình thường à.”

Ta bị hắn chọc giận đến nỗi mắt bốc hỏa.

“Thành hôn một tháng phu quân đã vội vã đi ra sa trường, ngươi muốn người khác nhìn ta như thế nào, nói ta ra sao? Diệp tướng quân, nếu lúc trước ngươi không hài lòng với mối hôn sự này, ngươi có thể sớm nói, Tiêu Lan ta cũng không phải không lấy ngươi không được.”

“Ta không hề không hài lòng nhé, quan trọng là lúc ấy cũng không phải ta mà.”

Ta nhìn hắn cười lạnh: “Ta lại không biết, Diệp tướng quân sẽ trốn tránh trách nhiệm như thế.”

“Ta không có, ta không phải……”

Ta không nói chuyện với hắn nữa, xoay người khép áo lại nằm ở trên giường, còn kéo chăn che mặt mình lại.

Cảm giác Diệp Hoàn đứng ở mép giường ta một lúc lâu.

Lúc sau mới tránh ra lấy chăn, một lần nữa trải dưới giường của ta.

“Tiêu Lan, ngươi đừng giận mà, ta nghe người ta nói, nữ sinh tức giận mà ngủ không tốt, ngày hôm sau mí mắt sẽ sưng lên, ngày mai không phải còn phải về lại mặt sao, bị cha mẹ ngươi nhìn thấy sẽ lại nghĩ nhiều.”

Nhờ hắn vừa nhắc, ta mới đột nhiên nhớ tới ngày mai là ngày lại mặt.

Lễ vật các loại đã sớm chuẩn bị nên không cần bận tâm.

Nhưng quả thật cần phải chú ý tướng mạo, không thể lại để cha mẹ nhận ra điều gì không ổn.

Ta xoay người, nhìn Diệp Hoàn dưới đất: “Về chuyện con cái, phu quân có thể bộc lộ cho ta hay không, ngươi rốt cuộc dự định như thế nào?”

14

Diệp Hoàn cũng ngồi dậy.

Hắn còn nhìn vào mắt ta trước, nhìn trong chốc lát, lại tự mình quay đầu đi.

“Lời ta nói ngươi sẽ tin sao?”

Toàn bộ người hắn ta đều không tin.

Lúc thế này khi thế nọ, hoàn toàn không giống với tin tức ta thăm dò trước đó.

Hiện giờ ta còn nghi ngờ hắn là Diệp Hoàn giả.

Nhưng ta phải khách sáo với hắn, lấy làm đương nhiên mà nói: “Dĩ nhiên là tin, ngươi là phu quân của ta, bắt đầu từ ngày ta gả cho ngươi, chúng ta đã là một thể, không tin ngươi thì ta còn có thể tin ai cơ chứ.”

Trong mắt Diệp Hoàn lóe lên ánh sáng.

Hắn mím nhẹ môi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thật ra ta không phải người ở thế giới này, chuyện xuyên sách ngày hôm qua nói với ngươi đều là sự thật.”

Ta cảm giác lông mày mình sắp nhăn lại rồi, vội vàng xoa giữa hai đầu lông mày một hồi.

“Hồn nhập vào người?”

“Không phải, haiz…… Cũng coi như vậy.”

Diệp Hoàn tỏ vẻ không muốn tranh cãi.

“Tình huống hiện tại chính là toàn bộ nội dung quyển sách này ta đều biết.”

Hắn ra dấu với ta: “Hai chúng ta kết hôn, vương phủ và tướng quân phủ liên hôn, chính là cái bẫy lớn do người khác làm ra.”

Những lời này ta nghe hiểu bèn lập tức sốc lại tinh thần.

“Cái bẫy của ai?”

“Hoàng Thượng và Hoàng Quý phi.”

Lần này lông mày ta vuốt cũng không phẳng ra nổi.

“Không có khả năng, bệ hạ luôn khoan dung đối với nhà ta, Hoàng Quý phi lại là dì của ta, đương nhiên là thân cận với nhà ta, sao có thể làm loại chuyện này.”

Diệp Hoàn lại không vội, ngồi xếp bằng trên đệm chăn, hai tay để lên đầu gối, sống lưng ưỡn thẳng tắp: “Trước hết ngươi đừng nóng nảy, nghe ta nói xong đã, nếu ta nói không đúng ngươi lại phản bác cũng không muộn.”

Ta thấy hắn ngửa đầu nói chuyện với ta, quả thật là mệt mỏi.

Dứt khoát vỗ vỗ mép giường: “Ngồi trên này nói đi.”

Mặt hắn lại lần nữa “Phừng” phút chốc đỏ lựng lên, ánh mắt cũng có chút né tránh: “Không sao ta……”

15

Diệp Hoàn vẫn là ngồi trên mép giường chung với ta.

Mặt rất đỏ, ánh mắt giống như không biết nhìn vào đâu, lúc thì xem giá chậu trong phòng, lúc thì lại xem hỉ hoa trên tường.

Ta càng thêm hoài nghi tính chân thật của lời hắn nói.

Nhưng mà hắn lại nói rõ ràng đâu ra đấy.

“Đương kim Hoàng Hậu sức khỏe kém không có con nối dõi, thật vất vả nuôi một hoàng tử tại bên người mà lại có vẻ không quá thông minh, có đúng hay không?”

Ta gật đầu.

Chuyện này là thật, cho nên vị trí Thái Tử trong triều vẫn luôn bỏ trống.

Diệp Hoàn nói tiếp: “Mấy năm nay trong cung vẫn luôn loan truyền nhi tử của Hoàng Quý phi có thể sẽ được lập làm Thái Tử, nhưng nhi tử của bà ta còn quá nhỏ.”

Chuyện này ta cũng từng nghe.

Đương nhiên, trong phủ tướng quân biết loại tin tức này cũng cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng lời tiếp theo Diệp Hoàn nói mới thực sự làm ta chấn động.

“Đại ca của ngươi, năm nay mới vừa tròn hai mươi, thường ra vào trong cung, rất được Hoàng thượng thưởng thức.”

Lần này ánh mắt hắn không né, nhìn ta nói: “Hoàng Thượng hẳn là từng nói với hắn có ý định truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn nhỉ?”

Khoảng cách gần, ta tiến sát vào bịt miệng Diệp Hoàn lại.

Tim đập sắp vọt lên tận cổ họng.

Đưa mắt nhìn xung quanh, xác định không có người nghe lén mới quay đầu lại.

Trợn mắt lườm hắn một cái trước: “Câu này nói ra sẽ bị ché.m đầu đấy ngươi biết không?”

Mặt đỏ như tôm luộc, môi còn rất nóng.

Ta thật sự bịt không nổi.

Cảnh cáo hắn: “Không được nói năng linh tinh nữa.”

Diệp Hoàn vội vàng gật đầu.

Ta rụt tay lại, nhân tiện lau hơi nước do bịt miệng mà có vào quần áo hắn.

Lần này, ngay cả ánh mắt hắn cũng nóng.